"Nữ sinh kia là phó đội trưởng đội tinh anh, tên rất ngọt, gọi là Dương Hi Văn, là học sinh nghiên cứu quản lý học viện, lúc trước ở Mỹ đọc sách, vừa mới về nước, gia thế hiển hách, là cháu gái của tổng tài Hoàng Phổ tập đoàn. Theo tư liệu biểu hiện, nàng trước mắt còn chưa có bạn trai, bây giờ cơ hồ trở thành người tình trong mộng của tất cả nam sinh trong phòng quản lý học viện." Sở Suất nói ra tư liệu Dương Hi Văn, phương diện sưu tầm tin tức tình báo của hắn, là một dạng đặc thù riêng, "Nếu như cưới nàng, ít nhất có thể phấn đấu được trong 30 năm."

Hứa Lâm Hổ nghe hắn giới thiệu xong, nguyên bổn cái cổ đang duỗi ra nhất thời rụt lại: "Hơi bị khủng!"

Dương Hi Văn này, xinh đẹp, tài phú cùng trí tuệ, ba cái đều có, phụ nữ như vậy, Hứa Lâm Hổ nghe xong đã có chút sợ hãi chứ đừng nói tới theo đuổi. Về điểm đó, hắn rất là tự biết mình biết ta.

Sở Suất có chút thâm ý nhìn Hàn Phong liếc mắt một cái, cười nói: "Phong tử coi bộ có thể được nha."

Hứa Lâm Hổ nghe hắn nói, quay đầu nhìn Hàn Phong một chút, không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm thấy Sở Suất nói rất có đạo lý. Ngay cả chính hắn cũng cảm giác được ý nghĩ này rất kỳ quái, vì vậy nói: "Thật đúng là không thể không nói, không hiểu sao tao lại cảm giác được Phong tử cùng nàng rất xứng đôi? Thật sự là kỳ quái a!"

Đây là một loại cảm giác kỳ quái, Hứa Lâm Hổ cảm giác được bản thân mình vô luận như thế nào cũng không thể xứng được với người phụ nữ như vậy, nhưng mà Hàn Phong lại có thể xứng đôi. Hắn cũng không biết trong nhà Hàn Phong rốt cuộc có nhiều tiền không, dù sao Hàn Phong nếu cưới Dương Hi Văn, hắn cũng sẽ không có cảm giác gì gọi là đột ngột hay là phàn long phụ phượng gì hết (Phàn long phụ phượng: ý bảo là trai dựa dẫm vào gái mà sống)

Lại nói tiếp, Hứa Lâm Hổ cũng không phải lần đầu tiên có cùng loại cảm giác này. Hắn cùng Sở Suất, Lý Vượng hai người đã sớm nói qua chuyện này. Hàn Phong bình thường rất ít nói, làm chuyện gì, cũng không hề chủ động, hình như đối với cái gì cũng không hứng thú. Người như vậy, nếu đối với người khác, sẽ khiến cho ấn tượng của người ta khẳng định là cực kỳ nội hướng, phi thường không hợp với tập thể. Nhưng mà bọn hắn lại chưa từng có loại cảm giác này, hoàn toàn trái ngược lại. Cảm giác Hàn Phong mang đến cho người ta, là cảm giác khiến cho người ta tin phục, cảm giác hắn là một bằng hữu vô cùng đáng giá để giao hảo. Điểm ấy lần đầu tiên Hứa Lâm Hổ gặp Hàn Phong đã xác nhận được.

Sở Suất nói, có một loại người, trời sinh thì đã có một loại năng lực, đó là có thể không nhận thức đến ảnh hưởng của người chung quanh, mà lại khiến cho bọn họ tự vây quanh lấy mình. Lúc gặp phải đại sự, đều muốn tìm hắn thương lượng, người như thế được gọi là nhân vật trung tâm. Hứa Lâm Hổ cảm giác được cách nói này rất thỏa đáng. Khi còn bé, lúc hắn cùng chơi đùa với bạn bè, hắn cảm giác được mình chính là nhân vật trung tâm, tử nhỏ đã là hài tử vương, có chuyện gì, cũng đều là do hắn quyết định. Sau khi tới Thủy Một, Hàn Phong thì lại trở thành nhân vật trung tâm của phòng ngủ 301 bọn họ.

Hàn Phong sau khi nghe Sở Suất nói xong, trong lòng vừa động, quay đầu lại nhìn Sở Suất liếc mắt một cái, gặp hắn cũng đang nhìn mình, trên mặt mang theo nụ cười.

Sở Suất khẳng định sớm đã biết tình hình của mình.

Đối với điểm ấy, Hàn Phong sớm cũng nên nghĩ đến. Dù sao Sở Suất đối với tư liệu tin tức tình báo phi thường mẫn cảm, đụng tới người mà mình cảm thấy hứng thú, nhất định sẽ tốn tâm tư tìm hiểu một phen. Tư liệu những người có vẻ nổi danh ở Thủy Mộc, hắn cơ bản đều có thể thuận miệng nói ra. Trước khi mình vào Thủy Mộc, ngay cả tin tức TV cũng lên, hắn không có lý do gì không tra ra tư liệu của mình.

Hàn Phong cười cười, không nói gì.

Lúc này, thời gian ước định đã đến, đội trưởng Cảnh Hạo đi tới, sau đó vỗ vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người rồi lớn tiếng nói: "Mọi người yên tĩnh một chút, ta là đội trưởng dẫn đầu quân huấn lần này. Ta gọi là Cảnh Hạo, mọi người trực tiếp gọi ta là đội trưởng, hoặc là Cảnh Hạo đều được. Thời gian bây giờ đã không sai biệt lắm rồi, chúng ta bắt đầu điểm danh……"

Hàn Phong quay đầu liếc mắt Dương Hi Văn bên kia một cái, chứng kiến nàng ở chỗ nữ sinh bên kia cũng bắt đầu điểm danh.

Nam sinh tổng cộng chỉ có 30 người, cho nên điểm danh rất nhanh, mọi người toàn bộ đều đủ.

Lúc các đồng học khác lên xe, Hàn Phong đột nhiên nghe thanh âm Lý Vượng, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn đang ở trên ban công ký túc xá. Một bên hô tên bọn họ, một bên cầm cái quần lót màu đỏ quơ tay gào thét.

"Vượng tài ở bên kia kêu mình kìa." Hàn Phong nói.

"Ở chỗ nào?" Hứa Lâm Hổ cùng Sở Suất tìm hồi lâu mà cũng không tìm được.

Hàn Phong cười nói: "Ở chỗ ban công ký túc xá tụi mình. Haha, coi hắn cầm cái quần lót màu đỏ của hắn quơ lên kìa."

"Phong tử, tao đột nhiên phát hiện thính lực cùng thị lực của mày cũng cường hãn như nhau!" Hứa Lâm Hổ thị lực 2.0 còn muốn híp mắt, nhìn xa xa bên kia, chỉ thấy ký túc xá đích xác có một người cầm cái gì đó màu đỏ quơ quơ, nhưng hắn căn bản không thấy rõ rốt cuộc là vật gì. Nếu Hàn Phong không nhắc nhở, hắn thật không biết đó chính là Lý Vượng.

"Tiểu tử này bây giờ mới lộ diện, thật hết nói nổi!" Hứa Lâm Hổ ở xa xa làm một cái thủ thế khinh bỉ với Vượng tài, cũng không quản hắn rốt cuộc có thấy rõ hay không.

Sở Suất cũng phất phất tay nói: "Xem ra tâm tình của hắn đã khôi phục lại rồi."

"Đi thôi, bọn họ cũng lên xe rồi kìa."

Hứa Lâm Hổ nhìn lại, phát hiện chỉ còn có 3 người bọn họ, những đồng học khác đều đã lên xe rồi, thấy thế liền vội vàng chạy lên.

Hàn Phong một mình lên xe cuối cùng, liếc mắt một cái, không tìm được chỗ nào tốt.

Hứa Lâm Hổ ở một bên hô: "Phong tử, bên này!" Bên kia có mấy vị trí, Sở Suất đã ngồi vô, giờ phút này hắn vẻ mặt tươi cười một cách quỷ dị chỉ tay vào hàng ghế.

Hàn Phong đang định đi qua, đột nhiên chứng kiến ở hai vị trí phía trước, không ngờ là hai người quen, một người là Dương Hi Văn, người kia là đồng học mới của hắn Lý San San.

Lúc này, cả hai nàng, trên mặt mang theo nụ cười nhìn Hàn Phong.

Hàn Phong trên mặt lộ ra nụ cười có chút mất tự nhiên, hướng các nàng gật đầu một chút. Sau đó nhìn không chớp mắt đi tới.

Đối với Lý San San, Hàn Phong đến bây giờ cũng không thể dụng tâm bình thường để đối đãi. Hắn đã cố gắng vô số lần, nhưng mà lần nào cũng thất bại. Chỉ cần đứng trước mặt nàng, hệ thống của hắn sẽ bắt đầu xuất hiện các loại tình trạng không ổn định, khiến cho tay chân hắn thường xuyên thất thổ lập tức chuồn khỏi trước mặt nàng. Hàn Phong cũng từng tự hỏi bản thân, thật sự mình có ý tứ đối với nàng không? Nhưng hắn cũng không có tìm được đáp án.

Mặc dù nói Hàn Phong cho đến bây giờ, tâm lý độ tuổi cũng đã ngoài 40 rồi, nhưng mà ở phương diện tình cảm, hắn thật sự đúng là gà trong số những con gà.(Nguyên văn: Thái điểu trong thái điểu - DG sửa lại theo phong cách VN)

Kiếp trước, những người chung quanh hắn, đều là các đại lão gia, bình thường thì đều tập trung huấn luyện cùng học tập kỹ thuật, nghiên cứu kỹ thuật, căn bản không có cơ hội tiếp xúc phụ nữ. Đương nhiên, chủ yếu là đối với cái đấy không có hứng thú. (DG: Tội nghiệp ghê, còn nhỏ chưa biết mùi đời là gì @_@)

Sau khi sống lại, hắn ở trên giường nằm vài chục năm, cố gắng khống chế thân thể mình, cũng căn bản là không tồn tại cảm tình phát sinh cùng ai. Cho nên, bây giờ Hàn Phong tại phương diện này, vẫn là gà trong số những con gà thôi.

Hàn Phong trực tiếp đi tới chỗ ngồi Hứa Lâm Hổ chiếm lấy cho hắn, vừa lúc là vị trí phía sau hai vị mỹ nữ.

Sau khi ngồi xuống, Hàn Phong phát hiện, phía trước lập tức có mười mấy nam sinh dùng ánh mắt giết người không chút hảo ý nhìn chằm chằm vào mình. Hàn Phong từ trong mắt bọn họ có thể thấy được oán niệm rất là sâu.

"Bọn họ trừng mắt nhìn tao làm gì?" Hàn Phong kỳ quái hỏi.

Hứa Lâm Hổ thấp giọng nói: "Hắc, Phong tử, tại mày không biết, vừa rồi có biết bao nhiêu người muốn ngồi vị trí này, tao phải mất khí lực rất lớn mới chiếm được cho mày đó."

Sở Suất cũng tiếp cận lại, nhỏ giọng nói: "Mới vừa rồi hai vị này cũng không phải ngồi ở đây, chỉ mới vừa tới thôi."

Lúc Sở Suất vừa tới, chứng kiến Dương Hi Văn cùng Lý San San chung quanh hai người chỗ ngồi toàn bộ đều kín, hình như là bị mọi người bao vây, trong mặt xe cũng chỉ còn có hai hàng có chỗ ngồi, lo lắng ba người ngồi cùng một chỗ, hắn cùng Hứa Lâm Hổ lựa chọn vị trí cuối cùng. Không nghĩ tới chính là, khi bọn hắn mới vừa ngồi xuống, hai vị mỹ nữ liền lập tức đứng dậy, sau đó ngồi xuống phía trước bọn họ.

Cử động này của các nàng, lập tức dẫn tới hỗn loạn trọng đại, chỗ ngồi không ai để ghé tới, lập tức trở thành chỗ tranh đoạt, toàn bộ lập tức liền bị những người đó chiếm cứ.

Cuối cùng, chỉ còn lại một chỗ bên cạnh Hứa Lâm Hổ, hắn cũng không có khoa trương, một vài đồng học muốn ngồi vào chỗ này, nhưng đều bị Hứa Lâm Hổ bá đạo cự tuyệt. Bọn họ vốn muốn mạnh mẽ cưỡng đoạt, nhưng mà cuối cùng thấy chiều cao khôi ngô cùng thể hình cường tráng của Hứa Lâm Hổ, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha.

Nguyên lai chỗ đó là lưu lại cho người này! Bọn họ đối với Hàn Phong rất ganh tị.

Hàn Phong nghe Sở Suất nói xong, lập tức liền minh bạch chuyện gì xảy ra.

Haha! Thì ra bọn họ đỏ mắt chính là chỗ ngồi của mình!

Hàn Phong hiển nhiên không có tâm tư đi để ý mấy chuyện tầm phào này, nhưng mà hết lần này tới lần khác ngay lúc đó, Dương Hi Văn đột nhiên đứng dậy, ghé vào ghế dựa sau lưng, rất là nhu tình nhìn hắn nói: "Phong, chúng ta lại thấy mặt! Quà sinh nhật lần trước anh tặng, em rất thích! Bất quá, em phát hiện anh cũng rất hoa tâm nha, nguyên lai anh đối với San San cũng có ý tứ……"

Toàn trường đều kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play