50 km? Nghe Cảnh Hạo nói xong, Hàn Phong thiếu chút nữa là cười ra tiếng!
Bất quá Hàn Phong cũng không thể nói Cảnh Hạo nói dối, đích thực là 50 km, nhưng là khoảng cách thẳng tắp mà thôi!
Tiếp theo hai vị đội trưởng thật vất vả mới có thể sắp xếp đội ngũ lại, sau đó đứng chờ đợi dưới ánh mặt trời.
Mặc dù đã tháng 10, nhưng hôm nay mặt trời dường như phá lệ độc ác. Hơn nữa vừa mới bắt đầu đã ngồi xe lâu như vậy, tất cả mọi người đều phi thường uể oải, cảm giác muốn đi ngủ.
Xe buýt của các trường học khác chở học sinh thụ huấn lục tục tới, sau đó lại rời đi.
Người trên sân rộng càng ngày càng nhiều. Nửa giờ sau đã tụ tập vài người.
"Mẹ nó, đứng chỗ này đợi lâu như vậy rồi mà xe còn chưa tới!" Có người đã bắt đầu không nhịn được nữa.
"Phải đó, hôm nay mặt trời gắt thật, tao chịu hết nổi rồi."
"Hức, kiểu này da tay đen hết trơn rồi."
"……"
Các học sinh trên sân bắt đầu nhao nhao cả lên, ồn ào giống như một cái chợ vậy.
Đợi trong chốc lát, mặt đất đột nhiên truyền tới từng đợt âm thanh chấn động, ngay sau đó là tiếng oanh động càng ngày càng lớn.
Xe tiếp người đã tới.
Mọi người đến xem, mười mấy chiếc xe tải bấm còi inh ỏi trùng trùng điệp điệp lao tới, khiến cho bụi khói nổi lên mịt mù.
Mọi người nhất thời trợn tròn con mắt! Bất quá không có bị tràng diện này khiến cho run sợ.
"Ta kháo! Đừng nói là bắt tụi mình ngồi mấy chiếc này chứ?"
"Trời đất! Giết tao đi, kiểu này tao say sóng chết trên xe mất!"
"Thứ này có thể để cho người ngồi sao?"
……………………
Mọi người càng thêm rối loạn.
Xe tải vận binh 141 hàng chánh tông! Hàn Phong sau khi chứng kiến những chiếc xe này, trong lòng lại nổi lên cảm giác thân thiết. Hắn vẫn nhớ kỹ một cách rõ ràng, có một lần, hắn cùng mấy huynh đệ đem xe vận binh của bộ đội lén chạy ra ngoài dạo một vòng. Thẳng cho đến buổi tối mới về, kết quả bị cấm bế tới mấy tiếng đồng hồ.
Hắn cũng không có quên, có một lần, hắn cùng Hắc Thán 2 người còn làm cho một chiếc xe tải bị bỏ phế nửa năm bạo phát sinh cơ, nhập vào sử dụng.
Mười mấy chiếc xe tải xếp thành một hàng, mọi người dựa theo trình tự tập hợp đội ngũ, lần lược chờ xe.
Lúc này, tất cả đều cầu xin, nhưng vì lý do nhân tố, tất cả đều bị phớt lờ hết.
"Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi không còn là học sinh sinh viên nữa, mà là một đám tân binh trong trứng!" Một vị binh lính phụ trách duy trì trật tự nhìn họ nói.
Mọi người lúc này mới phát hiện, bản thân hình như đã tiến nhập vào đồ tể trận, trở thành một đám sơn dương chờ đợi làm thịt. Tất cả kháng nghị cùng phản đối ở chỗ này đều không đáng một xu. Có học sinh khóc hô không muốn lên xe, nhưng vẫn bị các đại binh trực tiếp kéo lên xe. (Đồ tể: Lò mổ)
"Ầm --"
Mười mấy chiếc xe tải ầm vang một tiếng, xếp thành một đội xe, bắt đầu tiến tới……
Một đội đồng học được xếp vào trong thùng xe, mọi người thậm chí ngay cả nằm cũng không thể nằm, chỉ có thể ngồi ngay ngắn, hai bên xe tải đều bị bịt kín bằng vải bố.
Bởi vì đường đi gập ghềnh, sau khi xe tải tiến lên phía trước, liền bắt đầu lay động xúc đẩy kịch liệt. Mọi người chỉ có thể gắt gao tự nắm chặt, mới không bị ngã nghiêng ngã ngửa.
Lúc vừa mới bắt đầu, coi như bình tĩnh, nhưng hơn 10 phút sau, đã có học sinh bắt đầu chịu không nổi, vội vàng mở túi ni lông trong tay ra "oa" một tiếng, những thứ xú uế bên trong liền tuôn trào như mưa.
Mặc dù mọi người đối với việc này phi thường bất mãn, nhưng mà cũng không có người nào nói hắn. Bởi vì bọn họ giờ phút này đại đa số cả đám đều mím chặt môi, mà trong bụng thì đã bắt đầu phiên giang đảo hải (Phiên giang đảo hải: lật sông đảo biển)
Giống như là có tính truyền nhiễm vậy, sau khi người thứ nhất nôn mửa, thì ngay sau đó liền có người thứ hai, rồi thứ ba……
Cả thùng xe, nhất thời tràn ngập một cổ mùi hương tiêu hóa cực kỳ khó ngửi.
Mọi người tựa hồ triển mở đại hội thi đấu nôn mửa, hướng túi ni lông của mình, đặc biệt thổ như điên!
Sở Suất lúc này đang dùng vạt áo của mình che mũi cũng hiểu được ngay trong bụng mình có cái gì đó đang nhắm thẳng vào yết hầu xông ra.
Yết hầu Sở Suất đã bắt đầu phát ra tiếng kêu sột soạt, lúc hắn sắp nhổ ra, Hàn Phong ngồi ở bên cạnh đột nhiên vỗ sau lưng hắn vài cái. Sau đó hướng bụng hắn xoa bóp thêm vài cái nữa.
"Ách - -" Sở Suất há miệng ra, nhưng cái gì cũng không nhổ ra cả, cái thứ mới vừa rồi sắp xông ra, đột nhiên lại trầm xuống. Hơn nữa lúc Hàn Phong ấn hắn, không ngờ lại có một loại cảm giác sảng khoái không nói nên lời!
Hơn 2 tiếng sau, xe tải rầm rầm vài cái, đột nhiên đình chỉ.
"Ọe!!!"
Trừ 3 người Hàn Phong ra, 27 người khác cả đám đều ói tập thể thêm lần nữa!
"Xoảng!" Thùng xe được mở ra.
"Xuống xe!" Một thanh âm vang vọng truyền vào, "Tới rồi, xuống xe đi!"
Tiếp theo, 3 người Hàn Phong đi ra ngoài, trừ Hàn Phong ra, Sở Suất cùng Hứa Lâm Hổ cước bộ có chút không trôi.
Một vị quan quân thân hình cao lớn mặc áo ngụy trang đứng bên cạnh xe tải, mà ở phía sau hắn thì đứng 7,8 binh lính mặc quân trang bình thường. Hàn Phong liếc mắt cấp bậc trên vai của quan quân một cái, lưỡng mao nhị (2 vạch một sao)
Quan quân sau khi chứng kiến mấy người Hàn Phong, trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Các ngươi đem túi ni lông nộp lên!" Quan quân hướng mấy người Hàn Phong quát.
Sau đó, hắn thu được ba cái túi ni lông trống trơn, cũng không có lớn
Hắn tiếp tục lạnh lùng nói, "Các người dùng bao lớn ư!"
Mẹ nó, kêu kêu kêu, kêu thú à, muốn so thử họng thằng nào to hơn sao!
Hứa Lâm Hổ phát hỏa, rống lớn nói: "Báo cáo! Chúng tôi mỗi người chỉ có một cái bao!"
Quan quân này bị Hứa Lâm Hổ rống lên làm cho sửng sốt, nhìn chằm chằm Hứa Lâm Hổ hồi lâu, đột nhiên cười: "Hảo, không tồi!"
Hắn không nói gì nữa, trực tiếp vung tay, mấy binh lính khác ở phía sau hắn lập tức giống như lang như hổ xông lên xe tải, lôi hết 27 học sinh ói tới mức tay chân mềm nhũn xuống, mà mấy túi ni lông này, thì thống nhất cho vào thùng rác.
Ngay sau đó, các xe tải khác lần lượt tới, đãi ngộ của các đồng học chịu khổ khác cùng Hàn Phong bọn họ giống nhau, cả đám người như chó bị chết lần lượt bị lôi ra ngoài. Cũng không có chứng kiến nữ sinh trong đó, Hàn Phong biết các nàng khẳng định là đến quân doanh khác.
Nửa giờ sau, học sinh cả thao trường đều ngồi lăn ra rên rỉ không thôi. Cả đám ấm ức nằm lăn ra cả sân, có người đến giờ vẫn còn không nhịn được, tiếp tục ghé vào thùng rác bên cạnh ọe rồi lại ọe tiếp, nước nôi trong bụng xem như tống hết ra ngoài.
3 người Hàn Phong đứng ở bên bờ thao trường, rất dễ làm người ta chú ý.
Vị quan quân mới vừa rồi lúc này đi tới bên người bọn họ, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, hỏi: "Các ngươi là ở đại học nào? Tố chất thân thể không tồi nha!"
Hứa Lâm Hổ rống lớn lần nữa: "Báo cáo! Đại học Thủy Mộc!"
Lực chấn mạnh khiến cho vị quan quân này vội vàng dùng ngón trỏ bịt hai cái lỗ tai lại.
"Hahaha……" Sĩ binh chung quanh, giờ phút này cũng không nhịn được nữa, cả đám cười ha hả, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng mình bị nghẹn như vậy. Tên nhóc học sinh này, quả thực rất thú vị!
"Cười, cười cái rắm ấy!" Quan quân quay đầu lại hướng binh lính mắng một cậu, ngược lại lại dính thêm một tràng cười khiêu khích nữa.
"Khụ khụ…… Ân, giọng của ngươi rất khỏe, bất quá bây giờ ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy khi nói chuyện cùng ta, ta có thể nghe được." Quan quân mất tự nhiên nhìn Hứa Lâm Hổ nói, "Đại học Thủy Mộc? Không sai a, lần này xuất ra 3 học sinh Thủy Mộc…… Tố chất thân thể không tồi." Hắn nhìn Hàn Phong cùng Sở Suất một chút, trong ánh mắt mang theo điểm nghi hoặc.
"Hạ Thái!" Quan quân xoay người lại, hướng binh lính bên này la lớn.
"Có!" Tiếng kêu hữu lực!
Ngay sau đó một binh lính tinh tráng lập tức từ trong đội ngũ chạy ra. Sau đó đứng nghiêm lại như một ngọn giáo.
"Ngươi phụ trách đại học Thủy Mộc, đội 1!"
"Rõ!"
Sau khi Hạ Thái làm một lễ tiết quân lễ, lúc này mới trầm tĩnh lại, chậm rãi đi tới.