Hàn Phong kiếp trước đã trải qua huấn luyện trinh sát cùng với phản trinh sát nghiêm khắc. Hơn nữa, cảm giác ngũ quan của hắn bây giờ đều được hắn cố ý phóng đại tăng mạnh lên. Cho nên đối với hết thảy chung quanh cảm giác đều phi thường nhạy cảm.

Trên đường đi, mặc dù cũng có những người khác, nhưng sau khi Hàn Phong đi được một đoạn liền cảm thấy được người kia đang đi theo sau mình. Tiết tấu cước bộ của hắn cùng mình vô cùng giống nhau, Hàn Phong lại còn cố ý thử nghiệm một chút để nghiệm chứng suy đoán, kết quả quả chứng minh, hoài nghi của hắn là có đạo lý.

Kẻ theo dõi chỉ có một, vì thế Hàn Phong liền thay đổi phương hướng của mình, dùng tốc độ bình thường hướng một ngõ hẻm yên tĩnh đi đến.

Kẻ theo dõi Hàn Phong, ngoại hiệu là "Cẩu tử", là một thanh niên vô nghề nghiệp hơn hai mươi tuổi. Hắn là thành viên bang phái Bắc Kinh Tây Thành bang, am hiểu nhất việc bám đuôi theo dõi. Hôm nay hắn tới nơi này, chính là để theo dõi Hàn Phong.

Hôm trước, Tây Thành bang truyền đến tin tức, muốn xử lý một sinh viên đại học Thủy Mộc, tên gọi Hàn Phong, nhưng lại là một người nửa tàn tật. Bang phái cũng không có cho người trực tiếp tiến vào bên trong đại học làm, bởi vì sinh viên là tiêu điểm chú ý của giới truyền thông. Một khi xuất hiện động tĩnh gì, lập tức sẽ hấp dẫn nhân dân cả nước chú ý. Cho nên một bang phái muốn sinh tồn lâu dài, tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy

Vì vậy, Tây Thành bang cho mấy tiểu đệ bên ngoài đi tìm hiểu thời gian hoạt động của Hàn Phong ở đại học Thủy Mộc. Định là chờ hắn vừa ra khỏi cửa, liền chặn lại, sau đó dựa theo chỉ thị của cấp trên cắt đứt hai chân hắn, cho hắn sống nửa đời còn lại trên xe lăn.

Nhưng mà, khiến bọn họ cảm giác buồn bực nhất chính là tiểu đệ của họ làm việc hiệu suất luôn luôn cao. Vậy mà tại Thủy Mộc lăn qua lăn lại cả một ngày, ngay cả bóng dáng của Hàn Phong cũng không thấy, chứ đừng nói đến việc nắm giữ quy luật hoạt động của hắn.

Cuối cùng, vẫn là tin tức cấp trên linh thông, cho biết Hàn Phong tại phụ cận trường có thuê một phòng ở. Mấy ngày nay hắn không đến trường học, hẳn là sẽ phải ở bên kia, nên để cho bọn họ đến đây chờ Hàn Phong.

Người thuê phòng phụ cận trường đại học vốn cũng không ít, cấp trên chỉ cho tin tức mơ hồ như vậy, quả là khổ cho tiểu đệ trong bang rồi. Cuối cùng đành phải phân tán nhân viên, phân biệt đến các khu dân cư phụ cận quan sát. Bọn họ nhân tiện mở ra xem tấm ảnh chụp, trên ảnh chụp là một thanh niên mặt hơi mỉm cười.

Tất cả mọi người đều rất kỳ quái, tại sao cấp trên lại điều động nhân lực lớn đến như vậy để đối phó tiểu tử này. Bất quá làm một tiểu đệ, phải có tố chất của một tiểu đệ, lão đại muốn làm chuyện gì, bọn họ đều không có tư cách phỏng đoán. Tốt nhất là làm theo, làm tốt nói không chừng còn có thể lập công, nhờ đó mà thăng cấp.

Bất quá có một địa phương hơi khó tra. Đó chính là khu phụ cận đại học này, nó không thuộc phạm vi thế lực của Tây Thành bang bọn hắn, mà là thuộc Đông Thành bang. Trong khi đó hai bang phái bọn họ hết lần này tới lần khác quan hệ đều không có gì đặc biệt, đã vậy còn thường xuyên vì tranh đoạt phạm vi thế lực mà phát sinh xung đột. Khu vực đại học này là khu yếu kém, trên cơ bản không kiếm được tiền lời. Hơn nữa nếu xui xẻo có chuyện gì xảy ra, còn phải chịu tội thay cho người khác. Cho nên Tây Thành bang đối với nơi này vốn chẳng có hứng thú gì.

Nếu đây đã là địa bàn của bang phái đối đầu, tự nhiên không thể quá kiêu ngạo. Cho nên hành động của bọn họ cũng khá bí ẩn, phái người cũng không nhiểu. Nhân tiện khoảng bảy, tám tên, cứ như vậy hiệu suất lại chậm đi không ít. Cho nên hai ngày qua, vẫn không có bất cứ tin tức gì.

Vận khí của Cẩu tử luôn luôn tốt như thế. Thấy đấy, mới vừa rồi ngay trong tiểu khu hắn phụ trách, may mắn gặp được Hàn Phong mà bọn họ hai ngày qua vẫn đau khổ truy tìm.

ĐCM nó, đúng là vận khí tới, có ngăn cản cũng đỡ không nổi!

Cẩu tử trong lòng mừng thầm, không hề lưu lại dấu vết liền đi theo.

Đối với kỹ thuật theo dõi của mình, Cẩu tử luôn luôn có tự tin rất cao. Ở lĩnh vực theo dõi này, hắn tin tưởng cả Tây Thành bang không một ai có thể làm được so với hắn tốt hơn. Nói tới hắn, phải nói đúng là một con chó so với người khác có điểm cơ trí, rất hiểu được cách dùng tri thức của mình. Vì để tăng mạnh kĩ thuật truy tung, hắn chuyên môn mua sắm và sưu tầm rất nhiều tư liệu mang tính chất chuyên nghiệp để tiến hành học tập.

Điều này cũng như câu nói: Lưu manh không đáng để sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa thôi.

Cẩu tử theo được một đoạn, đột nhiên phát hiện có chút gì đó không thích hợp, hắn như thế nào không trở về trường học, chạy đến ngõ khuất hẻo lánh bên trong này làm gì nhỉ?

Chẳng lẽ bị hắn phát hiện rồi sao? Không có khả năng. Cẩu tử tự tin bản thân ngụy trang rất khá, đối phương là một học sinh, làm sao có thể phát hiện mình bị người ta theo dõi.

Bất quá, vì để cho chắc chắn. Hắn móc điện thoại di động ra, thông báo cho người phụ trách hành động lần này.

Mới vừa cúp điện thoại, Cẩu tử ngẩng đầu lên, nhưng lại không thấy thân ảnh Hàn Phong đâu.

Cẩu tử trong lòng có chút trầm xuống, biết đối phương khẳng định đã phát hiện ra mình rồi. Nếu như mình chạy tới, rất có khả năng sẽ bại lộ hành tung, nhưng mà mình vừa mới gọi điện thoại cho lão đại. Nếu như hắn mang theo các huynh đệ khác chạy tới, rồi lại biết mình đã để mất dấu đối phương, tình huống sẽ không ổn. Nghĩ đến đối phương chỉ là một sinh viên bình thường, lại là nửa tàn tật, Cẩu tử cắn răng một cái, vội vàng chạy tới.

Bước tới một bước, Cẩu Tử phát hiện phía trước đã là ngõ cụt. Chỉ có năm đường có thể đi, quay người lại, liền thấy Hàn Phong không biết từ lúc nào, đã ở đằng sau mình.

Hàn Phong lạnh lùng hỏi: "Ngươi tìm ta?"

Hắn tùy ý đứng ở đó, nhưng không biết tại sao, cả người hắn lại tản mát một cổ khí thế khó có thể nói. Loại khí thế này khiến cho sống lưng Cẩu tử có chút lạnh cả người.

Mịa nó, ta đây là làm sao vậy, hắn không phải chỉ là sinh viên thôi sao, sợ gì chứ!

Bất quá Cẩu Tử là người cẩn thận, huynh đệ trong bang rất nhanh sẽ chạy tới. Hắn trước giờ toàn theo dõi cùng truy tung, đánh nhau cũng không phải sở trường của hắn, cho nên trên mặt hắn nổi lên nụ cười: "Huynh đệ, cậu đừng có hiểu lầm, tôi chỉ là đi ngang qua đây thôi."

Hàn Phong hỏi: "Ai phái ngươi tới?"

"Ai phái tôi tới? Tôi nghe không hiểu cậu nói gì cả?" Cẩu tử vẫn tiếp tục giả ngu.

Hàn Phong đã biết chủ ý của hắn. Vì vậy không hề nói nhảm nữa, trực tiếp xoay người bỏ chạy, vừa lúc nơi này có ngõ quẹo vào. Hắn trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của Cẩu tử.

Cẩu tử lúc này đã có chút nóng nảy, hắn tưởng rằng tiểu tử này sợ. Lập tức cất bước đuổi theo, nghĩ thầm không thể để hắn chạy mất.

Nhưng mà mới vừa chạy đến ngõ quẹo. Dị biến liền nổi lên, chờ đợi Cẩu tử lại là một đại cước. Hắn chỉ thấy một cái đế giày thật lớn bay thẳng vào mặt.

"Phanh!"

Cẩu tử bay ra ngoài, máu phun khỏi hàm răng tung lên không trung.

"Tiêu rồi!" Cẩu tử trong lòng âm thầm hối hận," ĐCM nó, tình báo kiểu đéo gì mà sai bét, thằng khốn này chỗ nào mà tàn tật chứ, rõ ràng là một phần tử bạo lực!" Ngã sấp xuống ở góc tường, hắn bây giờ đang đem cái thằng khốn nạn cung cấp tư liệu rởm kia nguyền rủa đến trăm ngàn lần.

Hàn Phong đi tới trước người, ngồi xổm xuống, tiếp tục không nóng không lạnh mà nói: "Bây giờ mày có thể nói cho tao biết, là ai phái mày tới rồi chứ?"

"Tao %$#$%!" Cẩu tử tức giận hầm hầm, nếu như bán đứng lão đại, sau này còn muốn sống thế nào nữa cơ chứ? Hơn nữa, để cho các huynh đệ khác tới, hắn nhất định là tự tìm chết.

Hàn Phong thấy thế, thở dài một tiếng, không nói hai lời, hai tay liền ấn xuống khớp xương trên bả vai hắn, nhắm ngay một bộ vị, dùng sức bẻ - -

"AAAAA - -"

Cẩu tử toàn thân như là bị ngàn vạn điện áp đột nhiên giáng xuống. Cả thân thể ưỡn ra, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết!

Đau quá~~ ĐCM nó đau kinh khủng!!! ~~~

Cẩu tử lần đầu tiên cảm nhận được cái loại đau đớn toàn thân. Coi như là lần trước trong trận tranh đấu bang phái, hắn bị người Đông Thành bang chém ba đao. Cái loại đau đớn đó cũng không bằng một phần mười lần này! Hắn thật sự hi vọng mình có thể đau đến mức ngất đi, nhưng mà mỗi lần mình sắp đạt đến lúc ngất, người này không biết dùng phương pháp gì. Tại chỗ nào đó trong đại não xoa bóp một chút, đại não của hắn sắp mơ hồ liền lập tức trở nên vô cùng thanh tỉnh.

"AAAAAA - -"

Tiếng kêu thảm thiết của Cẩu tử vẫn như cũ tiếp tục, giọng nói của hắn cũng đã bắt đầu khàn dần.

"Tao……. AAAAAA- - - -"

Ta nói, ta nói mà, dừng, dừng lại mau!! Cẩu tử trong lòng hô to, nhưng hắn lại không nói ra được, trong miệng chỉ còn lại những tiếng kêu thảm thiết.

Hàn Phong tựa hồ như lên cơn nghiện, sau một lúc thí nghiệm trên người hắn cho đã, mới tạm nghỉ dừng lại chút, trong miệng lại còn thầm nói: "Hiệu quả không tồi, xem ra phân cân thác cốt thủ theo như lời tiểu thuyết võ hiệp nói, cũng không phải không có đạo lý."

Đang muốn mở miệng hỏi lai lịch người này, nhưng mà bên tai hắn lại truyền đến một trận dồn dập những tiếng bước chân. Quay lại, thấy người trong bang của hắn đã tới, quét mắt một chút có sáu người.

Vì vậy, Hàn Phong ấn xuống lỗ tai Cẩu tử một phát, Cẩu tử dứt khoát liền ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play