Ngay lập tức, vào sáng hôm sau,
Quang Anh đã chuẩn bị hành lí và lên máy bay về thành phố của mình. Anh đã không ngủ cả đêm rồi, bộ dạng cũng không được
hào nhoáng như thường ngày cho nên khi trả tiền phòng, các chị
em nhân viên tỏ một thái độ tiếc thương đến thống khổ.
Trên máy bay, Quang Anh ngồi lặng người một chỗ. Ánh mắt thất
thần như người mất hồn, hai tay lả vào đùi, đôi vai hiên ngang
ngày nào giờ tưởng chừng như cũng rũ cả xuống. Quang Anh giờ
đây không thể coi là Quang Anh được. Xin hãy tạm quên đi hình ảnh huy hoàng của anh trong một khoảng thời gian!
- Này anh bạn.
Một tiếng gọi vang lên, Quang Anh liền quay sang người ngồi cạnh
mình. Anh ta có lẽ cũng trạc tuổi anh, là người ngoại quốc.
Mắt xanh như đại dương, tóc vàng như ánh nắng thu rực rỡ và
diệu kì. Chiếc mũi không cao cho lắm nhưng lại rất hài hòa với khuôn mặt. Dưới cằm, có một đường râu xanh mọc làm tăng lên vẻ nam tính cho anh ta. Quang Anh mỉm cười đáp lại câu nói kia:
- Có chuyện gì sao? - Tiếng Anh của anh không phải là chuẩn
nhưng cũng có thể gọi là tạm được và an toàn trong giao tiếp.
- Anh có chuyện gì không vui sao?
Quang Anh cảm thấy anh chàng này hơi bị rỗi việc thì phải. Anh
có chuyện gì thì liên quan gì đến nồi cơm nhà anh ta cơ chứ?
Và họ có quen nhau không? Không! Thậm chí cái cảnh đã từng
lướt qua nhau còn chẳng có chứ đừng nói đã nhìn thấy mặt.
Nghĩ vậy, Quang Anh chợt thấy xã hội ngày nay phát triển quá
cho nên bản tình lười của con người bị chuyển hóa thành dạng
thích lo chuyện bao đồng!
Tuy là vậy, nhưng Quang Anh vẫn hiểu chút phép tắc khi đối nhân xử thế:
- Có một số chuyện không như ý muốn thôi.
Cứ tưởng anh ta có câu trả lời rồi là thôi, ai ngờ anh ta lại
càng hứng thú hơn nữa khiến Quang Anh chỉ muốn đập vỡ cái ô
cửa bên cạnh mình để nhảy xuống dưới. Các bạn biết đấy, khi
người ta buồn bực, họ chỉ muốn tách xa hoàn toàn với thế
giới xung quanh.
Anh chàng đó liền reo lên:
- A! Tôi cũng có những chuyện không như ý muốn đây.
Lạy hồn, anh ta có vẻ gì là gặp chuyện không vui không? Nếu có thì chắc nó ở cái dạng này: Buồn vì đời không cho anh ta
buồn!.
Quang Anh lườm nguýt anh ta mấy lần nhưng dường như người bạn -
vừa - mới - quen này chẳng chịu hiểu cho những cái nhìn đầy
thân thương của anh cái gì cả.
Lại thêm một chuyện không như ý muốn nữa. Tại sao lúc mình muồn được yên thì đời chẳng cho ta yên?
- Anh có chuyện gì nào? - Quang Anh mệt mỏi hỏi lấy lệ.
- Tôi á? Vợ tôi đòi li hôn với tôi.
- Vậy à? Chia buồn nhé!
Khoan!
Anh ta nói cái gì nhỉ? Quang Anh như gặp được tri âm tri kỉ giữa chốn đời phù du. Thật không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Anh
cũng bị Đường Thi bắt kí vào cái tờ giấy có chữ "Đơn Li hôn"
to bự chảng. E hèm! Cái này tuy hơi xấu hổ nhưng người bên cạnh anh không thấy ngại thì anh còn giữ kẽ làm gì?
Thế là đồng chí Quang Anh như nhặt được vài nghìn lẻ trong lúc thèm bánh mì:
- Vợ anh đòi li hôn? Vì lí do gì?
Anh chàng kia chợt tắt ngấm nụ cười tươi vừa rồi. Thay vào đó
là một vẻ buồn rầu. Có lẽ trước đó anh ta đã cố dùng cái
mặt nạ này để ngụy trang. Và cuối cùng là không chịu được
nữa thì phải tìm người để giải tỏa nỗi lòng. Ai ngờ lại
đúng ngươi như vậy!
Có lúc ông trời cũng mở được một mắt để ân xá cho nhân dân!
- Thực ra...không phải lỗi của cô ấy! Là do tôi không tốt.
"Tôi không tốt."
Câu nói này như đập thẳng vào tâm khảm Quang Anh. Tại sao đàn
ông khi bị người mình yêu thương "dọa" bỏ hay là "đá" thật thì
lại có cái ý nghĩ: "Mình không tốt! Do mình không tốt nên cô
ấy mới nhẫn tâm vứt bỏ mình" như vậy?
Có đôi lúc, Quang Anh cũng đã nghĩ như vậy đấy. Anh đã từng tự vơ lấy hết trách nhiệm về mình, đã từng căm ghét bản thân
mình không có đủ những cái tốt để Đường Thi được hạnh phúc.
Đã từng có ý nghĩ...sẽ kí vào đơn li hôn kia để giải thoát
cho cô ấy. Nhưng rồi lí trí anh đã đi hơn một bước so với tình
cảm. Không phải là do anh! Là do cô ấy khó hiểu và chỉ biết
nghĩ cho riêng mình. Nếu muốn li hôn với anh thì tốt nhất là cô ấy nên cho anh biết lí do. Nếu cô ấy nói được, anh sẽ chấp
nhận kí vào đó mà không có bất cứ hành vi gì gọi là níu
kéo.
Cho dù chắc chắn anh sẽ bị tổn thương.
Quang Anh trầm ngâm hồi lâu rồi lại tiếp tục câu chuyện với anh chàng kia:
Dường như hơi mất hứng, Michael cũng không nói về chuyện của mình nữa mà chuyển sang hỏi Quang Anh:
- Vậy kể chuyện của anh đi.
- Chuyện của tôi á?
Michael gật đầu nói:
- Phải.
- Tôi có cần giới thiệu tên không? - Quang Anh cố tình làm cho
mình trở lên hài hước. Vì anh biết, khi anh kể chuyện của mình ra, cảm giác sẽ không dễ chịu gì.
Michael xua tay:
- Nếu anh muốn.
- Giống anh!
- Hả? - Michael nhất thời không tiêu hóa kịp.
- Tôi nói là chuyện không như ý của tôi cũng giống anh đó.
Như không tin được Michael vội nói:
- Trùng hợp vậy sao?
Quang Anh chỉ cười nhẹ rồi tiếp tục với tâm sự riêng:
- Đời mà! Có những chuyện trùng lặp đến không thể lí giải
nổi. Nhưng vợ tôi không như vợ anh. Cô ấy không hoàn hảo.
- Cô ấy không hoàn hảo? Anh có yêu cô ấy không?
- Có!
- Vậy tại sao lại nói cô ấy không hoàn hảo?
Quang Anh chợt khựng lại khoảng 3, 4 giây. Tại sao lại nói cô ấy như vậy ư? Anh cũng không thể trả lời nổi. Có lẽ khi yêu, còn
những khúc mắc không thể giải tỏa đã khiến cho con mắt nhìn
về người mình yêu cũng thay đổi ít nhiều. Với Quang Anh, anh
làm sao có thể nói Đường Thi hoàn hảo được trong khi cô ấy là
người gieo giắc nỗi buồn vào lòng anh. Nếu là người hoàn hảo, cô ấy chắc chắn sẽ không nhẫn tâm như vậy.
- Cô ấy rất đẹp! - Quang Anh nói trong ánh mắt mông lung, hình
ảnh của Đường Thi cũng theo đó mà ùa về trong tâm trí - Anh có biết Đát Kỉ của Phương Đông chúng tôi không?
Micheal cũng mơ màng nhớ về một bộ phim của Trung Quốc mà mình đã xem. Đát Kỉ - Trụ Vương phải không nhỉ?
- Tôi có biết qua bộ phim mà đứa em đi du học của tôi gửi về. Cô ta có phải là một con cáo thành tinh không?
- Không! Ý tôi muốn nói rằng: Vợ tôi quyến rũ và ma mị như vậy đó. Cô ấy cũng tinh ranh chẳng kém gì một con cáo. Nếu như
Đát Kỉ có chín đuôi thì tôi dám chắc vợ tôi có lẽ có muôn
vàn cái đuôi.
Michael càng ngày càng bị Quang Anh thu hút bởi câu chuyện thật thật giả giả này.
Quang Anh tiếp tục;
- Tôi thường cho rằng cô ấy là Đát Kỉ tái thế. Cô ấy làm tôi
phải say mê, phải yêu đắm đuối cái dáng vẻ lả lướt, quyến rũ
và tinh ranh của cô ấy. Rồi cuối cùng lại nhẫn tâm đá tôi một
cái bay xuống tận địa ngục khổ đau.
- Ồ! Anh không có lỗi gì sao?
- Một chút.
- Cô ấy là người có lỗi nhiều hơn sao?
- Không hẳn.
- Hai người chia tay là có kẻ thứ ba?
- Không hề.
- Thế chắc hai người phải yêu nhau lắm nhỉ:
- Tất nhiên.
Michael cứng họng. Những gì mà Quang Anh nói cho thấy rằng
chuyện "cơm gạo" nhà anh ta vẫn còn rất tốt. Vậy tại sao lại
sắp li hôn? Có phải thấy anh đáng thương nên nói vậy cho anh
được vơi nhẹ nỗi lòng không? Thế là không cần hỏi thêm gì nữa, Michael càng ngày càng thấy Quang Anh như một vị thánh nhân.
Thấy anh đau khổ nên ban cho anh chút ánh nắng dễ chịu. Người
Châu Á đúng là tốt thật!
Đường Thi cả ngày hôm nay chỉ ngồi lì trong phòng. Ai vào cô
cũng quát tháo, mắng mỏ. Kể cả Liêu Tuấn và An Hợp cũng bị
cô to tiếng nặng lời.
Đường Thi là "đệ tử ruột" của An Hợp, cô như thế nào bà là
người hiểu rõ nhất. Trong lúc này, lúc mà tâm trạng của cô
đang bị loãng rồi lại đặc đột ngột...bà cũng biết hết. An
Hợp thở dài đứng ngoài cửa phòng nói vọng vào:
- Đường Thi! Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
Im lặng.
- Con không muốn nhìn mặt cả ta nữa hay sao?
Im lặng.
- Con học ở đâu cái tính giận cá chém thớt như vậy?
- Dì biết con giận ai mà nói con giận cá chém thớt? - Như bị
xuyên một mũi tên vào trái tim đen, Đường Thi phản công kịch
liệt.
An Hợp đứng bên ngoài cười gian xảo. Xem ra để huấn luyện Đường Thi đạt đến trình độ đỉnh cao như bà thì còn là một chặng
đường dài. Con cáo "ngây thơ" đã sập bẫy của bà rồi.
- Sao lại không biết! Ta còn biết con vì sao mà không muốn có
thai với Quang Anh. Con quên ta là ai rồi à? Quên ai đã dạy dỗ
con phải trải đời như thế nào rồi sao? Quên ta dạy con thành
một người con gái quyến rũ và mạnh mẽ như thế nào rồi hay
sao? Quên ta có thể nhìn thấu tim gan con được rồi hay sao? Đường Thi, con có biết mình đang ủy mị và yếu đuối đến đáng ghét
như thế nào không? Nếu không nói chuyện với ta, ta sẽ có cách
trị con.
Từ một giọng nói nhẹ nhàng, An Hợp cho lên volum dần dần và
cuối cùng là nó thành những tiếng súng liên thanh bắn liên
tiếp vào tai Đường Thi khiến cô không thể không ra mặt.
Khi Đường Thi ra mở cửa, An Hợp đã cười hiền hậu ngụy trang:
- Tốt lắm. Con không phải là cái dạng bất trị như thằng con trai ta.
Đường Thi không đáp. Mở cửa xong cô chỉ đi lẳng lặng về giường và nằm vật xuống đó.
An Hợp cũng đi đến theo, bà ngồi xuống mí giường rồi vuốt tóc cô. Nhẹ nhàng như tình cảm của một người mẹ dành cho đứa con
gắn với từng khúc ruột của mình. Bà nói:
- Đường Thi. Mẹ con ở nơi ấy đang rất hạnh phúc. Con có biết không?
-...
- Hồi mang thai con, bà ấy đã vui đến nỗi xoa đi xoa lại cái
bụng đến đỏ cả tay - nói đến đó, An Hợp chợt nở một nụ
cười. Hình ảnh người phụ nữ ấy hiện về, người phụ nữ khiến
bà cảm thấy ghanh tị ngay từ lần đầu gặp. Sau này, dù có cố
gắng bao nhiêu thì An Hợp vẫn thấy mình không thể bằng được
một góc của người phụ nữ đó - Mẹ con là một người vô cùng
đặc biệt. Bà ấy không sợ bạo lực, không sợ cường quyền. Tính
tình khẳng khái, cương trực. Bởi thế mà bố con mới yêu bà ấy
ngay từ lần đầu tiên gặp. Khi bố mẹ con nghe bác sĩ cho biết
rằng bà ấy đã cớ thai, con có hiểu nổi niềm hạnh phúc của
họ không? Đến dì cũng cảm nhận được. Lúc đó, dì chỉ dám
đứng một góc để che giấu đi phút yếu đuối của bản thân, dì
đã vụng về đưa tay lên lau vội vàng giọt nước mặt sắp trực
trào...một mình. Cả Đông Bang hội ngày đó vui như mở hội.
Những bữa tiệc say sưa tối ngày, những tiếng cười đùa, hạnh
phúc hồi đó không bao giờ thiếu vắng. Tuy là xã hội đen, là
những người mà xã hội không muốn dính lứu, nói thẳng ra thì
chúng ta là người xấu. Nhưng dì và các chú khác trong hội vẫn đi chùa cầu nguyện cho mẹ con và con được bình an. Vẫn xin
những lá bùa nhỏ để lần chào đời của con được suôn sẻ. Con
đã hiểu được tình cảm của chúng ta rồi chứ? Cho dù là gái
hay trai, chỉ cần nghĩ đến đứa con của Liêu Tuấn là ai nấy đều cảm thấy như có nguồn sinh khí mới mẻ chảy trôi trong lồng
ngực. Thích thú và mong chờ lắm con biết không? Sau đó, đến
ngày cuối cùng mang thai con. Mẹ con đã chủ động đến bệnh viện trước giờ chuyển dạ, bà vui vẻ nói đùa với từng người rằng: Hãy chuẩn bị quà để đón chờ mầm non sắp sửa ra đời của Đông Bang hội. Rồi bà lên xe và đi đến bệnh viện. Nhưng ông trời
đúng thật là không có mắt, cho dù trước đó mẹ con là người
như thế nào, có hoàn hảo và tốt đẹp đến đâu thì cũng bị bàn tay ông ta dìm xuống đáy địa ngục. Mẹ con đẻ khó, lúc sinh,
động mạch bị vỡ, dẫn đến băng huyết và đã qua đời ngay khi con cất tiếng khóc đầu tiên đón chào cuộc sống. Điều này con
cũng biết có đúng không? Liêu Tuấn sau khi nghe tin xấu này đã
không đứng vững, ông ấy lồng lộn lên như một con thú dữ, đập
phá cả bệnh viện khiến công an và bảo vệ phải can thiệp. Còn
toàn thể Đông Bang hội, từ một không khí tươi mới, mong chờ đã
biến thành một cái nhà tang đau thương và ngập tràn nước mắt.
Ta là người bảo hộ của con cho nên được vào phòng đẻ. Cảnh mẹ con vật lộn với những cơn đau đến ta cũng không thể nào quên
được. Khi máu còn không ngừng tuôn ra, mẹ con đã trân trối nhìn
ta rất lâu rồi nói một lời cuối cùng. Lời nói đó, dù có
muốn lấy tay gạt đi ta cũng không thể nào gạt được. Nó như một trách nhiệm được đặt lên vai ta vậy. Câu nói đó là "Hãy giúp
tôi". Đường Thi, mẹ con đã cầu xin ta trong những phút giây giành giật với từ thần. Bà ấy dù có chết cũng chỉ nghĩ cho con
nên hãy trân trọng nó. Ta lúc đó chỉ biết gật đầu, ngay đến
một lời nói dù tốt dù xấu cũng không thể thốt được ra. Chiếc máy quay trong tay chợt trở nên nặng nề và đầy áp lực. Và
thế là...khuôn mặt của mẹ con chỉ còn lại trong cái máy quay
nặng nề ấy. Còn thực chất khuôn mặt hiền hậu đã không còn
nữa rồi. Ta nói những lời này là muốn con dũng cảm như mẹ
con, đừng vì sợ hãi mà làm mình trở nên đáng ghét như vậy.
Nói đến đây, Đường Thi vội vàng giữ lấy ngực mình như giữ lấy từng cơn đau thắt đang không ngừng co giật trong tim. Tiếng nấc
của cô như những mũi dao sắc bén xé toạc không gian giữa hai
người. Sao cô lại không biết cơ chứ? Rất rõ là đằng khác. Dù
tất cả đều không cho cô xem cuộn phim quay khuôn mặt mẹ cô lúc
sinh thì cô cũng tò mò và đã trốn ra một góc bật lên xem. Hồi đó cô mới 14 tuổi thôi. 14 tuổi đầu, cô đã được nếm trải nỗi
đau mất mẹ chỉ qua một cuộn phim nhỏ bé và hình ảnh không hề
rõ nét. Khuôn mặt mẹ cô đã in hằn vào trong cô như đóng dấu lên đó, như mở bung ra nỗi chán chường và căm ghét chính bản thân
mình. Còn cả nỗi sợ hãi nữa...mãi mãi, mãi mãi cô sẽ không
quên được.
- Dì An Hợp! Đừng nói nữa. Con không muốn nghe.
An Hợp thấy Đường Thi bịt chặt hai tai lại và lắc đầu như điên
dại thì chỉ bất lực khóc nấc theo. Đường Thi vốn là một đứa
trẻ tội nghiệp, cho dù đã lớn thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt bà. Bà phải làm sao? Phải làm sao mới có thể kéo
cô ra khỏi nỗi sợ hãi và sự dằn vặt của bản thân đây? Đến bà cũng bất lực rồi.
- Đường Thi. Những gì con chưa biết thì dì cũng cho con biết
rồi. Nếu con biết sử dụng trí thông minh và sự cứng rắn của
mình đúng lúc thì dì tin con sẽ vượt qua nó. Hãy dũng cảm mà đối mặt. Giống như những gì mà ta đã dạy con: Chiến đấu với
nỗi sợ hãi là một trò chơi mạo hiểm. Con hãy chứng tỏ mình
là một tay chơi cừ khôi cho ta xem. Con hiểu chứ? Chỉ khi chiến
thắng nó, con mới có thể hạnh phúc mà thôi.
Đường thi vấn bịt lấy tai mình. Mọi chuyện giờ đây khiến cô
không thể bình tĩnh được nữa rồi. Cho dù là đã biết trước
nhưng khi nghe lại, sao lòng cô vẫn hoang tàn như nghĩa địa đến
vậy.
An Hợp nhìn Đường thi hồi lâu rồi đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng bà thông báo:
- Quang Anh đang trên đường đến đây. Nếu con đã quyết định li hôn
thì hãy chuẩn bị một lí do cho nó. Đừng khiến nó trở nên
ngốc nghếch và tội nghiệp giống con.
Đường Thi ngồi thẫn thờ trên giường. Cánh cửa màu trắng che
lấp khung cảnh phía ngoài như đóng lại mọi ước mơ về cuộc
sống hôn nhân với Quang Anh. Tất cả sẽ được ấn định bởi tờ
giấy li hôn kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT