Quang Anh đờ người ra trong giây
lát, phản ứng của Đường Thi khiến anh không kịp thích nghi. Anh
ngồi dậy và nhìn cô nói:
- Sao thế? Em còn muốn giữ eo à? Đẻ xong rồi điều chỉnh lại một chút là được mà.
Đường Thi càng ngày càng ngồi xa Quang Anh hơn. Cuối cùng cô
đứng hẳn dậy rồi chạy vào nhà vệ sinh. Trước khi chạy đi cô
còn không quên nói lại với vẻ kiên quyết:
- Em đã nói rồi, không được là không được. Nếu anh bắt ép em thì chúng ta li hôn đi.
Quang Anh đực mặt ra một chỗ rồi nghĩ ngợi: Có phải hôm qua anh đã làm gì quá đáng không nhỉ? Sao tự dưng cô ấy lại khó hiểu đến vậy. Nhìn thái độ của Đường Thi vừa rồi anh chỉ muốn cho cô một đạp ngay lập tức nhưng lại không dám. Lúc này anh là
người yếu thế, là người đi thuyết phục cho nên anh không thể
làm cô ấy phật lòng được.
Nghĩ thế rồi Quang anh thở dài trong niềm thất vọng. Có gì mà không được cơ chứ? Có con là khổ lắm sao? Thực ra anh đầu tiên
cũng không thích trẻ con lắm! Thiết nghĩ rằng có hai vợ chồng
thế này đã là mệt lắm rồi, thêm một đứa trẻ con vào nữa thì thà giết anh đi còn hơn. Nhưng rồi anh nghĩ lại, biết đâu đứa
con đó lại là cầu nối giữa anh và Đường Thi. Lại là trợ thủ
đắc lực của anh, khi anh cãi nhau với Đường Thi anh sẽ lôi nó ra lợi dụng. E hèm, tuy có hơi thủ đoạn một chút nhưng anh hứa,
anh hứa rằng anh sẽ là một người bố tốt nhất có thể.
Vậy mà Đường Thi lại đáp cho anh một câu "không được". Thà cô
cứ đáp cho anh một quả mìn còn hơn là bắt anh nghe thấy câu
nói này. Không có con với anh thì có nghĩa là cô ấy không yêu
anh đúng không? Điều này làm Quang Anh có đôi phần hoang mang.
Nhưng rồi Quang Anh lại tự động viên mình bằng một câu nói
"không sao! Chắc cô ấy chỉ sợ lúc sinh sẽ đau thôi. Con gái mà!"
Đường Thi ngồi trên thành bồn tắm. Nói chính xác hơn là cô đang giống với những nhân vật trữ tình trong tiểu thuyết thích tự
kỉ một mình. Những lọn tóc vương vãi trên đôi vai, ánh mắt
thất thần nhìn xuống nền nhà. Đôi tay đang không ngừng bấu chặt vào nhau khiến làn da nhợt hẳn đi.
Cô đang sợ!
Đang rất sợ. Nỗi ám ảnh đó vẫn không bao giờ phai nhạt được
trong tâm trí cô. Nó sẽ mãi mãi là một vệt ố loang lổ không
có cách nào tẩy được.
Đường Thi cô cả đời không biết sợ ai, nhưng cứ mỗi khi có người nói đến hai chữ "sinh nở" là cô lại chợt rùng mình. Còn Quang Anh, khi anh ấy nói muốn có một đứa con, đó chính là lời hẹn ngầm. Là lời hẹn sẽ sống cả đời bên cạnh cô, anh đã lấy đứa con ra để làm lời hẹn ấy. Nhưng cô thật không đáp ứng được,
ngay khi cô và anh nhận ra tình cảm của nhau thì cô lại không
thể làm thỏa lòng anh.
Rồi Đường Thi thở dài và đứng dậy, cô soi mình trong gương. Bộ
dạng này, sắc mặt này sao cô chưa bao giờ thấy. Thật là thất
sắc quá! Có lẽ hôm nay cần trang điểm đậm hơn một chút.
Trong đầu cô dần đưa đến một quyết định. Biết là sẽ khó khăn nhưng có lẽ cô nên dứt khoát.
*****************
Quang Đi gặp đối tác về, theo như anh được biết thì có lẽ nội
trong tuần này tất cả mọi công việc sẽ được giải quyết ổn
thỏa. Nếu như còn việc gì chưa xong thì nhân viên của anh sẽ lo. Giờ đây trong anh đang sục sôi một ý chí, đó là có con! Ý chí đó như bén rễ trong anh khiến anh không thể làm ngơ với nó
được. Phải, trong thời gian tiếp theo, anh sẽ thuyết phục Đường
Thi có con với mình.
Hoặc nếu cô không đồng ý thì có lẽ anh nên dùng biện pháp mạnh với cô.
Vừa bước chân vào phòng Quang Anh đã thấy chăn gối gấp thẳng
thớm, không gian yên tĩnh. Tự hỏi sao hôm nay vợ anh lại có hứng dậy sớm như vậy? Hay là lại có đứa nhân viên nào phá rối cô.
Vậy thì tên đó xấu số rồi! Đến anh khi phá giấc ngủ của cô
còn bị cô hành hạ dã man chứ nói gì đến một tên nhân viên
quèn. Nghĩ vậy Quang Anh liền lắc đầu cảm thương cho số phận
hẩm hiu của tên nhân viên kia.
Nhưng thực chất là chẳng có nhân viên nào cả, vì tớ giấy ở
giữa giường đã nói lên tất cả. Quang Anh chỉ kịp đọc được mấy chữ đầu đã hoảng loạn cả lên. Mấy chữ đó là: "ĐƠN LI HÔN".
Khi giây phút hoảng loạn qua đi. Quang Anh vội vàng nhéo vào mặt mình mấy cái để xác nhận rằng không phải là mình đang mộng
du. Nhéo xong, vẫn chưa thấy hài lòng và chưa thể tin được vào
cái hiện thực trước mắt, anh lại chạy ra xem mã số phòng. Có
lẽ anh vào nhầm phòng cũng nên. Nhưng...xin chúc mừng vì đồng
chí vẫn chưa đến độ tuổi nú lẫn để bước chân nhầm phòng.
Quang Anh đứng lặng người hồi lâu, sao càng nghĩ lại càng chẳng hiểu cái mô tê gì sất! Đầu tiên là anh đòi có con, rồi cô
không cho, rồi anh cũng không nói nữa mà chuyển sang chính sách
nhu cương kết hợp...và rồi thì cô để lại tờ đơn này. Anh đã
đốt cháy mất giai đoạn gì sao mà khi nó chạy đến đây rồi anh
lại không hiểu?
Quang Anh vội vàng kiểm tra tủ quần áo, đúng như những gì anh đoán. Cô đã bỏ đi rồi.
Bỗng nhiên, một cơn gió từ ngoài thổi vào khiến một tờ giấy
trên bàn bay xuống đất. Quang Anh liền nhặt lên xem. Bên trong có
viết:
"Em quyết định rồi! Mình kết thúc trò chơi ở đây nhé? Sẽ không ai phải vờn ai nữa. Không ai phải bắt ép ai làm thế này thế
kia và...anh cũng sẽ không cần phải cảnh giác với em nữa.
Vì em đã đầu hàng rồi!"
Một bức thư ngắn ngủi nhưng lại đâm vào tim anh những nhát dao
thật mạnh. Nói như vậy thì có nghĩa là anh và cô sẽ chia tay
thật sao? Đang yên lành mà! Chẳng lẽ chỉ vì một mong muốn như
bao người đàn ông vẫn mong muốn của anh lại làm cô tức giận
đến như thế sao?
Cô bị điên rồi! Chắc chắn là đầu cô đã bị găm mìn mới đưa ra quyết định này.
Quang Anh vừa đau lại vừa tức giận. Thật là cay cú! Từ lúc anh biết mùi con gái đến bây giờ thì chưa có lần nào lại thấy
mình bị hành hạ cả về mặt thể xác lẫn tâm hồn như thế này.
Nói chính xác ra thì đây là lần đầu tiên. Và người vinh dự
tạo ra "cái lần đầu tiên" ấy với anh không ai khác chính là
quý cô Đường Thi. Người mà hai mươi mấy năm về trước đã từng vô tình tụt quần anh, người mà mười mấy năm về trước đã từng
đá bay anh khỏi cái chức Liên đội trưởng và bắt anh phải dọn
nhà vệ sinh trong suốt một thời gian dài đằng đẵng, người mà
gần một năm trước đã khiến anh phải chao đảo sau một đêm rồi
đùng một cái tước đoạt quyền tự do của anh sau cái đêm đó.
Rồi sau nữa thì sao? Sau nữa thì cô ấy đã cư nhiên khiến anh
phải yêu cô...
Con mẹ nó! Anh là đồ chơi của cô sao? Là cái thứ cô muốn đưa ra đùa cợt lúc nào cũng được à? Sao lúc nào cũng là anh phải
chịu đựng mà không phải là cô? Vì bố cô là xã hội đen chắc.
Hứ, đã thế thì từ nay anh sẽ làm xã hội "thâm" cho cô xem. Để cô biết rằng màu đen chưa chắc đã là đáng sợ.
Lúc đó Đường Thi đã ngồi trên máy bay rồi. Cô cảm thấy sống
lưng bỗng dưng lạnh toát thì đoán có lẽ Quang Anh lại tức quá
đâm ra mất tự chủ mà chửi thầm cô rồi. Đường Thi nhếch lên một nụ cười nhạt rồi ngả người vào ghế và đưa mắt nhìn ra bên
ngoài. Mây như những cục bông gòn khổng lồ bị ai đó quăng lên
bầu trời, hình dạng của chúng thì muôn vẻ khiến cho người
nhìn là cô cũng không thấy chán cho lắm.
Thế rồi cô lại nhìn thấy một đám mây...có hình một đứa trẻ.
Cô không biết là nó có hình như thế thật không nhưng tâm trí và ánh mắt cô đã nhìn ra như vậy. Điều đó chứng tỏ là cô đã bị ám ảnh bởi Quang Anh rồi. Bà nó chứ! Chính cô cũng thấy bản
thân mình thật nực cười chứ đừng nói là chồng cô sẽ buồn vì
cô. Cô đã cảm thấy bất lực rồi, cô cũng là phụ nữ, tính cách có mạnh mẽ tới đâu thì vẫn có lỗ chỗ yếu đuối. Cô biết,
nếu như mình không thể cho Quang anh một đứa con thì anh sẽ nghĩ là cô không yêu anh. Và như vậy thì anh anh ấy sẽ đi tìm người
con gái khác thôi. Cô đưa ra cái đơn li hôn kia chỉ là muốn để
cho mình không bị mất mặt trước mà thôi.
Cô rất coi trọng cái tự tôn cao vời vợi của mình.
Vừa xuống sân bay, Đường Thi đã gọi điện cho Mac. Nghe chừng anh
rất vui khi tiểu thư lâu ngày không gặp gọi cho mình, giọng nói
anh thấm đượm niềm vui sướng khó tả:
- Tiểu thư! Tiểu thư đã về rồi phải không?
Đường Thi đưa mắt nhìn quanh sân bay như để tìm taxi. Chiếc kính
râm to bự chảng chiếm phân nửa khuôn mặt khiến cô hoành tráng
trông thấy. Đúng là con gái của Liêu Tuấn, phong thái hiên ngang
chẳng kém gì bố mình. Cuối cùng cô chọn một chiếc taxi ở gần đó rồi kéo vali lại. Tài xế đã đón chờ và và rất sẵn sàng giúp cô kéo đống hành lí quá khổ kia lên xe.
- Tôi đang trên đường về nhà. Anh bảo đầu bếp làm cho tôi ít đồ ăn nhé!
- Cô chủ, sao cô không về nhà của mình? - Ý anh là sao cô không về "ngôi biệt thự tình yêu gần biển" của mình?
Đường Thi thở dài rồi gắt, bây giờ bất cứ ai còn nhắc đến
những gì liên quan đến Quang anh thì cô quyết đại nghĩa diệt
thân với kẻ đó:
- Mac! Tôi không phải là đang về nhà của mình đó sao?
Thấy tâm trạng tiểu thư có vẻ không tốt thì Mac cũng không đả
động gì đến chuyện cô đi ăn chực nhà bố đẻ nữa (>. - Vâng! Tôi hiểu, tôi sẽ nói với đầu bếp.
Sau khi Mac nói xong thi Đường Thi cũng dập máy. Cô mệt mỏi ngả
người vào ghế, dường như mọi sinh lực đều bị rút cạn kiệt
khiến cho chân tay bải hoải. Tài xế nhìn cô qua gương và hỏi:
- Cô muốn về đâu thưa cô?
Đường Thi cũng chỉ trả lời vu vơ thôi:
- Tòa Nhà Vàng!
Vậy mà tên tài xế đó lập tức rùng mình một cái. Không phải
là vì tên của tòa nhà đó mà là chủ của căn nhà đó. Như một
phép hoán dụ, nói căn nhà lại hóa ra chủ. Phải! Liêu Tuấn
chính là trùm xã hội đen khét tiếng trong thành phố. Những
người dân sống nơi đây hoặc có thể là ở những nơi khác trong
đất nước khi nghe đến tên thì đều rùng mình. Đơn giản là ông ta có một sức ảnh hưởng ghê gớm. Mà sự ảnh hưởng ấy lại thiên
về những cái xấu là chủ yếu. Gây cho người ta những nỗi sợ
hãi khó nói lên lời.
Còn tên lái taxi này, chỉ cần nghe đến tên là muốn tuôn ngay một bãi ra xe rồi. Thật là...
Buổi tối, Quang Anh chẳng thiết ăn uống. Anh cứ nằm một đống
trên giường trông đến nản. Quần áo đi gặp đối tác từ buối
sáng về cũng chưa kịp thay, nhăn nhúm và thảm hại đến khó tả. Tóc tai thì bờm xờm, mới qua có mấy tiếng thôi mà có cảm
tưởng như anh đã già đi vài tuổi rồi. Râu xanh dưới cằm mọc lỗ chỗ càng làm cho anh trông lôi thôi và tiều tụy hơn. Anh đưa
điện thoại lên ấn tiếp dãy số mà mình đã thuộc làu, anh đã
ấn đến khi đấu ngón tay không chịu được nữa mà bật một chút
máu ra. Thế mà đầu giây bên kia vẫn chẳng chịu nghe máy. Nhưng
điều đáng nói ở đây nhất là anh lại còn cứng đầu hơn, nếu
Đường Thi không nghe máy thì anh cũng quyết gọi cho đến khi nào
cô nghe máy thì mới thôi. Và cuối cùng cái anh nhận được là
một giọng tương đối êm ái, nghe xong anh chỉ muốn gọi điện cho
tổng đài để bảo họ đổi cái giọng này:
Quang Anh lại thở dài, cả ngày hôm nay anh đã thở dài hàng trăm lần rồi. Rốt cục là anh đã làm gì sai? Chắc chắn là không
phải từ cái mong muốn có con của anh rồi. Anh đã đả thông tư
tưởng để cho mình không còn tự đổ vấy lên đầu bản thân nữa.
Nhưng gạt bỏ được rồi thì anh lại càng khó chịu hơn. Khó chịu khi không biết nguyên nhân tại sao minh lại phải kí vào cái đơn
li hôn này.
Đường Thi vừa về đến nhà đã chạm trán chú Lưu. Vẫn như mọi
lần, cứ gặp cô khi nào là ông ta lại bắt đầu giở mấy môn võ
của mình ra thử. Nhưng lần này thì lại khác, Đường Thi không
đỡ được. Cô vừa bước vào đã bị một cước song phi ngay vào
phần hông. Cả cơ thể cô lập tức bay ra xa như trong phim võ
thuật. Còn chú Lưu thì chỉ cười ha hả như như rồ dại rồi nói:
- Chú không ngờ là dạo này cháu còn học cả cách vận khí công như vậy đấy. Chắc là không đau đúng không? Tốt lắm!
Không đau? Đường Thi vừa nhăn nhó như khỉ ăn ớt vừa kêu la thảm thiết:
- Chú cứ thử đưa hông ra cho cháu đạp xem nào.
Ông chú vừa cười sảng khoái được một hồi, khi nghe Đường Thi nói thấy thì vội ho sặc sụa:
- Thế không phải cháu đang luyện cái này à? Sao lúc chú ra tay lại không đỡ hoặc đánh trả?