Quang Anh đang ngồi làm việc thì
có điện thoại. Người gọi là Đường Thi. Anh bỗng thấy ngạc
nhiên, Đường Thi có bao giờ gọi cho anh vào giờ này đâu nhỉ?
Theo anh được biết thì lịch của cô ấy cả ngày dường như kín
mít. Nếu không vào spa thì cũng đến các trung tâm thời trang
hoặc các nhà văn hóa thể dục thể thao. Hôm nay có ngoại lệ ư?
Quang Anh khẽ hắng giọng rồi đưa điện thoại lên tai nói:
- Anh nghe đây!
Đầu giây bên kia nói với giọng hớn ha hớn hở. Có chuyện gì mà vui thế nhỉ?
- Chiều nay bố em sẽ đến nhà mình ăn cơm. Anh nhớ về sớm đấy. Đừng để ông đợi lâu.
Đây là chuyện vui. Chuyện vui như khi có người chết!!!.
Nghe chuyện này xong Quang Anh có bao nhiêu mồ hôi cũng tuôn ra cho bằng hết. Nghe đến bố vợ mà cứ như nghe tin mình bị si đa
không bằng. Thật là khủng khiếp. Giả sử như có người cho anh
câu hỏi thế này: Nếu bố vợ bạn và Đường thi cùng ngã xuống
nước thì bạn sẽ cứu ai trước?
Anh sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng anh sẵn sàng đi kéo
một người bên cạnh mình cùng nhảy xuống để cứu cả hai. Lúc
đầu đáng ra là anh sẽ chọn Đường Thi nhưng nghĩ đi cũng phải
nghĩ lại, bố vợ anh khi sống đã xuất quỷ nhập thần như vậy
rồi, đến lúc chết đi lại làm âm hồn vất vưởng ám anh cả đời
thì sao? Nghĩ đến thôi đã thấy mình như một con gà trụi lông
rồi.
Đường Thi nói chiều nay về sớm thì anh đâu dám về muộn. Nếu cô ấy nói về ăn cơm cùng cô ấy thì anh có thể sẵn sàng đi ăn bên ngoài. Nhưng đã nhắc đến danh bố vợ thì dù có gặp quái vật
trên đường anh cũng phải hạ gục nó để lết thân này về nhà.
Bố vợ là nhất. Nhưng không phải muôn năm. Bố vợ là nỗi sợ hãi của anh.
*********************
Đường thi vứt cửa nhà đấy cho Hạ quản gia và mẹ chồng xử lí. Dù sao thì hai con người ấy cũng muốn cô đi cho khuất mắt mà.
Cô không vướng, nếu thích thì cô có thể bỏ tiền ra mua một căn
hộ khác ngay bên cạnh rồi kéo Quang anh sang đó.
Thời gian qua cô phát hiện ra mình rất hứng thú với Quang Anh.
Cả yếu tố bên trong lẫn bên ngoài. Cái cô muốn không phải là
được ngủ cùng anh mà muốn nhìn thấy bộ dạng khốn khổ khốn
nạn của anh mỗi khi bị cô bắt nạt. Trên đời này, người bị cô
bắt nạt không thể đến được trên đầu ngón chân nhưng người khiến cô thấy hứng thú thì chắc chỉ có Quang Anh.
Khác hẳn với Hạ quản gia và mẹ chồng. Cô cũng muốn chơi với
hai con người đấy đấy nhưng bây giờ cô đã nhận ra, mình thích
vùi dập họ hơn.
Đường Thi gọi điện cho Mac đến đón mình. Rồi cùng anh về nhà.
Đường thi ngả người vào ghế nhìn Mac rồi hỏi:
- Mac này. Anh không định kiếm bạn gái sao?
Mac nghe câu này mặt mày bỗng đỏ lựng như mặt trời mọc. Bạn
gái trước kia anh cũng có cả đống nhưng chính thức thì chưa.
Người khiến anh phải yêu mến chỉ có tiểu thư nhưng tiểu thư lại đi lấy chồng mất rồi. Cô đã cắt đứt sợi dây tương tư và hi
vọng của anh. Bây giờ còn hỏi "anh không kiếm bạn gái sao?". Câu hỏi này khiến anh muốn đánh vô lăng sang trái và lao vào chiếc container ngay lập tức. Tiểu thư hỏi như vậy tức nghĩa là tiểu thư chưa bao giờ đế ý đến tình cảm của anh. Thật là như mang
trái tim anh ra phơi nắng rồi lại dội tiếp một gáo nước nóng
vào đó khiến nó càng bỏng rát thêm.
Anh biết tiểu thư từ trước đến nay chưa hề yêu ai thật lòng. Cô
chỉ chơi đùa với họ nên anh rất yên tâm. Nhưng sau khi ông chủ
tuyên bố cô phải lấy chồng thì anh muốn...chạy bộ ngay lập
tức. Chạy để rải rác yêu thương bao nhiêu năm qua, rải khắp mọi
nơi để mọi người thấy anh đã hồ đồ ấp ủ nhiều như thế nào.
Nhưng anh vẫn tươi cười trả lời:
- Tôi tôn thờ chủ nghĩa độc thân.
Đường Thi đang tu chai nước lọc thì vội sặc nước. Cô ho lên ho
xuống cho nước trôi ra nhưng nó cứ tắc nghẹn trong mũi. Cô vỗ
vai Mac nói kiểu thông cảm:
- Tôi hiểu. Anh đừng dành tình cảm cho tôi nữa. Tôi không yêu anh đâu.
Mac đang lái xe bỗng phanh gấp một phát khiến Đường thi đổ cả
người về tấm kính trước mặt. Cô cảm tưởng da thịt mình dính
cả vào kính rồi cơ nhưng may sao nó chỉ là ảo giác. Haizzz, đâu cần phải xúc động mạnh như thế chứ? Cô chỉ nói những gì
mình đang nghĩ trong lòng thôi mà.
Khi đã chỉnh lại tư thế cô lại vỗ vỗ vai Mac cười xuề xòa:
Chú Lưu vừa nhìn thấy An Hợp đã như nhìn thấy ma vội vàng buông chân Đường Thi ra rồi nói kiểu tránh tội:
- Chúng tôi đang luyện võ. Đừng có xía vào.
Bà ta chẳng thèm để ý đến chú Lưu đang khẩu khí hùng dũng mà bước đến bên Đường Thi và sờ vào tóc cô. Rồi nói:
- Sao lại xơ xác như thế này? Không phải biến thành người phụ nữ của gia đình rồi chứ?
Đường Thi khoác tay bà than thở:
- Cháu không muốn thế đâu nhưng đối phó với mấy người trong gia
đình họ đã khiến cháu không còn để ý đến sắc đẹp nữa rồi.
An Hợp gật gù vẻ thông cảm:
- Có thể hiểu. Thảo nào thấy tháng này mức độ tiêu tiền của
cháu đã giảm đáng kể. Nói ta nghe, ai mà có thể làm cho cháu
đau đầu như vậy?
Đường Thi xị mặt xuống làm vẻ đáng thương. Cô nghĩ trước tiên
là phải công kích sự hứng thú và lòng trắc ẩn của mấy con
người này đã. Sau đó là lôi kéo bố cô vào "mặt trận tổ
quốc".
- Ở nhà họ, nếu đấu một một với cháu thì cháu sẽ không
vướng nhưng 3 , 4 con người cùng ra tay thì cháu thật là khốn
đốn. Cô xem, bà quản gia nhà đó, dám đặt điều với mẹ chồng
cháu, bà ta còn không nấu cơm cho cháu, bắt cháu ra ngoài ăn.
Bà mẹ chồng thì nói cháu trèo cao, muốn với tới cây đại thụ
nhà họ...
- Đủ rồi...
Đường thi mải kể chuyện mà không để ý đến sắc mặt của mấy
con người này đang xấu dần đi. Điều đó làm cô chỉ muốn tự
sướng mà cười vang lên. Có thế chứ. Động vào cô có thể không
sao nhưng khi đã động vào thanh danh của Đông Bang hội thì đúng
là ngang bằng với việc tự cầm đuốc đốt nhà mình.
An Hợp nói như phả ra làn hơi lạnh:
- Tất cả đến phòng họp. Tôi sẽ gọi cho ông chủ. Dám nói chúng ta trèo cao sao?
Sự việc tiếp theo đó diễn ra khá sôi nổi. Mỗi người một việc để phân ra cứ như là đi đánh trận.
Về phía Liêu Tuấn khi nghe việc con gái bị "ngược đãi" như vậy
thì không khỏi xót xa. Ông nhíu mày nghĩ ngợi nên giải quyết
sự việc này như thế nào. Trong đầu ông hiện ra hai phương án:
1. Dỡ nhà.
2. 6789 - san bằng tất cả.
Còn mụ quản gia kia ông sẽ giao cho An Hợp và Lai hoàng. Hai mẹ
con họ mà phối hợp thì chỉ sợ đối phương đến xổ cả bộ lòng
ra ngoài mất.
- Đường Thi. Quang Anh đối xử với con thế nào?
Đường thi định kể hết đầu đuôi nhưng lại nghĩ đến thái độ của anh ta trong thời gian này tương đối tốt thì vội lấp liếm đi
để nói đỡ cho anh ta. Dù sao cô cũng không phải cái loại ngậm
máu súc miệng rồi phun ra về làm cho nó bắn vào người khác.
Rồi send cho cả list. Cô không có thời gian để mò ra số điện thoại của mẹ chồng cô.
Bà Trinh sau khi nhận được tin nhắn thì cười ngả ngớn rồi còn
đưa cho cả Hạ quản gia đọc. Đọc xong lại cười tiếp rồi nói
trong tiếng cười man rợ: