- Ngươi ngươi ngươi….sao ngươi lại ở đây? – Lạc Ngọc Sinh hoảng hốt hỏi.
- To gan, thấy Hoàng thượng còn không mau quỳ xuống. – Lão thái giám bên cạnh Hoàng thượng nói.
- Hahaha….quỳ muội muội ngươi ấy, lão thái giám chết tiệt…..- Lạc Ngọc Sinh cười gian xảo.
- Lạc Ngọc Sinh, ngươi muốn làm gì hả, muốn làm gì thì phải hỏi bọn ta đây đã rồi hẵng hay.
Một cái bóng trắng ngẩng đầu nói, đó là Quách Tiểu Phong.
- Quách Tiểu Phong, tên gian tặc này, Hoàng thượng, hắn chính là phạm nhân đang bị truy nã, xin để tiểu nhân bắt hắn lại. – Lạc Ngọc Sinh nói.
- Từ từ đã, trẫm còn chưa nói, ngươi vội gì chứ?
- Nhưng….
- Câm miệng, vụ án Quách Tiểu Phong nội tình chưa được làm rõ, trẫm phải cho điều tra lại, bây giờ hủy bỏ cáo thị truy nã.
- Tạ ơn ân điển của Hoàng thượng. – Quách Tiểu Phong vội quỳ xuống làm lễ.
- Muốn biết chuyện này là thế nào không? – Quách Tiểu Phong đắc ý nói.
- Hừm, đừng vội hả hê như vậy, chỉ cần giết được hết các ngươi thì…..haha….- Lạc Ngọc Sinh xem ra sắp phát cuồng.
- Hoàng huynh, trông cậy vào huynh cả đấy. – Quách Tiểu Phong hô lớn.
Nháy mắt, thiên địa phong vân biến sắc, cuồng phong nổi lên.
- Người đâu, bảo vệ Hoàng thượng.
Chẳng mấy chốc sỹ binh từ tứ phía đổ ra, tay cầm bia đỡ, hộ giá Hoàng thượng rời khỏi.
- Chuyện này là thế nào? – Lạc Ngọc Sinh hoang mang hỏi.
- Haha, Lạc Ngọc Sinh, để ngươi thưởng thức sự lợi hại của Phi diệp hoàn đao.
Quách Tiểu Phong hét lớn, sau đó bay lên cao. Thấy vậy Lạc Ngọc Sinh cũng bay lên theo, nhưng bỗng nhiên một cú đấm ráng xuống khiến người hắn tê dại, máu phun ra ngoài, Lạc Ngọc Sinh không còn lực khí để bay tiếp, đành hạ xuống đất, nền gạch vỡ vụn. Đá dưới đất, lá cây trên cành bị gió thổi mạnh, chỉ nháy mắt đã biến thành một con đao sắc nhọn cứa vào da thịt Lạc Ngọc Sinh. Sau một tiếng kêu thảm, mọi thứ lại trở về yên tĩnh, lúc này Hoàng Bỉnh Phong mới dừng tay, mặt trời lại chiếu rọi rực rỡ.
Quách Tiểu Phong thận trọng đi lại bên Lạc Ngọc Sinh đang nằm dưới đất, từ từ đưa tay gần mũi Lạc Ngọc Sinh, không còn hơi thở, lẽ nào chết thật rồi? Bỗng một luồng sát khí bạo phát ra, may mà Quách Tiểu Phong đã có sự chuẩn bị, nhưng quả thật động tác của Lạc Ngọc Sinh quá nhanh, hắn cảm thấy phần lưng bỗng đau nhói, thấy Quách Tiểu Phong có vẻ không chịu được thêm nữa, Lạc Ngọc Sinh dốc hết lực khí chuẩn bị công kích lần cuối.
- Peng….
Lạc Ngọc Sinh bị văng ra một góc tường.
- Quách bổ đầu, cậu vẫn ổn chứ,
Thì ra người tới ứng cứu là Ngưu Bưu, Quách Tiểu Phong mơ màng nhìn thấy hai cánh tay dơ ra của Ngưu Bưu, lẽ nào mình đã đoán sai, không thể.
- Đám ngu xuẩn các người, ta sẽ không tha mạng cho kẻ nào, chịu chết đi….- Lạc Ngọc Sinh đứng dậy, điên cuồng hét lên. Bỗng nhiên toàn thân Lạc Ngọc Sinh bành chướng lên, mỗi lúc một lớn.
- Sao vậy nhỉ. Lạc Ngọc Sinh muốn làm gì? – Quách Tiểu Phong nôn nóng hỏi.
- Có thể Lạc Ngọc Sinh muốn sử dụng thực lực thật sự. – Ngưu Bưu đáp
- Thực lực thật sự, lẽ nào, lẽ nào Lạc Ngọc Sinh vẫn chưa sử dụng hết công lực?
- Rất có thể là vậy.
- Vậy thì gay to rồi, Hoàng huynh, mau dùng Phi diệp hoàn đao đi. – Quách Tiểu Phong hét lớn.
Nháy mắt, cát đá lại mù mịt, cuồng phong lại nổi bao quanh lấy Lạc Ngọc Sinh.
Lạc Ngọc Sinh giống như một sát thần từ trong vòng khí xoáy xông về phía Quách Tiểu Phong.
- Không thể nào, lại có người phá được Phi diệp hoàn đao của ta ư? – Hoàng Bỉnh Phong kinh ngạc nói.
- Quách bổ đầu, cậu không đơn thương độc mã đâu, còn tôi đây, chúng ta là người cùng một thuyền.
Nói đoạn Ngưu Bưu dùng lực khí của bản thân truyền cho Quách Tiểu Phong để đối phó lại với Lạc Ngọc Sinh.
- Cảm ơn, chúng ta là một, Lạc Ngọc Sinh, sao rồi, có phải là sắp không chống đỡ nổi không?
- Lâu nay vẫn nghe Quách bổ đầu võ công bất phàm, hôm nay được tận mắt chứng kiến, hai người các ngươi chẳng lẽ chỉ có chút thực lực này thôi sao?
- Cái gì? Phải chăng là ngươi chưa dùng toàn lực?
- Phải, Quách bổ đầu quả nhiên cao kiến, hôm nay ta phải tiễn các người đi gặp Diêm Vương đại thúc, haha….
Lúc này, trừ phi có kỳ tích, không thì mấy người Quách Tiểu Phong chết chắc, nhưng kỳ tích đúng là đã xuất hiện. Với thực lực gia tăng của Lạc Ngọc Sinh, Quách Tiểu Phong và Ngưu Bưu có vẻ như không thể kháng cự nổi.
- Tướng công, cha, cha, cha….
Quách Tiểu Phong nghe bên tai giọng nói của Bạch Nguyệt Quang và Tiểu Hùng.
- Xin lỗi, ta thật sự xin lỗi, ta mệt quá rồi.
- Quách đại ca, không được từ bỏ, chúng ta là một, chưa đến khắc cuối thì chúng ta vẫn chưa thể vứt bỏ, quyết không từ bỏ…..- Lý Thiên Tường nói.
- Hoàng huynh, tốt quá, tôi biết thế nào huynh cũng tới mà.
- Đương nhiên rồi, sao có thể để tên tiểu nhân này đắc ý được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT