Lạc Ngọc Sinh trúng kế của Quách Tiểu Phong, đã nói lộ ra chủ mưu đứng sau mọi chuyện là Cao Cầu, chối cãi không thành nên quyết hạ độc thủ với Hoàng thượng và Quách Tiểu Phong. Với sự đồng tâm hiệp lực, cuối cùng Lạc Ngọc Sinh cũng chịu khuất phục.
- Quách…. Quách Tiểu Phong, ta thua rồi, xưa nay ta chưa từng gặp ai như ngươi, chuyện này, chủ mưu đứng sau chuyện này chính là Cao Cầu, là…..là Cao Cầu. Là ông ta lệnh cho tôi đi thôi miên Lý Nghị, tôi tin là các người đều biết chuyện này. – Lạc Ngọc Sinh phun ra một bãi máu tươi rồi nói.
- Lạc Ngọc Sinh, ngươi khỏi cần nói nữa, tất cả chuyện này tôi đều rõ. – Quách Tiểu Phong ôm lấy Lạc Ngọc Sinh nói.
- Tại sao, tại sao? Tôi đối với các người như vậy, tôi chết không đáng tiếc, tôi chỉ là một tên xấu xa…..
- Nhưng giờ cậu đã thay đổi, ai mà không có lúc phạm phải sai lầm, nhưng khó nhất là biết nhận sai và hối cải. Nguyệt Quang, mau cứu cậu ta, mau lên.
- Tướng công, tại sao? Thiếp không muốn cứu hắn, hắn hại Quách gia chúng ta vẫn chưa đủ sao? Lần trước là Lý Nghị, lần này là Lạc Ngọc Sinh, đám người này đã hại chúng ta suýt nữa vong gia bại tộc.
- Ta biết chứ, nhưng bây giờ chẳng phải cậu ta đã hối hận rồi hay sao? Vậy vì lẽ gì mà không cho bọn họ một cơ hội để làm người tốt? Lẽ nào nàng nhẫn tâm nhìn bọn họ chết thảm mới thấy vui lòng?
- Cái này…..đây sẽ là lần cuối cùng. Chàng cam đoan cho thiếp.
- Ta xin thể, đây là lần cuối cùng ta yêu cầu nàng cứu sống kẻ thù của chúng ta, nếu làm trái lời thề, trời đất không dung, chết không toàn thây, như vậy đã được chưa?
- Thật là….thiếp chịu thua chàng rồi.
Bạch Nguyệt Quang nhìn Quách Tiểu Phong một cái rồi đi lại bên Lạc Ngọc Sinh, vừa bắt mạch vừa lắc đầu:
- Không hay rồi, không thể cứu nổi nữa, lục phủ ngũ tạng đều bị dập nát cả, mau làm hậu sự đi thôi.
- Đại tẩu, cảm ơn tẩu, cơ thể tôi thế nào tôi rất rõ, là…là tôi có mắt như mù lại đi tin theo lời của Cao Cầu khốn kiếp. Mọi người có tha thứ cho hành động của tôi không? Đây là di nguyện của tôi. Tôi….tôi biết tôi không có tư cách để cầu xin mọi người tha thứ, nhưng…..
Thấy Lạc Ngọc Sinh có vẻ không ổn, Bạch Nguyệt Quang rút ra một cây kim châm cứu giúp cậu ta.
- Nhưng, da mặt tôi dày nên vẫn muốn cầu xin mọi người tha thứ cho tôi, cầu xin tẩu đấy….
- Cái này, cậu sắp không qua nổi rồi, chuyện này có ý nghĩa gì đâu. – Bạch Nguyệt Quang lộ vẻ khó xử.
- Tôi cầu xin tẩu, không thì….có làm ma quỷ dưới địa ngục tôi cũng không yên lòng. – Lạc Ngọc Sinh cầm chặt lấy tay Bạch Nguyệt Quang.
- Quách bổ đầu, cậu xem Lạc Ngọc Sinh này tác quái vô cùng, chi bằng kết liễu hắn ngay tại đây đi. – Nói đoạn Ngưu Bưu đi lại định giết Lạc Ngọc Sinh.
- Khoan đã, được rồi, chúng ta sẽ tha thứ cho cậu. – Bạch Nguyệt Quang gật gật đầu.
- Đa tạ, đa tạ đại tẩu, cả đời này tôi đã làm bao nhiêu chuyện xấu, thì ra, thì ra chết là có cảm giác thế này. – Lạc Ngọc Sinh nói xong thì bất lực buông tay.
- Đáng chết lắm, ai bảo ngươi làm nhiều chuyện bất nghĩa, đúng là chết không toàn thây, haha…- Ngưu Bưu hả hê nói.
- Ngưu Bưu thúc, sao lại cười vui vẻ như vậy? Có chuyện gì vui thì chia sẻ cho mọi người một chút. – Quách Tiểu Phong nói. Ngưu Bưu cũng cảm thấy mình thể hiện thái quá, vội đáp:
- Không có gì, Quách bổ đầu, tên xấu xa này chết rồi lẽ nào lại không đáng ăn mừng sao?
- Haha….Ngưu Bưu thúc, không cần phải diễn kịch nữa, để tôi nói cho thúc biết nhé, thúc vui mừng không phải vì giết được kẻ xấu, mà là vì âm mưu của thúc không ai có thể biết. Tôi nói không sai chứ?
- Hahaha…. Quách bổ đầu, cậu thật biết nói đùa, tôi thì có âm mưu gì chứ, đừng quên, ta và cậu là người cùng một thuyền đấy.
- Ngưu thúc, không thể không thừa nhận thúc diễn kịch rất tốt, tốt đến mức suýt lừa được chúng tôi. Thật ra hôm trong cung Hoàng thượng, tôi không hiểu tại sao Lạc Ngọc Sinh có thể xuất hiện một cách đột ngột như vậy, chẳng lẽ đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Sau đó Lạc Ngọc Sinh nói là Cao Cầu kêu cậu ta vào cung lấy đồ bị bỏ quên. Nhưng phải biết rằng, Cao Cầu không có lý do để quên đồ trong cung Hoàng thượng. Cho nên tôi đoán có người đã tiết lộ tin tức cho Lạc Ngọc Sinh, nên cậu ta đã biết chuyện công kích Hoàng cung của chúng tôi, nhưng người này hiển nhiên không biết kế hoạch này, mà chỉ biết đêm hôm đó chúng tôi sẽ bí mật vào Hoàng cung thôi. Trong khi người biết kế hoạch này chỉ có Ngô đại nhân, tôi, Hoàng huynh, và cả thúc nữa. Lúc đầu tôi cũng mơ hồ không biết người này là ai, nhưng mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra, có thể Ngô đại nhân không nói toàn bộ kế hoạch cho thúc biết, thúc đã mật báo cho Cao Cầu biết. Tôi nói chính xác chứ, Ngưu Bưu thúc.
- Haha….suy đoán hay quá nhỉ, có điều Quách bổ đầu này, tất cả mới chỉ là phỏng đoán của cậu thôi, có chứng cứ gì không? – Ngưu Bưu vô cùng đắc ý nói.
- Tôi vẫn chưa nói xong, vừa nãy, luồng công lực cực kỳ lớn đó, tôi tin đó cũng là kiệt tác của thúc, vì thúc sợ ngộ nhỡ Lạc Ngọc Sinh không chết, thì rất có thể cậu ta sẽ vạch trần chuyện gian díu thông đồng giữa thúc và Cao Cầu, vậy nên thúc mới nôn nóng muốn giết Lạc Ngọc Sinh đến vậy, phải chứ?
- Cứ cho Quách bổ đầu cậu nói có lý, nhưng cậu đâu có chứng cứ gì? Hahaha….
- Ai nói không có chứng cứ, chứng cứ đang tới đây.
Giọng nói của Ngô đại nhân truyền lại.
- Hoàng thượng, đây là thư tín mà a đầu trong lúc thu dọn phòng Ngưu Bưu đã tìm thấy, trong đó ghi rõ Ngưu Bưu và Cao Cầu đã lang sói thông đồng với nhau mấy năm nay, mời Hoàng thượng xem.
- Mang lại đây
Hoàng thượng càng xem xàng tức giận.
- Hừ, Cao Cầu này không chỉ tác quái đa đoan, bành trước ép người, mà còn âm mưu tạo phản.
- Quách Tiểu Phong, ta thừa nhận, tôi là nội ứng trong phủ của Ngô đại nhân do Cao Cầu phái tới, haha…nhưng, bây giờ cứ cho là bằng này người các ngươi hợp lại cũng không phải đối thủ của ta. Đúng lúc có thể trừ hại cho dân, giết được tên cẩu Hoàng đế này thì giấc mộng nắm giữ thiên hạ của Cao đại nhân không còn xa nữa rồi, haha….- Ngưu Bưu cười nham hiểm.
- Câm miệng, tên súc sinh nhà ngươi, ngày đó cho ngươi về phủ cũng là vì thấy ngươi đáng thương, đường đường là đấng nam nhi vai năm tấc rộng mà phải xuống phố xin ăn, thật không ngờ, không ngờ ngươi lại là nội ứng của Cao Cầu, ngươi đã khiến ta quá thất vọng rồi đấy.
Ngô đại nhân ráng vào mặt Ngưu Bưu một cái tát đau điếng. Ngưu Bưu kinh ngạc nhìn Ngô đại nhân:
- Ngô đại nhân, tôi……
- Lẽ nào mấy năm nay ta đối xử tệ bạc với ngươi, tại sao ngươi phải lừa gạt lão phu? Ngư Bưu…
- Thật ra ngay từ đầu tôi đã là một quân cờ dưới tay Cao Cầu, Cao thái úy để tôi xuống phố xin ăn, đại nhân lại là người lương thiện hay thương người, nhất định không nhẫn tâm thấy tôi chịu hủ bại, để tôi làm việc trong phủ, đối đãi với tôi như người trong nhà. Tôi cũng rất cảm động, tôi cho rằng có thể thoát ly Cao Cầu, cả đời này có thể hầu hạ bên cạnh đại nhân. Sau khi biết Ngô đại nhân liên hiệp với Quách Tiểu Phong đối phó với Cao Cầu, vì Cao Thái úy đối với tôi ân tình như núi, nên đã quyết định đi mật báo cho ông ta biết, vậy nên tôi mới trở thành kẻ phản đồ. Tất cả đều do ngươi, đều do ngươi gây ra, ta phải giết ngươi….
- Dừng tay, Ngưu Bưu, lãng tử quay đầu còn chưa muộn. – Ngô đại nhân ở phía sau hét lớn.
- Lãng tử quay đầu, haha, lãng tử quay đầu, thật buồn cười. Ngô đại nhân, hãy chăm lo cho bản thân, Ngưu Bưu tôi thật có lỗi với ngài, xin lỗi sự trọng dụng mà đại nhân dành cho tôi, tạm biệt.
Ngưu Bưu nhắm chặt mắt như đang đau khổ suy tư.
- Quách bổ đầu, Ngưu Bưu tôi cả đời này chưa từng bái phục ai, nhưng cậu thì… Hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, trong phủ Thái úy cũng không có cao thủ gì, chỉ có Mạnh Bà. Năm đó, tôi, Lạc Ngọc Sinh, và cả Mạnh Bà được xưng là tam đại cao thủ của phủ Thái úy. Chỉ có điều khi đó tôi được gọi là Kim Tịnh Thiên, tên thật của tôi là Kim Tịnh Thiên chứ không phải Ngưu Bưu. Mấy năm nay tôi mai danh ẩn tích. Mạnh Bà này võ công cực cao, thâm hậu khó đoán, Quách bổ đầu nên cẩn thận một chút.
- Ngưu Bưu, thúc không được làm chuyện khờ khạo, nếu Mạnh Bà lợi hại như vậy thì chúng tôi rất cần tới sự trợ giúp của thúc để xông vào phủ Thái úy. – Quách Tiểu Phong sốt ruột nói.
- Ngưu Bưu, không được……- Ngô đại nhân đau lòng nói.
- Ngô đại nhân, tôi, trước giờ tôi vẫn xem đại nhân như phụ thân của mình, con trai bất hiếu phải đi trước một bước đây. Ngài cũng lớn tuổi rồi, không thể so bì với thanh niên trai tráng như chúng tôi, nhớ phải mặc nhiều y phục một chút, thuốc trị phong hàn tôi để trên giá sách trong thư phòng đó.
- Ngưu Bưu, con trai ta, cha đồng ý với con, nhất định ta sẽ an táng con chu đáo, con yên tâm đi nhé. – Ngô đại nhân nghẹn ngào nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT