Nói về đại hội võ lâm lần này, chủ yếu là sự tranh ngôi đoạt vị của ba môn phái lớn, đó là Thiếu lâm, Võ đang và Toàn chân giáo, ngoài ra còn có cao thủ tinh anh của những phái khác như Nga My, Không Động…Đại lực kim cương chỉ và Đạt ma chưởng của phái Thiếu lâm một khi đã xuất chiêu thì phong vân biến sắc, rất khiến người ta nể phục. Thái cực bát phổ quyền của phái Võ đang khí thế uy chấn giang hồ. Võ công của Toàn chân giáo lại biến hóa khôn lường. Đạt được quán quân, á quân và quý quân lần này lần lượt là đại đệ tử Giới Sân của phái Thiếu lâm, Nhị đệ tử Hư Vô Đạo Nhân của phái Võ đang và Vương Trọng Dương của Toàn chân giáo.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thượng Quan Văn Cẩm vào cung tiến triều như thường lệ, chỉ khác là trong lòng thấy nhấp nhỏm không yên bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày cuối cùng của kỳ hạn mười lăm ngày.

- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. – Đám đại thần cấn kỉnh hô lớn.

- Các ái khanh bình thân.

- Có việc khởi tấu, không có việc thì bãi triều. – Lão thái giám yểu điệu nói.

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng còn nhớ hôm nay là ngày gì không? – Cao Cầu lên tiếng hỏi.

- Cao Thái úy, có chuyện gì cứ nói thẳng ra. – Hoàng thượng biết hôm nay là kỳ hạn cuối cùng như trong quân lệnh của Thượng Quan Văn Cẩm nhưng vẫn giả bộ lơ đãng.

- Vậy khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay chính là ngày cuối cùng theo kỳ hạn của Thượng Quan đại nhân, chắc Hoàng thượng vẫn nhớ chứ ạ?

- Ồ Ồ Ồ! Thì ra là vậy ! Trẫm thật sự quên mất. Thượng Quan ái khanh, việc điều tra của khanh đã có tiến triển gì chưa?

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần bất tài, Quách Tiểu Phong chốn thoát bên ngoài, đến hôm nay vẫn chưa rõ sống chết, xin Hoàng thượng giáng tội.

- Hoàng thượng, hôm đó Thượng quan đại nhân đã cam đoan rõ ràng trong quân lệnh, hôm nay kỳ hạn mười lăm ngày đã tới, xin Hoàng thượng định đoạt. – Cao Cầu hả hê dồn ép người.

- Thái úy nói quá lời rồi, hôm đó ta và Thượng Quan đại nhân chỉ đùa vậy thôi, Thái úy hà tất cho là thật.

- Hoàng thượng, tục ngữ nói “Vua không nói chơi”, nếu không xử lý Thượng Quan đại nhân, chỉ e lòng dân không phục, mong Hoàng thượng suy xét kỹ.

- Phải đấy Hoàng thượng, quân lệnh này là do chính Thượng Quan đại nhân lập ra, hôm nay nếu Hoàng thượng không trị tội, chỉ e làm giảm thiên uy của Hoàng thượng. – Ngự Sử đại nhân Vương Thiên cũng lên tiếng.

- Khởi bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng giáng tội, là do vi thần hành sự bất lực, Hoàng thượng hà tất phải khó xử, vi thần sẽ làm đúng theo quân lệnh này, nộp cái đầu không đáng giá cho triều đình.

- Cái này……- Hoàng đế tỏ vẻ khó xử.

- Xin Hoàng thượng hạ chỉ. - Cao Cầu nói.

- Xin Hoàng thượng hạ chỉ….. – Văn võ bách quan đồng thanh nói.

- Được, các khanh đã nói vậy, người đâu, bắt giam Thượng Quan Văn Cẩm, giờ Ngọ ngày mai sẽ hành hình. Cao đại nhân, thế này đã khiến khanh hài lòng chưa? Hừm, bãi triều.

“ Tiểu tử thối, ta muốn xem xem cậu lấy gì ra để đấu với ta, đồ vong ân bội nghĩa, muốn xơi ta à, cậu vẫn còn non tay lắm” – Cao Cầu cười mỉa nghĩ bụng.

- Thượng Quan đại nhân, đã khiến ngài chịu ủy khuất rồi, tôi quả thật không thể không làm vậy, vì giang sơn xã tắc Đại Tống, tôi cũng không còn cách nào khác. – Cao Cầu giả bộ nói.

- Nào có nào có, chẳng qua là đầu óc Văn Cẩm tôi không đáng giá, có điều Cao đại nhân nên cẩn thận một chút, chẳng phải có câu Làm chuyện bất nghĩa ắt bị trời phạt sao.

- Thượng Quan đại nhân, đa tạ về lời cảnh báo chân thành này, đại nhân nên chú ý về cái đầu của mình đi, chỉ ngay mai thôi nó có thể phải rời xa đại nhân đấy, haha….- Cao Cầu nói xong đắc ý bỏ đi

- Thượng Quan đại nhân, đi thôi. – Hai thị vệ đi lại, “Chó cậy gần nhà” nói.

………………………………………… ………………………………………… …

Cao Cầu quay về phủ, Lạc Ngọc Sinh đã chờ sẵn từ lâu.

- Thái úy, không có chuyện gì xảy ra chứ?

- Đương nhiên là không rồi, lão phu một khi đã “xuất mã” thì có việc gì mà không xử lý được, lần này có thể lật đổ được Tiền trang Quách gia và Thượng Quan Văn Cẩm, Ngọc Sinh, cậu muốn ta thưởng gì đây?

- Bán mạng cho lão gia là chuyện nô tài nên làm, nô tài không mong khen thưởng gì, có điều thấy a đầu bên cạnh tiểu thư tướng mạo rất xinh đẹp, vậy nên…..- Tật xấu của Lạc Ngọc Sinh này chính là tham tiền háo sắc.

- Cậu đang nói đến a đầu Tiểu Thanh có phải không, được, ta sẽ gả nó cho cậu.

- Đa tạ lão gia, nô tài nhất định làm trâu làm ngựa cho lão gia, có chuyện gì lão gia cứ nói một tiếng, dù có lên rừng đao xuống biển lửa nô tài cũng can tâm tình nguyện. – So với Lý Nghị, Lạc Ngọc Sinh cũng đâu khác một con chó theo chủ.

- Được rồi, được rồi, ta đang mệt, cậu cứ đi trước đi, ta sẽ chọn ngày tốt giúp cậu thành hôn.

- Đa tạ lão gia, nô tài xin cáo lui.

“Haha, Tiểu Thanh, xem lần này cô có thoát khỏi thay ta không”. – Lạc Ngọc Sinh vừa đi vừa nghĩ bụng. Bỗng nhiên một trận gió âm u thổi thẳng vào gáy Lạc Ngọc Sinh.

- Kỳ lạ thật, cái thời tiết quái gở này, vừa nãy mặt trời còn chiếu gay gắt, sao bỗng nhiên lại nổi gió dữ dội thế nhỉ? – Lạc Ngọc Sinh nghĩ thầm.

Lúc này không biết từ đâu ùn ra một đám mây đen như muốn nuốt lấy mặt trời, cuồng phong nổi lớn, thời tiết như giảm xuống mấy độ, Lạc Ngọc Sinh bắt đầu cảm thấy hơi bất an. “ Cái thời tiết này làm sao thế nhỉ, lẽ nào lại gặp ma giữa ban ngày”.

Bầu trời cũng bỗng nhiên u ám, lá trên cây rơi xào xạc, khiến mặt Lạc Ngọc Sinh dính đầy máu.

- Đáng ghét, ai, là kẻ nào giả thần vờ quỷ, ra đây cho ta, mẹ nó chứ.

- Đây là ngươi nói đấy nhé, chớ có hối hận đấy. – Một giọng nói trầm ồm vọng ra.

- Ngươi ngươi ngươi, ngươi là ai?

- Ngươi quên bọn ta rồi sao, bọn ta lại nhớ rõ ngươi đấy, tên khốn nhà ngươi, ở dưới đất lạnh lắm đấy !

- Các người, không chỉ có một người. – Lạc Ngọc Sinh sợ hãi nói.

- Phải, ta là Quách Thiên Hùng, ta là Quách Tiểu Phong, ta là Triệu Ứng Long.

“Vu” một tiếng, Lạc Ngọc Sinh cảm thấy sau lưng có một luồng gió thổi tới, vội quay đầu lại. Đó là một cái bóng trắng, lưỡi thè dài, chằm chằm nhìn hắn.

- Ahhhhhhhhhh

Lạc Ngọc Sinh thất thanh kêu lên, rồi lại cảm thấy như có thứ gì đó đang ở trên đầu, lại là một bóng trắng khác.

- Lạc Ngọc Sinh, ngươi đã hại chúng ta thê thảm thế này, thê thảm, thế thảm quá, trả mạng sống lại cho ta…..

- Không, không….không liên quan gì tới tôi, không liên quan gì tới tôi, là Thái úy, tất cả đều là chủ ý của ông ta.

- Chúng ta không tìm Cao Cầu, chỉ tìm ngươi thôi.

- Là Thái úy, là Cao Cầu, là do Thái úy Cao Cầu…..

- Haha…. Quả nhiên là lão hồ ly đó. – Hoàng thượng vỗ tay nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play