- Có chuyện gì thế, Trần Tuấn Long ngoảnh lại hỏi Lăng Linh.
Lăng Linh tỏ vẻ vô cùng phẫn nộ:
- Chính là do bọn họ đấy, bọn họ bảo muốn chơi cùng bọn em, bọn em không thèm để ý đến thế là bọn họ đòi động chân động tay.
Nói đến đấy mặt cô bé đỏ bừng, không dám nói tiếp nữa.
Trần Tuấn Long cảm thấy nực cười nói tiếp:
- Rồi sờ soạng vào mông em chứ gì?
- Không, chỉ chạm vào ngực của người ta một chút, còn Kỳ thì bị véo một cái vào mông.-
Lăng Linh đỏ mặt giải thích.
- Vậy thì còn phải nói năng gì nữa chứ, cho hắn ta một cái tát vào mặt là được thôi mà.
Trần Tuấn Long cười.
- Đúng vậy!
Lăng Linh giận dữ đáp.
- Lúc ấy em đã cho hắn một chưởng rồi.
- Sau đấy dẫn đến việc đánh nhau phải không?
Không cần phải hỏi thì Trần Tuấn Long cũng thừa biết, đây là chỗ nào kia chứ, toàn là đến để trêu ghẹo đàn bà con gái, đánh đấm cãi vã nhau loạn xạ.
- Các cô là con gái mà cả gan dám đến chạy đến đây chơi, không phải là rơi vào miệng cọp rồi hay sao?
Trần Tuấn Long lắc đầu nghĩ.
Bọn Lăng Linh răm rắp gật đầu nghe theo, lúc này, mấy gã con trai kia không biết sống chết thế nào bèn đứng bao vây lại, rõ ràng tuổi tác của Trần Tuấn Long xem ra lớn hơn bọn họ, với lại trông cũng khá chắc chắn, thuộc dạng hay đánh nhau, lúc đấy bọn họ cũng không dám tiến lại. Nhưng ban nãy lão đại của bọn chúng đã bị Lăng Linh cho một chưởng nên trong lòng cũng không chịu thua kém.
Trần Tuấn Long thấy bọn chúng tiến lại gần bèn cười nhạt mấy tiếng rồi quay đầu lại nói với Lăng linh:
- Nói đi, muốn anh Hai cho giúp em dạy dỗ chúng nó thế nào đây?
Bây giờ đã đến lúc thể hiện bản lĩnh anh hùng trước mặt các cô gái rồi đây.
- Giúp bọn em cho chúng một trận đòn, mạnh vào!
Lăng Linh cũng có vẻ là người có khiếu gây chuyện bẩm sinh, vì sao tối nay cô muốn Trần Tuấn Long đi cùng, ngoài việc muốn thể hiện cho người kia biết ra, còn muốn Trần Tuấn Long ở đây để hỗ trợ cho cô giữa nơi hỗn tạp như thế này. Trước đây cứ đến đây chơi đều có mấy tên vệ sĩ ở nhà đi cùng, ba bốn tên vệ sĩ thân hình vạm vỡ, đeo kính đen đứng ở bên cạnh thì còn gì là thú vị nữa chứ. Chính vì thế mà cô tình nguyện gọi ông anh của mình đến đây để bảo vệ mình, cô tự tin rằng hắn có khả năng làm được điều đó, nghe tên đội trưởng đội vệ sĩ nói lần trước thì thực lực của anh Hai rất cừ, một mình mà đánh thắng được cả hai người vệ sĩ đã qua thời gian huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc.
Cũng chính vì thế mà Lăng linh rất tự tin về lão đại của mình.
Trần Tuấn Long đương nhiên không thể để mọi người phải thất vọng, chỉ nhìn thấy Trần Tuấn Long bước rất nhanh về phía năm gã thanh niên kia, không nói năng gì, vừa bước tới đã bắt đầu tấn công, đầu tiên là một chưởng được tung ra khiến cho mấy gã đang đứng trước mặt phải lùi lại về phía sau mấy bước, tiếp đó xung tay phải lên, tay trái dơ nắm đấm, văng hai chân trái phải ra đạp mạnh vào hai tên đang đứng bên cạnh, cuối cùng Trần Tuấn Long nhảy lên, giơ khuỷu tay phải giáng đòn thật mạnh vào vai của gã đứng trước mặt, khiến cho hắn đau đớn vô cùng và ôm gối quỳ ngay xuống đất, và cuối cùng, Trần Tuấn Long lợi dụng thời cơ bay lên giáng một cú thật mạnh, đá tên kia văng ra.
Còn lại hắn tiếp tục đánh cho tời bời, năm gã thanh niên này đâu phải là đối thủ của Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long hạ thủ rất âm hận, những phẫn nộ bực bội của tối nay đã trút hết lên đầu mấy tên không gặp may kia, hắn tiếp tục vừa giẫm đạp, vừa huých cho mấy tên kia vài cái nữa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, mấy gã kia đã nằm bò ra mặt đất, vật lộn trong đau đớn. Còn Tiểu Lăng Linh cùng những người bạn của cô thì đứng một bên reo hò cổ vũ.
Trên khuôn mặt Trần Tuấn Long lại nở nụ cười, hắn nói với Lăng Linh:
- Báo cáo tiểu thư Lăng Linh, nhiệm vụ đã được hoàn thành.
- Yeah! Lão đại thật tài giỏi, không ngờ anh lợi hại đến mức này, tối nay nhờ anh đi theo bảo vệ bọn em đúng là không phải sự lụa chọn sai lầm.
Tiểu Lăng Linh vui vẻ reo lên.
Chuyện gây sự đánh nhau ở vũ trường Disco đều là chuyện thường gặp, mấy gã thanh niên kia có nằm ở đâu đi chăng nữa cũng chẳng có ai thèm để ý, nhưng dù sao đi chăng nữa thì bọn họ gây chuyện đương nhiên là ảnh hưởng tới sự vui vẻ của mọi người ở đây, khi Tiểu Lăng Linh cùng những người bạn của cô đứng vây lấy Trần Tuấn Long reo hò ầm ĩ thì có một cô gái dẫn theo sau mấy người nữa đến.
- Ồ… Ai mà uy phong như thế này cơ chứ? Hoá ra lại chính là tay chân của chị em nhà tiểu thư Lăng Linh của chúng ta đang thể hiện uy phong sao?
Cô gái kia kênh kiệu lên tiếng.
Trần Tuấn Long để ý thấy cô ta chính là cô gái vừa mới đứng ở của nhà vệ sinh đánh người, lúc ấy cô ta cũng quan sát Trần Tuấn Long với vẻ đầy nghi hoặc.
- Cái gì chứ, Từ Thi Tiệp, tối cảnh cáo cô đấy! Anh ấy là lão đại của tôi đấy. Hừ, dạo trước giúp tôi đuổi cô đi chính là vị lão đại này đấy. Tôi nói cho cô biết, cô mà dám đụng đến tôi nữa thì tôi sẽ không khách khí với cô đâu đấy.
Lăng Linh nói rất nghiêm túc, cái cô gái tên Từ Thi Tiệp này từ nhỏ đến lớn đã quen bắt nạt Lăng Linh rồi, nhưng lần trước do có sự giúp đỡ của Trần Tuấn Long, Lăng Linh mới được một lần lên mặt đuổi cho Từ Thi Tiệp phải chạy đi.
Chính ví thế mà cô bé cứ nhớ mãi không thể quên được Trần Tuấn Long, và sau đấy, chính nhờ Trần Tuấn Long đã là người giúp cô có được quan điểm sống “ kẻ mạnh chính là người thắng” trong cô, điều này khiến cho từ đấy trở đi cô không bao giờ chịu trận thua kém Từ Thi Tiệp.
Cứ khi nào hai cô gái có những tranh chấp thì Lăng Linh đều sử dụng cách đánh khá lợi hại, lại thêm Tiểu Lăng Linh bao giờ cũng khoe khoang về ông anh của cô lợi hại thế này, tài giỏi thế kia, khiến cho Từ Thi Tiệp đã không dám chính diện phản kháng lại với Lăng Linh trong một khoảng thời gian khá dài. Nhưng Từ Thi Tiệp cũng rất nhanh chóng phát hiện ra rằng cái ông anh mà Lăng Linh hay nhắc đến kia kể từ lần đấy trở đi không thấy xuất hiện bao giờ nữa thì cô ta lại bắt đầu tìm cách đối phó tiếp với Lăng Linh, lần ấy cô ta cậy thế người của mình đông nên ra sức chèn ép bắt nạt Lăng Linh, nhưng Lăng Linh tội nghiệp cũng không hề chịu đầu hàng, Từ Thi Tiệp cười chọc ghẹo cô, bảo rằng anh trai cô sẽ không bao giờ đến để giúp đỡ cô nữa.
Cũng chính vì điều này mà Lăng Linh cứ ôm hận mãi, mặc dù những chuyện đấy chỉ là chút tình tiết mâu thuẫn ngày còn bé, nhưng dường như Lăng Linh vẫn không hề cam chịu, chính vì thế mà lần này cô bé gặp lại Trần Tuấn Long bèn vội vàng kéo Trần Tuấn Long đến đấy ngay, chuẩn bị cho Từ Thi Tiệp biết mặt rằng mình uy phong lợi hại đến thế nào.
- Hà…., Tiểu Minh, Tiểu Mập, các cậu xem kìa, đại tiểu thư Lăng Linh của chúng ta lần này không biết lôi đâu ra một tay đàn ông, lại mạo nhận là ông anh trai ngày xưa của cô ta để dọa nạt chúng ta rồi kìa, khà khà, muốn nghe tôi nói à, Lăng Linh này, những ông anh trai của cô trên thế giới này có vẻ nhiều quá nhỉ, ha ha, ha ha …
Cô gái Từ Thi Tiệp bốc lửa kia luôn tỏ ra bất hòa với Lăng Linh, và dĩ nhiên là cô ta luôn gây chuyện khích bác Lăng Linh ở mọi lúc mọi nơi. Nhưng nói đến quan hệ của hai người họ cũng có điểm rất lạ, hai cô gái luôn tỏ ra dễ mến thân thiện trước mặt người lớn, không hề để cho người lớn biết những mâu thuẫn giữa họ. Bình thường khi không có ai, hai người đấu đá nhau kẻ sống người chết, giống như hai kẻ không đội trời chung trên thế giới này vậy.
Trần Tuấn Long đương nhiên không thể biết được hai cô gái này có quan hệ như thế nào, nhưng Từ Thi Tiệp nói ra câu nào với mình cũng thật là cô lễ, Trần Tuấn Long nghĩ đến đấy lại nhíu nhíu hàng lông mày.
Lăng Linh lại bắt đầu thể hiện cho mọi người thấy, giơ giơ nắm đấm ra trước mắt Từ Thi Tiệp, không hề tỏ ra yếu đuối:
- Từ Thi Tiệp, cô mà còn dám ăn nói linh tinh đừng có trách tôi không khách khí nhé, anh trai tôi không phải là người dễ đụng đến đâu.
Cô gái tên Từ Thi Tiệp dữ tợn kia hung hăng liếc mắt nhìn sang Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long cũng không hề khách khí trừng mắt nhìn lại. Từ Thi Tiệp có vẻ hiểu ra được điều gì đó, ban nãy Trần Tuấn Long chỉ cần xuất vài chiêu là đã xử gọn mấy gã thanh niên kia, đánh nhau rất giỏi, bây giờ Lăng Linh đã có hắn ta đứng sau, chắc chắn là sẽ có bất lợi cho mình rồi, nếu cứ tiếp tục đối kháng không khéo lại chuốc tội cho thân mình.
- Hừ … tài giỏi thế cơ à? Để tôi xem sau này sẽ xử lý cô như thế nào.
Từ Thi Tiệp bức bối ôm hận trong lòng, từ nhỏ đến giờ cô ta đã thích cạnh tranh với Lăng Linh, Lăng Linh trông rất đáng yêu, luôn được người lớn quý mến, ông của mình cũng rất yêu thương cô ta, cũng không hiểu lý do tại sao mà bản thân mình ngày nhỏ đã rất ích kỷ rồi, chính vì thế mà không cho phép Lăng Linh cạnh tranh với mình rồi, bất cứ thứ gì tốt khi chia đều cho cả hai, đều phải qua một phen giành giật tranh đấu. Thói quen này cũng trở thành thói quen dần dần đi theo họ đến khi trưởng thành, và càng ngày mâu thuẫn càng trở nên kịch liệt.
- Thôi đi, tối nay có buổi lễ kỷ niệm, tôi không thèm tính sổ với cô đâu, chúng ta đi.
Từ Thi Tiệp có vẻ rất hiểu về những chuyện có thể xảy ra, biết là là không nên đụng vào nên tạm thời đành lẩn tránh.
- Yeah!
Trông thấy có Trần Tuấn Long xuất mã cuối cùng cũng dẹp được bọn Từ Thi Tiệp - kẻ địch nhiều năm, không thể diễn tả hết được tâm trạng mừng vui khôn xiết của Lăng Linh. Mấy cô gái đi cùng cô cũng rất phấn khởi, bây giờ đã xảy ra việc như thế này mọi người cũng chẳng còn hứng thú gì với việc khiêu vũ nữa, bèn quay trở về phòng bao, mọi người đều rất khâm phục Trần Tuấn Long, đã biết hắn ta một mình đánh bại cả năm người, lại còn trấn áp được cả Từ Thi Tiệp, thêm nữa là kỹ xảo lái xe điêu luyện của Trần Tuấn Long ban nãy, khiến Trần Tuấn Long bây giờ đã được nhóm các cô gái này rất hoan nghênh, mọi người đều bắt đầu gọi ông anh của Lăng Linh là anh này anh kia. Và nghiễm nhiên, Trần Tuấn Long đã trở thành lão đại của cả bốn cô gái này.
Trần Tuấn Long hỏi han một chút về tên họ của mấy cô gái, ngoài cô bé mang tên Lý Tĩnh Kỳ ban nãy ra, người mặc áo tím tên là Cừu Khúc Dao, còn cô gái có vẻ điềm đạm trầm tĩnh kia tên là Phương Tuệ Tú, bới vì trông cô bé nhỏ nhắn xinh xắn nên mọi người đều gọi cô là Tú Tú.
Mấy cô gái vừ ngồi uống bia vừa ngồi thưởng thức các tiết mục biểu diễn đêm nay của JJ, nhìn đồng hồ đã không còn sớm sủa nữa, Trần Tuấn Long bèn hỏi bọn họ có muốn đi về không, nhưng ngoài cô bé tên Tú Tú kia ra thì ai cũng lắc đầu. Thật ra Trần Tuấn Long không hề biết rằng cả mấy cô gái này đều có lai lịch rất tiềm năng, giống như cha của Lăng Linh là một vị tướng quân, chẳng qua là cô không nói cho Trần Tuấn Long biết mà thôi, còn các cô gái khác cũng vậy, không phải con nhà quan thì là con nhà giàu có. Bình thường bọn họ đều bị quản thúc rất chặt chẽ, chính vì thế mà chỉ mong có cơ hội để được giải phóng. Nhưng vì họ được xếp vào viện ngoại ngữ của Trung học Bắc Đại, những cô gái này được người ta gọi là “những người quý tộc trong tầng lớp quý tộc”, và thực ra cũng không khác gì lắm so với những phạm nhân bị giam hãm. Cũng vì vậy mà việc các cô gái này thỉnh thoảng “vượt ngục” không có gì là lạ.
3: 20, bọn Lăng Linh đều không muốn về nhà, nhưng mà cứ ngồi mãi ở đây cũng chẳng còn gì là thú vị nữa cả, Lý Tĩnh Kỳ có ý kiến rủ mọi người cùng nhau ra ngoài ăn khuya, mấy cô gái vỗ tay hưởng ứng nhiệt tình, Trần Tuấn Long lại nhìn thời gian, đã quá một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, hắn cũng không còn muốn đi theo chơi bời cùng mấy cô bé này nữa, nhưng mà vừa đi ra đã bị Lăng Linh cố sống cố chết lôi lại, không để cho hắn đi.
Trần Tuấn Long có vội đến mấy cũng không còn cách nào khác, dù sao thì cũng không thể nói với cô bé này là có một mỹ nhân đang ngồi ở nhà để dành điều ấy cho hắn. Thật là chán. Thấy mình đã kéo được Trần Tuấn Long ở lại, Tiểu Lăng Linh ranh mãnh kia khoái chí cười. Có Long ca là tốt lắm rồi, ban nãy vé vào vũ trường, phí đồ ăn thức uống, rượu chè bia bọt đều do Trần Tuấn Long chủ động trả, cô bé không thiếu tiền nhưng mà dù sao đi chăng nữa thì trong suy nghĩ của cô bé, việc có một người đàn ông sẵn sàng thanh toán hóa đơn khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn lòng tự tôn trong mình, đặc biệt là khi nhìn thấy điệu bộ bất lực của Trần Tuấn Long khi bị giữ lại khiến cô bé cảm thấy rất nực cười, trong mắt cô bé, Trần Tuấn Long thực sự - rất đáng yêu!
Bây giờ thì bất kể việc Trần Tuấn Long có chịu chấp thuận hay không thì hắn ta vẫn cứ phải đi theo mấy cô nương này nữa. Sau khi mời bọn họ ăn khuya xong thì mấy cô bé này bắt đầu đã thể hiện rõ sự mệt mỏi của mình, Tú Tú vừa lên xe đã ngồi tựa vào ghế ngủ, Lý Tĩnh Kỳ và Cừu Khúc Dao cũng chợp mắt nghỉ ngơi, chỉ còn lại mỗi mình Lăng Linh vẫn đang thức.
- Đưa bọn em về trường nhé?
Trần Tuấn Long bảo với Lăng Linh.
- À …
Lăng Linh lấy tay che miệng, ngáp một hơi dài, sau đấy nói tiếp.
- Đã muộn thế này rồi, em sợ mấy cô ấy trèo tường không tiện đâu. Long ca, chỗ anh ở có tiện không, hay cho bọn em mượn nhờ chỗ anh một đêm có được không?
Làm sao có thể có chuyện như thế này được chứ, Trần Tuấn Long kiên quyêt lắc đầu, mang mấy cô qủy nhỏ này về nhà không phải là gây phiền phức cho mình sao? Lăng Linh lại bắt đầu xuất chiêu van nài cầu khẩn bi ai của mình ra nhưng lần này Trần Tuấn Long không hề có phản ứng gì cả.
Vừa may Trần Tuấn Long lái chiếc Checvrolet qua đường vành đai Đông Tam, trông thấy khách sạn Trường Thanh ở trước mắt, Trần Tuấn Long lợi dụng thời cơ linh động bảo với Lăng Linh:
- Được rồi, em đừng làm nũng anh nữa, thế này đi nhé, anh sẽ sắp xếp cho em một đêm nghỉ ở khách sạn, bọn em ở đấy nghỉ ngơi cho khỏe rồi mai tự đi về nhé, OK?
Mặc dù là lời lẽ có vẻ thương lượng nhưng không dễ từ chối.
Lăng Linh không còn cách nào khác, giờ không thể quay về trường được, lại cũng không thể đi đến chỗ Trần Tuấn Long, cũng đành phải như vậy thôi. Thực ra cô ta cũng rất muốn tìm hiểu về ông anh này, mặc dù cảm thấy có duyên với hắn nhưng dường như giữa hai người vẫn có điều gì đó thiếu thiếu. Lăng Linh muốn hiểu về Trần Tuấn Long nhiều hơn, nhưng Trần Tuấn Long lại không hề nghĩ vậy. Trần Tuấn Long cho xe đi về phía khác sạn Trường Thành, bây giờ đã là sáng sớm rồi, ở ngoài cửa không còn lấy một người gác cửa nữa, Lăng Linh lay lay bọn Lý Tĩnh Kỳ dậy, còn Trần Tuấn Long cũng bế Tú Tú đã ngủ say, mọi người cùng đi vào phía đại sảnh.
Trần Tuấn Long nhẹ nhàng đặt Tú Tú xuống hàng ghế sô pha ở đại sảnh rồi đi đến phía quầy lễ tân để làm thủ tục. Khi bước đến chỗ quầy lễ tân, có một cô gái đang ngồi làm việc ở đấy, trông thấy có người tới bèn gác mọi việc sang một bên, đứng dậy đón tiếp.
Trần Tuấn Long đương nhiên vẫn hy vọng rằng còn có thể gặp được tiểu thư ROSE lần trước đã đón tiếp mình, thật đáng tiếc, cô gái đứng trước mặt lại không phải là cô ấy. Thấy cô lễ tân kia niềm nở đón chào:
- Chào buổi tối, thưa anh, tôi có thể giúp gì được cho anh ạ?
- Tôi muôn thuê phòng, cho hỏi khách sạn có còn phòng trống không?
Trần Tuấn Long để ý trên bảng tên của cô lẽ tân này có khắc hàng chữ: CRYSTAL, có nghĩa là Thủy Tinh.
- Ồ, là như thế này thưa quý khách, ngoài phòng dành cho thủ tướng của chúng tôi ra thì đêm nay tất cả các phòng trong khách sạn đều đã đủ người rồi.
Thái độ của cô gái tên CRYSTAL này tốt hơn nhiều so với cô ROSE hôm nọ, ít ra cũng có vẻ tao nhã lịch thiệp, rất lịch sự, công việc tiếp đón rất chu đáo cẩn thận.
- Ừm …
Trần Tuấn Long có vẻ bối rối, thật khéo, lại chỉ còn thừa phòng dành cho thủ tướng, nói cho cùng thì thực ra ngoài Lăng Linh thì hắn và mấy cô gái này chẳng hề có quen biết gì cả, cũng không thể bắt các cô ấy phải gọi mình là anh trai, vậy thì bản thân mình liệu có phải phí phạm như vậy không, mặc dù Trần Tuấn Long không hề tiếc rẻ gì số tiền ấy.
Nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác nữa, mọi người đều đã ở đây cả rồi, Trần Tuấn Long nghiến răng một cái rồi quay sang bảo với cô lễ tân CRYSTAL:
- Vậy thì được, hãy để lại cho tôi phòng dành cho thủ tướng, nhưng có thể cho tôi thêm một chiếc giường nữa không?
- Không thành vấn đề thưa quý khách, chỉ cần trả thêm 150$ phí thêm giường là được thôi ạ.
CRYSTAL có vẻ rất chuyên nghiệp:
- Phiền quý khách xuất trình chứng minh thư nhân dân được không ạ?
Trần Tuấn Long móc chiếc ví ra, đưa chứng minh thư nhân dân cho CRYSTAL, CRYSTAL đưa hai tay ra đón lấy và nhanh chóng nhìn tên Trần Tuấn Long trên chứng minh thư nhân dân, sau đấy hỏi:
- Xin hỏi có phải trước đây quý khách đã từng thuê phòng ở tại khách sạn Trường Thành phải không ạ?
Trần Tuấn Long rất ngưỡng mộ sự linh hoạt cô gái này, chỉ cần liếc nhìn đã đọc ra họ của mình, mỉm cười trả lời:
- Đúng rồi, đã từng ở đây rồi, cũng là phòng thủ tướng của khách sạn. Khà khà …
- Ồ, là như vậy sao.
CRYSTAL từ từ hồi tưởng lại một lần nữa về cái tên của Trần Tuấn Long, bất chợt cô ta dường như nghĩ ra điều gì đó.
- Hóa ra anh chính là khách VIP Trần Tuấn Long của chúng tôi à, hoan nghênh quý khách lại đến thuê phòng ở khách sạn Trường Thành chúng tôi, xin hãy đợi một lát, tôi sẽ làm thủ tục thuê phong cho quý khách ngay đây ạ.
Mỉm cười với Trần Tuấn Long xong cô gõ lách ca lách cách lên máy tính, rồi nhanh chóng đưa một tấm thẻ đăng ký thuê phòng và mỉm cười:
- Thưa ông Trần, phiền ông ký tên mình lên thẻ đăng ký này được không ạ.
- Được, không thành vấn đề.
Trần Tuấn Long đưa tay đón lấy cây bút và tấm thẻ trên tay CRYSTAL, ký tên của mình – Long Phi Phụng Vũ lên đấy.
CRYSTAL nhận lại tấm thẻ đăng ký đã được Trần Tuấn Long ký và mỉm cười nói:
- Phiền quý khách một chút, chúng tôi còn cần thẻ tín dụng của quý khách để bảo đảm được không ạ?
Trần Tuấn Long nói chuyện với cô rất thoải mái, không ngờ muộn đến thế này rồi mà vào thuê phòng vẫn thuận lợi như thế này. Cô gái tên CRYSTAL này rất xinh đẹp, lại rất có khí chất, Trần Tuấn Long rất hài lòng khi giao tiếp với cô gái xinh đẹp này. Hắn mỉm cười, rút chiếc thẻ tín dụng từ trong ví ra đưa cho CRYSTAL.
CRYSTAL mỉm cười và đưa hai tay ra đón lấy, ngay sau đó máy POST đã cho ra giấy phép, hóa đơn được đưa ra và chiếc chìa khóa từ cũng đã được làm xong, sau đấy thẻ tín dụng, thẻ vào phòng, và chiếc chìa khóa bằng thẻ từ cùng lúc được trả về cho Trần Tuấn Long.
- Hoan nghênh ông Trần lại đến với khách sạn Trường Thành của chúng tôi, yêu cầu thêm giường của quý khách ngay lập tức sẽ được sẽ được bên bộ phận phòng thực hiện, có thể quý khách sẽ phải chờ đợi một lát ạ.
- Ồ, thôi, bạn của tôi đã rất mệt rồi, chúng tôi lên trên đấy trước, còn về giường, cô hãy bố trí cho các đồng nghiệp bên bộ phận phòng đưa lên phòng khách là được rồi. Cảm ơn!
Trần Tuấn Long nói.
- Vâng, không có gì đâu ạ, tôi sẽ thông báo cho họ ngay lập tức.
CRYSTAL vẫn chu đáo lịch sự như vậy.
- Ồ, phải rồi ...
Trần Tuấn Long đang định rời đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
- Đồng nghiệp ROSE của cô vẫn khỏe chứ? Tôi cũng rất lâu rồi không gặp cô ấy, không biết giám đốc bộ phận Lễ tân của các cô có làm khó cho cô ấy nữa không?
- Rất cảm ơn sự quan tâm của quý khách tới ROSE.
Câu nói của CRYSTAL vẫn có vẻ như đã được lập trình sẵn.
- ROSE cô ấy vẫn khỏe, giám đốc của chúng tôi đã không còn làm khó cô ấy nữa.
Nhưng trên khuôn mặt cô từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT