- Vậy thì tốt, nếu có gặp cô ấy, nhờ cô chuyển lời hỏi thăm tới cô ấy hộ tôi.

- Nhất định rồi.

CRYSTAL cười.

Lên đến phòng, Lăng Linh và bọn Lý Tĩnh Kỳ đều có vẻ vô cùng hứng thú với căn phòng hạng sang vô cùng rộng rãi này. Trần Tuấn Long vẫn còn bế Tú Tú trên tay, sau đấy đặt cô lên chiếc giường phía bên trong phòng ngủ, phải nói rằng chiếc giường bên trong phòng VIP này rất rộng, đủ để cho cả bốn cô gái nằm lên đấy ngủ, tuy nhiên Trần Tuấn Long vẫn muốn đặt thêm cho bọn họ một chiếc giường nữa.

Tú Tú nằm trên giường ngủ rất ngon lành, Trần Tuấn Long đắp cho cô một chiếc chăn, ngắm nhìn cô bé đang ngủ thật sâu giấc trông thật đáng yêu, hắn không khỏi rung động trong lòng, tình cảnh ấy khiến hắn bất chợt liên tưởng đến đêm nóng bỏng cùng với Tiểu Vũ, lúc nãy bế cô ấy trên tay hắn cảm nhận rất rõ cơ thể mềm mại của cô bé, mùi hương thanh khiết tỏa ra từ cơ thể, dù sao đi nữa thì đây cũng là cơ thể của một cô bé chưa thật trưởng thành chính vì vậy mà mang đến cho người ta những suy nghĩ đáng sợ của kẻ tội đồ. Trần Tuấn Long lắc lắc đầu, cố gắng gạt đi những suy nghĩ không sạch sẽ trong đầu mình.

Nhìn kỹ lại một lần nữa, bình thường gặp mặt trông Tú Tú có vẻ rất điềm tĩnh ít nói nhưng lại là một cô gái non nớt đáng yêu, khuôn mặt trông rất tinh tế, thanh tú và rất tri thức. Cô bé lặng lẽ rất ít nói, điểm tính cách này của cô bé rất giống với Trần Tuấn Long trước đây, Trần Tuấn Long rất thích nét tính cách như vậy. Chính vì thế mà hắn quan tâm chú ý đến cô bé này hơn một chút.

Khi bước ra phòng khách thì hai nhân viên phục vụ bộ phận phòng đang cố gắng lắp thêm giường, bọn Lăng Linh và Lý Tĩnh Kỳ cũng đã ngáp dài ngáp ngắn từng đợt, chờ đợi đến lúc được ngủ, Trần Tuấn Long quay sang bảo với cô gái mặc áo tím Cừu Khúc Dao:

- Giường ở bên trong rất rộng đủ cho cả mấy đứa em ngủ đấy, buồn ngủ thì đi ngủ trước đi.

Cừu Khúc Dao gật đầu rồi cũng đi vào phòng nghỉ ngơi. Lúc ấy, nhân viên phục vụ phòng cũng đã lắp xong giường, Trần Tuấn Long tiện tay rút hai tờ một trăm ra đưa cho hai người, hai người phục vụ kia nói lời cảm ơn rồi đi khỏi.

Trần Tuấn Long cũng nói lời từ biệt với Lăng Linh, bảo mọi người hãy nghỉ ngơi cho khỏe, đừng chạy lung tung nữa, sau đấy hắn đi về. Lăng Linh chạy đuổi theo, nói rằng muốn tiễn hắn. Trời đã quá khuya ánh đèn ở sảnh khách sạn mờ mờ ảo ảo, không còn bóng dáng một người khách nào nữa, Trần Tuấn Long bước ra khỏi thang máy rồi quay lại nói với Lăng Linh:

- Được rồi, em cũng đi lên đi, đã muộn lắm rồi về nghỉ sớm đi em, được chứ?

Lăng Linh đỏ mặt gật đầu, sau đấy nhón chân lên nói với Trần Tuấn Long:

- Anh Long,…..em …. Có một câu này muốn nói với anh.

Trần Tuấn Long bất chợt nhớ lại hình ảnh từ biệt của hai người lần trước, vẫn còn nhớ lúc ấy Tiểu Lăng Linh cũng bảo rằng muốn nói với mình một câu như thế này. Vừa nghĩ đến chuyện trước kia trên khuôn mặt Trần Tuấn Long không giấu nổi nụ cười lạnh lùng, Tiểu Lăng Linh lúc ấy cũng đỏ hết cả mặt nhưng vẫn mỉm cười, lặng lẽ chờ đợi những cảm xúc mà Trần Tuấn Long bộc lộ.

Trần Tuấn Long cuối xuống, vừa khéo chạm phải bờ môi của Lăng Linh khi cô đang cố nhón chân lên, chỉ nghe thấy Lăng Linh khe khẽ bên tai:

- Anh Long cảm ơn vì tất cả những điều anh đã làm cho em buổi tối hôm nay. Em….em….em thích anh, thật đấy!

Nói xong cô bé vẫn giống như lần trước, nhẹ nhàng hôn lên mặt Trần Tuấn Long, sau đấy cũng chạy vội về phía thang máy trốn đi. Bỏ lại Trần Tuấn Long một mình.

Khoảnh khắc hai người ở cùng nhau ngày trước bỗng dưng lại hiện về trong trí óc, Trần Tuấn Long cũng bất ngờ bị Lăng Linh hôn nhẹ lên trán, không dấu nổi cảm xúc lâng lâng.

Và từ phía bàn lễ tân đằng xa, cô lễ tân CRYSTAL kia cũng đang chú ý đến cảnh tượng thú vị ở phía thang máy chỗ đại sảnh, khi nhìn thấy ánh mắt Trần Tuấn Long hướng về mình, cô đỏ mặt cúi đầu giả vờ như không biết gì cả.

Trần Tuấn Long mỉm cười với CRYSTAL, lắc lắc đầu rồi bước ra khỏi khách sạn Trường Thành, ở nhà chắc chắn vẫn còn một cô gái xinh đẹp đang chờ đợi mình, cũng biết rằng một khoảnh khắc trong đêm xuân đáng giá nghìn vàng!

Trần Tuấn Long nhẹ nhàng mở cửa, lúc này hắn đã quay về căn hộ chung cư thuê ở Hải Đào Hiên. Trong phòng vẫn còn sáng đèn, Quách Uyển Tây lại không ở trong phòng khách. Đẩy một nửa cánh cửa phòng ngủ ra thấy Quách Uyển Tây đang say ngủ trên giường thì Trần Tuấn Long mới thở phào một hơi, Quách Uyển Tây vẫn còn ở đây.

Trần Tuấn Long lập tức hưng phấn nhào đến, nhưng lại phát hiện Quách Uyển Tây đã ngủ say rồi, điện thoại di động của cô vẫn còn đặt trên chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, thảo nào lúc nãy cô không nhận điện thoại của hắn, có lẽ là vì đã quá mệt rồi.

Không còn cách nào khác, Trần Tuấn Long đành phải đi tắm nước lạnh để đè nén dục hỏa đang bốc lên cuồn cuộn trong lòng, đêm nay quay qua quay lại làm nhiều lần như thế thật khiến người ta khổ muốn chết, Trần Tuấn Long than thở, lấy chiếc khăn tắm rồi bước ra khỏi phòng tắm, sau khi lau khô nước trên người thì quyết định lên giường đi ngủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, mặc dù Quách Uyển Tây đã ngủ say rồi nhưng điều này không có nghĩa là Trần Tuấn Long không thể làm chuyện đó với cô. Trần Tuấn Long xấu xa nghĩ, chỉ thấy hắn toàn thân lõa lồ, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, kéo chăn ra, ôm lấy Quách Uyển Tây nằm lên trên giường.

- Ư ………….

Quách Uyển Tây đang ngủ say trở mình, không hề để ý đến vòng tay ôm của Trần Tuấn Long, ngược lại còn ôm chặt lấy Trần Tuấn Long nữa.

Ôm thân hình mềm mại của Quách Uyển Tây trong vòng tay, ngửi thấy hương thơm quyến rũ trên người cô, cảm nhận đôi ngực cao vút của cô cọ sát với da thịt, thật là chịu không nổi mà, thân dưới của Trần Tuấn Long lập tức có phản ứng, nhưng cũng không thể gọi Quách Uyển Tây dậy để leo lên người cô được.

Trần Tuấn Long trước giờ rất tôn trọng phụ nữ, đặc biệt là trong chuyện quan hệ tình dục, hắn đều rất chú ý, nếu không nhận được sự đồng ý của đối phương hắn tuyệt đối không làm bậy, lần trước cùng Quách Uyển Tây ngoạn cảnh thu trên núi, biết rõ ràng rằng chỉ cần tiến lên phía trước một chút nữa thôi là có được Quách Uyển Tây rồi, nhưng khi đó Quách Uyển Tây chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu “ Đừng”, Trần Tuấn Long liền lập tức dừng lại ngay rồi, thử nghĩ mà xem, làm được điều đó thì khả năng khống chế phải mạnh đến mức nào mới được chứ.

Nhưng giờ thì không giống như thế rồi, đằng nào thì hai người cũng đã có những tiếp xúc “thân mật”, lúc nãy Quách Uyển Tây cũng tình nguyện đón nhận Trần Tuấn Long, thế nên khi Trần Tuấn Long ôm lấy Quách Uyển Tây, thân dưới không tự chủ được bắt đầu động đậy trên người Quách Uyển Tây.

Ôm người ngọc ôn nhu mềm mại trong lòng.

Quách Uyển Tây hoàn toàn say giấc không chút phòng bị lại càng thêm phần gợi cảm, Trần Tuấn Long không tự chủ được nhớ lại cô gái Tú Tú mà hắn vừa bồng lên giường lúc nãy, cô cũng ngủ say như Quách Uyển Tây, toàn bộ cơ thể dường như mặc kệ cho mình muốn làm gì thì làm, chỉ cần hắn muốn, làm gì cũng được. Đây đã là lần thứ hai trong đêm nay Trần Tuấn Long có cái suy nghĩ đó rồi, có điều không cần vội, Quách Uyển Tây trước mặt đã đủ để Trần Tuấn Long hưởng dụng một lần rồi.

Ham muốn với Quách Uyển Tây vẫn cứ tiếp tục, dù rằng cách qua hai lớp áo quần nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến động tác của Trần Tuấn Long. Không cần bất cứ thứ gì để kích thích cả, có những lúc, phụ nữ không phải cứ cởi hết ra thì mới hấp dẫn, cái kiểu nửa kín nửa hở đó mới càng làm ham muốn của người ta tăng cao, Quách Uyển Tây khi đó ăn bận gọn gàng nhưng vẫn bị đôi tay của Trần Tuấn Long hoạt động khắp nơi không ngừng, cái cảm giác kì lạ đó khiến cho Trần Tuấn Long cảm thấy rất mới mẻ.

- Ư …………..

Theo tiếng rên khẽ một lần nữa của Quách Uyển Tây thì Trần Tuấn Long cũng không nhịn thêm được nữa rồi, khe khẽ gọi bên tai Quách Uyển Tây:

- Tây Tây, Tiểu Tây Tây.

Quách Uyển Tây không có chút phản ứng nào, Trần Tuấn Long cười đểu, nhẹ nhàng giúp cô mở nút áo, còn tay còn lại thì bắt đầu du ngoạn ở khu vực giữa hai đùi cô, sau một hồi vuốt ve thì từ từ tiến dần lên khóa kéo của chiếc váy, vừa được mở ra thì bàn tay trái xấu xa của hắn đã bắt đầu từ từ từ từ tiến vào trong, đi qua đám cỏ lau um tùm, cuối cùng đến được cái chỗ bí ẩn nhất của Quách Uyển Tây, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng hoạt động, Trần Tuấn Long vừa múa tay vừa hôn Quách Uyển Tây, bắt đầu từ bầu vú lên đến cổ, rồi khuôn mặt, kế đến là hai vành tai.

Rất nhanh, Quách Uyển Tây liền có phản ứng, cơ thể cô đã chịu không nổi sự kích thích nữa rồi, đang dần dần uốn éo. Trần Tuấn Long lại gọi bên tai cô lần nữa:

- Tây Tây, Tiểu Tây Tây, là anh đây, anh về rồi đây.

Trần Tuấn Long muốn gọi cô dậy để làm chuyện đó, đêm nay hắn đã đợi quá lâu rồi.

Thế nhưng Quách Uyển Tây lại chẳng có phản ứng gì cả, Trần Tuấn Long lúc này như cung đã giương tên, không thể không bắn. Đêm nay dục hảo không ngừng bốc lên hầu như đã khiến hắn mất hết lí trí rồi, động tác của hắn với Quách Uyển Tây cũng càng lúc càng mạnh, bên trên thì xoa bóp đôi vú mềm mại của Quách Uyển Tây, bên dưới thì ngón tay trỏ không ngừng ra vào lạch đào nguyên. Theo động tác ngày càng mạnh của Trần Tuấn Long, phản ứng cơ thể của Quách Uyển Tây cũng ngày càng trở nên mẫn cảm hơn.

Trần Tuấn Long có thể cảm nhận được một cách rõ ràng ngón trỏ của bàn tay phải của hắn đã trở nên ướt át, để xem em có thể kiên cường được đến đâu, Trần Tuấn Long đắc ý nghĩ thầm, tiếp tục đùa giỡn với cơ thể của Quách Uyển Tây.

Cùng với tiếng rên ư ư không dứt, Quách Uyển Tây khi nãy tưởng chừng như còn đang say ngủ cuối cùng cũng chịu không nổi, lật người dậy, lập tức liền đè lên Trần Tuấn Long. Hóa ra dưới sự đùa nghịch của đôi tay hư hỏng của Trần Tuấn Long thì sớm đã tỉnh lại rồi, từ nãy đến giờ không ngừng hưởng thụ sự ân ái của Trần Tuấn Long. Bây giờ, Quách Uyển Tây đã động xuân tình đến mức không chịu đựng nổi, cũng không muốn che giấu cảm xúc của bản thân nữa rồi, chỉ thấy cô ngồi trên người Trần Tuấn Long, hai tay đang gấp gáp lột bỏ quần áo của chính mình, rất nhanh, thân trước đã trần truồng trước mặt Trần Tuấn Long rồi, Trần Tuấn Long cười ha ha ha, ôm lấy Quách Uyển Tây lật người lại, đè cô xuống dưới người hắn, sau đó mơn man đôi môi ở vành tai cô, vừa thổi những làn hơi nóng bỏng vào bên trong tai cô, vừa không ngừng hôn vành tai đó, chỉ nghe thấy Trần Tuấn Long hư hỏng cười nói:

- Tiểu Tây Tây, hóa ra em sớm đã tỉnh lại rồi, vì sao lại cố ý giả vờ ngủ chứ, ha ha ha, xem anh trừng phạt em như thế nào đây.

Quách Uyển Tây chính là không thể nào chịu nổi hơi thở mê hoặc người khác của Trần Tuấn Long, mỗi lần hắn hôn lên tai cô, cái cảm giác mĩ diệu đó có thể khiến trái tim cô như bay bổng.

Ngoài tiếng rên ư ư không dứt, hai chân của Quách Uyển Tây cũng quấn chặt lấy nhau, tự mình cọ sát, khi đó đã không còn cần nói thêm bất cứ điều gì nữa rồi, Trần Tuấn Long treo trên mặt nụ cười xấu xa, Quách Uyển Tây đẩy mông lên, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn giải quyết xong “vũ khí” của Quách Uyển Tây, Quách Uyển Tây toàn thân đã hoàn toàn trần truồng trước mặt Trần Tuấn Long. Cô nhắm chặt mắt lại, xấu hổ đến mức chẳng dám mở mắt ra nữa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, thân thể trắng mịn như tuyết của Quách Uyển Tây đang rung lên từng nhịp, hai chân cô vẫn quấn chặt lấy nhau không ngừng cọ sát, còn hai núm vú thì đã căng cứng lên tự bao giờ, Trần Tuấn Long vô cùng thích thú thân hình săn chắc trắng mịn của Quách Uyển Tây, tất cả thật hoàn mĩ, thật mê hoặc.

Trần Tuấn Long cúi đầu xuống, hé miệng ngậm lấy núm vú của Quách Uyển Tây, tay phải cũng đặt lên bên ngực còn lại của cô. Sau khi đùa giỡn một lúc lâu, Trần Tuấn Long ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói bên tai Quách Uyển Tây:

- Tiểu Tây Tây, anh vào nhé.

- Uhm ………………

Từ miệng Quách Uyển Tây thoát ra một âm thanh nhẹ như tơ, sau đó là tiếng cổ vũ Trần Tuấn Long nhỏ và mỏng đến tưởng chừng như không nghe thấy:

- Anh Long …….. anh ………….. nhanh lên …………….

Nói xong câu này thì mặt Quách Uyển Tây đã đỏ hồng lên rồi.

Còn gì có thể mê hoặc lòng người hơn điều này chứ, Trần Tuấn Long cười ha ha, nhổm người lên, dưới sự cổ vũ của Quách Uyển Tây, hắn nhẹ nhàng cử động cái thứ đã căng cứng dựng đứng lên đó, trước tiên là rà rà tìm kiếm cái vùng đất bí ẩn của Quách Uyển Tây, sau đó thì rất nhanh chóng đã tìm được vị trí cần tìm, chậm rãi nhưng kiên quyết đâm thẳng vào trong.

- Ư ………….

Cùng với sự tiến nhập của Trần Tuấn Long, từ trong cổ họng của Quách Uyển Tây cứ thế vang lên những âm thanh kích động lòng người, có cảm giác như có cái gì đó đang rách toạc ra vậy, thân dưới rất đau. Cô biết đây là quá trình bắt buộc phải có khi từ một thiếu nữ trở thành một người đàn bà, cho nên cô cố cắn răng chịu đựng, phó mặc cho Trần Tuấn Long đang nhẹ nhàng hoạt động ở chỗ đó. Đêm nay, bản thân cô đã trở thành người đàn bà hạnh phúc nhất trên thế gian.

Cùng với tiếng rên rỉ từ trong lòng Quách Uyển Tây, sự kết hợp của cô và Trần Tuấn Long đã đến cao trào. Trần Tuấn Long âu yếm nhìn Quách Uyển Tây đã hoàn toàn mê mẩn dưới động tác của bản thân, cô nhắm chặt mắt, để mặc hắn muốn làm gì thì làm, thân hình cô mới đẹp làm sao, mới động lòng người làm sao, bây giờ bản thân hắn đã hoàn toàn có được cô rồi, đây là chuyện khiến cho người ta hạnh phúc biết bao. Hãy để cho hạnh phúc này càng trở nên cuồng nhiệt hơn một chút đi nào, Trần Tuấn Long vừa nghĩ vừa cùng lúc hành động, ở dưới người hắn, từ miệng Quách Uyển Tây không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đầy kích động.

Hai ngày nay Lý Thế Yến rất buồn, từ sau cái đêm đuổi theo Trần Tuấn Long mà không kịp, ngày hôm sau quay lại đại đội cô liền lập tức kiểm tra tài liệu của hắn, sau đó liền được thông báo rằng tư liệu lưu trữ trong máy tính không có hồ sơ của Trần Tuấn Long, tiếp đó lại được cho biết vụ việc liên quan đến Trần Tuấn Long không cho phép bất cứ ai điều tra. Cô không biết mệnh lệnh này là do ai chỉ thị, nhưng từ ngữ khí của người truyền đạt cho thấy thì đây nhất định phải là lãnh đạo trong cục. Vì chuyện này mà cô vô cùng tức giận, trước đây những chuyện như thế này đã từng xảy ra, kể cả những người có tiền có quyền mà lái xe vi phạm luật hay là đâm phải người khác gì gì đó đều là cấp trên chỉ thị xuống một câu thôi là chuyện gì cũng xem như xong, như chưa từng có. Nhưng cô cảm thấy rất đỗi kì lạ, cái người đêm qua chẳng qua là lái một chiếc Chevrolet mà thôi, cũng chẳng phải là loại xe hơi cao cấp đắt giá gì cho cam, nhìn không ra hắn lại có tiềm lực đến thế.

Nhưng chuyện này cô nhất định phải điều tra đến cùng, đừng nói những cái khác, chỉ riêng chuyện anh trai cô là phó cục trưởng thôi, nếu nhận được sự giúp đỡ của anh trai thì có lẽ là vẫn còn cơ hội.

Lý Tư Yến bấm chuông cửa nhà anh trai Lý Thế Bằng, hôm nay là cuối tuần, có lẽ anh ấy có nhà.

- Đến đây ................

Một giọng nữ từ trong nhà vang ra, sau đó là tiếng chân lạch bạch chạy ra mở cửa.

- Ai đó?

Cửa còn chưa mở mà người thì đã hỏi rồi. Lý Thế Yến không tự chủ được mỉm cười, cô cháu gái lớn này vẫn cứ ồn ào như thế.

- Là cô, cô nhỏ đây, mau mở cửa Diệc Phi à.

Tiếng mở cửa lách cách vang lên, một cô gái có đôi mắt sáng long lanh như ánh mặt trời xuất hiện trước mặt cô.

- Cô nhỏ, ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy, mau vào nhà đi.

Diệc Phi vừa hỏi vừa vui vẻ mở cửa.

- Ba cháu có nhà không?

Lý Thế Yến bước vào trong, cô chỉ lớn hơn cô cháu gái này có 5 tuổi mà thôi, Lý Thế Bằng là người anh cả danh phù thực lực của cô, bản thân xuất thân từ gia đình quân nhân danh giá, ba mẹ đều là người trong quân đội, già rồi mới có được con gái, đương nhiên là hết mực yêu thương. Lý Thế Yến sau khi tốt nghiệp liền được anh trai sắp xếp cho vào làm ở cảnh đội, hiện giờ làm việc trong đội cảnh sát giao thông, nhưng cô lúc bình thường ghét ác như thù, đắc tội với không ít người, theo lí mà nói thì cảnh sát giao thông là bộ phận kiếm chác được nhiều nhất, ấy thế mà cô suốt ba năm liền cứ mãi một vị trí cũ không đổi, mới đây mới có được chút thay đổi, đương nhiên, đó còn là do nể mặt anh trai Lý Thế Bằng của cô, tuy nhiên lúc bình thường Lý Thế Yên vì muốn phân định rạch ròi mối quan hệ công tư với anh trai nên bản thân cô cũng hiếm khi liên lạc với Lý Thế Bằng.

- Ba cháu đã đi từ sớm rồi, không có nhà, cô nhỏ, cô tìm ba có chuyện gì thế?

Cháu gái Lý Diệc Phi của cô hỏi. Lý Diệc Phi năm nay vừa tốt nghiệp học viện Cảnh sát nhân dân Bắc Kinh, hiện giờ đang thực tập ở cảnh đội. Ngày còn ở trường cô là hoa khôi của học viện, lại là cao thủ Taewondo, thêm nữa lại có ông ba là cục phó cục công an, cho nên rất được các đồng nghiệp ở cảnh đội hoan nghênh, rất nhiều cảnh sát nam cùng lứa chủ động theo đuổi cô, chỉ là cô không muốn yêu đương sớm như thế mà thôi.

- Không phải cuối tuần được nghỉ sao?

Lý Thế Yến cau mày nói.

- Ba ấy à, sáng sớm đã đi đánh golf với bác Phương rồi.

Diệc Phi đáp.

- Bác Phương nào cơ?

Lý Thế Yến thấy lạ.

- Còn bác Phương nào được nữa, chẳng phải chính là cấp trên cũ của ba cháu đó sao, chính là bác Phương Khâm Vĩ, phó bộ trưởng bộ công an đó.

- À ....... ...............

Lý Thế Yến biết Phương Khâm Vĩ đó, ngày trước hắn là liên đội trưởng của anh trai khi còn ở bộ đội, gia đình họ cũng là thế gia cách mạng cũ, đại ca theo hắn mấy năm nay phát triển không ngừng, mà Phương Khâm Vĩ đó cũng thăng quan tiến chức rất nhanh chóng, hai năm trước đã làm lên đến chức phó bộ trưởng bộ công an rồi. Nếu đem so với mấy ông bộ trưởng tuổi đã năm, sau chục thì hắn có thể xem là tuổi trẻ xuất chúng rồi.

- Thế thì thôi, đằng nào thì ba cháu cũng không có nhà, cô về trước đây.

- Xem cô kìa, làm gì mà vội thế, uống ly nước đã rồi hẵng đi, mẹ cháu đi mua thức ăn rồi, hay là trưa nay cô ở lại ăn cơm đi, cháu thấy chắc đến lúc đó ba cháu cũng về đó.

Diệc Phi giữ cô nhỏ lại.

Tuổi tác hai người không cách nhau là mấy, lúc nhỏ Diệc Phi chính là lớn lên cùng với người cô nhỏ này, tình cảm của hai người cũng rất sâu sắc, mặc dù cách biệt thân phận đến cả một thế hệ nhưng có rất nhiều điều đều có thể tâm sự với nhau.

- Cô tìm ông ba rốt cục là có chuyện gì thế?

Đợi Lý Thế Yến ngồi xuống rồi Diệc Phi lại hỏi.

- Aizz ...........

Lý Thế Yến thở dài, những việc xảy ra trong mấy ngày nay đủ khiến cô tức điên lên được rồi, vừa khéo không có nơi để trút, bây giờ Lý Diệc Phi hỏi đến liền đem chuyện phóng xe đuổi theo Trần Tuấn Long kể cho Lý Diệc Phi nghe. Lý Diệc Phi đối với hạng người xấu xa công nhiên vi phạm pháp luật, xúc phạm đến tôn nghiêm của pháp luật một cách nghiêm trọng như Trần Tuấn Long thì cũng vô cùng căm ghét, liền đứng cùng lập trường với cô nhỏ mà mắng tên đại xấu xa khốn kiếp Trần Tuấn Long. Chỉ có điều bọn họ lại không hề hay biết, ô dù của cái tên đại xấu xa Trần Tuấn Long lại chính là anh trai, là ông ba của họ.Trần Tuấn Long đương nhiên không hề hay biết chuyện trong từ điển của người khác hắn đã được định nghĩ là một tên đại xấu xa cùng hung cực ác rồi. Khi đó hắn đang an nhiên nằm nghỉ, cẩn thận ngắm nhìn Quách Uyển Tây đang ngủ bên cạnh mình. Bây giờ mặt trời đã lên đến cả con sào rồi, thế nhưng Quách Uyển Tây vẫn còn say giấc nồng.

Nhớ lại đêm qua hai người yêu nhau mãnh liệt, sau cùng Quách Uyển Tây muôn người thèm muốn cũng chịu không nổi yếu ớt xin hàng, Trần Tuấn Long mới chịu tha cho cô, nghĩ lại thì cũng đã làm chuyện đó với cô ba hiệp, mỗi lần cứ đến lúc đạt đến đỉnh điểm, Quách Uyển Tây lại có cái biểu cảm rất kích thích, đó là từ trong bên trong cơ thể thoát ra một hương thơm mê hoặc lòng người càng khiến cho Trần Tuấn Long thêm phần điên cuồng.

Không ngờ được là thân thể của Quách Uyển Tây lại còn có chỗ kì điệu đến thế nữa. Mới nghĩ đến đây thôi Trần Tuấn Long đã thấy thân dưới lại muốn làm việc rồi, Trần Tuấn Long hôn lên trán Quách Uyển Tây, thò tay nhẹ nhẹ vuốt ve đồi ngực của cô. Quách Uyển Tây mặc dù đang say ngủ, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận hành động của Trần Tuấn Long, lật người lại, ôm chặt lấy Trần Tuấn Long, thế là bàn tay hư hỏng của Trần Tuấn Long không còn chỗ để dùng nữa rồi. Hắn cũng đành phải ôm lấy Quách Uyển Tây, ôm chặt lấy đôi ngực mềm mại đầy nữ tính vào lòng.

Không lâu sau đó, có lẽ là do hai người ôm ấp chặt quá, Quách Uyển Tây cuối cùng cũng ư ư lên một tiếng, tỉnh lại. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt cười mà như không cười của Trần Tuấn Long, hắn đang chăm chú quan sát cô.

Quách Uyển Tây xấu hổ vội giấu mặt vào ngực Trần Tuấn Long, nhớ lại đêm qua, bản thân đã trải qua một sự chuyển biến trọng đại trong đời người, tất cả đều đẹp đẽ đến thế, lúc bắt đầu mặc dù rất đau, nhưng cùng với sự ân ái của Trần Tuấn Long, dần dần rồi cuối cùng cô cũng đạt được đỉnh điểm của cuộc yêu.

- Em tỉnh rồi?

Trên mặt Trần Tuấn Long vẫn treo nụ cười độc quyền, người ngọc trong lòng, trần trụi ôm ấp, mơn mởn như đóa hải đường, mềm mại yêu kiều, toàn thân của Quách Uyển Tây đã tạo thành bức tranh hải đường ngủ trong gió xuân mĩ lệ, xinh đẹp tuyệt vời, làm sao có thể không khiến người ta yêu thương cho được chứ.

- Ưm .................

Quách Uyển Tây xem như là cũng có đáp lời rồi, mặc dù cô vẫn còn e thẹn đến thế, nhưng vẫn là miễn cưỡng đáp lời rồi.

Trần Tuấn Long nhìn cái vẻ yêu kiều khả ái của cô không tự chủ được đưa tay ra nhéo mũi cô, trước đây Thất Thất rất thích nghịch mũi hắn như thế, đến cả hắn giờ cũng học được chiêu này rồi.

- Đêm qua .......... ........ ừm ..... ........ em ổn chứ?

Hắn căn cứ vào vệt máu hồng mà Quách Uyển Tây để lại thì biết rằng đêm qua là lần đầu tiên của cô.

Quách Uyển Tây đỏ mặt thẹn thùng gật gật đầu, đêm qua Trần Tuấn Long làm với cô ba lần, đến giờ bên dưới vẫn còn đau ê ẩm.

Trần Tuấn Long nghiêng đầu qua hôn lên đôi môi hồng tươi tắn của cô, Quách Uyển Tây thì nhắm mắt lại nhiệt tình đáp trả, rất lâu, rất lâu, hai người mới chụt một tiếng rồi rời nhau ra. Trần Tuấn Long cười lên, xuống giường mặc lại quần áo, Quách Uyển Tây cũng ngồi thẳng lên trên giường, dựa lưng vào gối. Đột nhiên cô a lên một tiếng, Trần Tuấn Long quay đầu lại, chỉ thấy Quách Uyển Tây mặt mày ủ rũ cầm chỗ quần áo của cô. Hóa ra đêm qua cái lúc hai người điên cuồng trước khi bắt đầu cuộc yêu đã làm rách tươm bươm quần áo của cô rồi, còn chiếc quần lót trắng tinh giờ đây cũng lấm thấm những vệt hồng, đến cả jaz trải giường cũng vương đầy những dấu vết của đêm qua, làm chứng cho mức độ mãnh liệt mà hai người hôm qua đã đạt đến.

Nhìn bản mặt cười nham nhở của Trần Tuấn Long, Quách Uyển Tây hờn dỗi:

- Long ca anh thật xấu, anh xem, anh làm hư hết quần áo của người ta rồi, giờ bảo em làm sao ra ngoài nhìn mặt người khác chứ?

- Thế thì đừng ra ngoài nữa, cả đời ở trong phòng làm người phụ nữ của anh là được rồi.

Trần Tuấn Long ngồi xuống bên mép giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Quách Uyển Tây.

- Ứ ừ ..... ...........

Quách Uyển Tây thẹn thùng phản kháng.

- Ha ha, Uyển Tây, em nghỉ ngơi thêm một lát nữa đi, anh ra ngoài mua quần áo mới cho em, sẽ quay lại nhanh thôi.

Trần Tuấn Long thu lại nụ cười, dịu dàng an ủi Quách Uyển Tây.

- Vâng, Long ca, anh nhớ mau quay về đó.

Quách Uyển Tây cúi đầu, không dám nhìn hắn thêm nữa.

Trần Tuấn Long cười nhẹ một tiếng:

- Yên tâm, anh sẽ trở về nhanh thôi.

Sau đó mang giày rồi rời khỏi phòng.

Đây là lần đầu tiên Trần Tuấn Long mua quần áo cho con gái, lại còn là mua quần lót áo và mấy thứ đồ này nữa chứ, hắn làm biếng đi xa nên mua luôn ở siêu thị Hoa Nhuận ở gần tiểu khu, nhưng khi nhân viên bán hàng hỏi hắn cần mua áo ngực cỡ số mấy thì hắn nhất thời ngẩn người, đành phải cười hi hi rồi gọi điện hỏi Quách Uyển Tây.

Quách Uyển Tây bắt điện thoại nghe Trần Tuấn Long giải thích xong thì cũng đỏ mặt thẹn thùng, sau cùng mới phun ra một câu:

- Cỡ D.

Đến khi Trần Tuấn Long hỏi cô muốn mua màu gì thì Quách Uyển Tây đã xấu hổ đến mức không còn muốn trả lời nữa rồi, mặc kệ Trần Tuấn Long tự tưởng tượng liền cúp máy luôn.

Trần Tuấn Long lắc lắc đầu, bảo nhân viên bán hàng lấy luôn ba bộ đồ trong, màu đỏ, màu trắng với cả màu vàng nhạt nữa, cho Quách Uyển Tây thích bộ nào thì chọn bộ đó vậy, đằng nào thì ba màu này màu nào hắn cũng thích cả, trong lòng Trần Tuấn Long cười thầm. Bây giờ đã sắp đến giữa trưa rồi, tiện thể mua luôn một ít đồ ăn với đồ uống xong rồi Trần Tuấn Long liền quay lại Hải Đào Hiên.

Trần Tuấn Long đưa chỗ quần áo mới mua cho Quách Uyển Tây, Quách Uyển Tây nhận lấy xong liền đẩy Trần Tuấn Long ra khỏi phòng, cửa phòng nghe rầm một tiếng liền bị đóng lại, Trần Tuấn Long mỉm cười, muốn nhìn thì đêm qua còn có gì chưa nhìn thấy đâu cơ chứ, giờ mà còn che che giấu giấu làm gì nữa không biết.

Rất lâu rất lâu sau đó, cửa phòng nghe kịch một tiếng liền được mở ra lại rồi, Trần Tuấn Long nhìn thấy Quách Uyển Tây ăn bận rất đẹp bước ra, thời khắc đó khuôn mặt Quách Uyển Tây như sáng bừng lên, kiêu sa mĩ lệ.

Trần Tuấn Long đang làm trứng gà ốp la trong bếp, Quách Uyển Tây đi đến trước mặt Trần Tuấn Long, đầu tiên thì giống như người mẫu quay một vòng, sau đó thì ngồi xống ghế, hai tay bắt chéo trên đầu gối nhìn Trần Tuấn Long làm trứng, chỉ nghe cô hỏi:

- Long ca, em có đẹp không?

- Đẹp, Tiểu Tây Tây của anh là đẹp nhất.

Trần Tuấn Long vừa chiên trứng vừa đưa đầu qua, Quách Uyển Tây chu môi lên, hai người nhẹ nhàng hôn nhau, sau đó nhanh chóng tách ra.

- Trứng gà sắp xong rồi, ăn cái gì đó trước đi.

Trần Tuấn Long lật ngược trái trứng trên chiếc chảo chống dính rồi tiếp tục chiên mặt còn lại.

- Vâng.

Quách Uyển Tây đáp lời, lại nhìn xung quanh xem thử, sau đó ngồi xuống bên bàn ăn, còn Trần Tuấn Long cũng nhanh chóng dọn bữa sáng qua, hai người cùng nhau hưởng thụ khoảnh khắc vô cùng lãng mạn ngọt ngào này, trứng gà ốp la mà Trần Tuấn Long làm cực kì ngon. Tài nghệ nấu nướng quả không tồi, Quách Uyển Tây vừa ăn vừa nghĩ, bản thân cũng chưa chắc có thể làm được ngon như thế này, qua một đêm thân mật gần gũi, Quách Uyển Tây phát hiện bản thân cô lại hiểu Trần Tuấn Long thêm một bước nữa rồi.

Cả buổi sáng Trần Tuấn Long đều ở cùng với Quách Uyển Tây, Quách Uyển Tây lần đầu nếm trái cấm, cùng với Trần Tuấn Long quấn quýt không rời, lại đúng lúc được ở một mình với Trần Tuấn Long tại Hải Đào Hiên nên càng tự cho mình là nữ chủ nhân của nơi này. Trần Tuấn Long ở đây chỉ sắp xếp một phòng ngủ chính, còn lại hai phòng thì không bày trí gì cả. Quách Uyển Tây vô cùng cần mẫn, kiên quyết nói là cần bày biện thêm một số đồ dùng gia đình, nói là phải sửa một phòng trống thành phòng tập thể hình, Trần Tuấn Long chỉ cười cười không nói gì, cũng tùy cô muốn làm gì thì làm.

Buổi chiều Trần Tuấn Long nhân lúc rảnh rỗi liền dẫn Quách Uyển Tây ra ngoài mua sắm, Quách Uyển Tây dù rằng đi lại vẫn còn có chút khó khăn, nhưng con gái trời sinh thích mua sắm, nên cũng vui vẻ mà đi cùng Trần Tuấn Long.

Chỉ cần Quách Uyển Tây thích thì Trần Tuấn Long có phải tiêu hàng đống tiền thì cũng vui vẻ, để tùy cho Quách Uyển Tây đầu tiên là mua quần áo, tiếp đến là đi chọn giày dép, nếu không phải vì giờ cũng còn lâu nữa mới đến mùa đông thêm nữa Quách Uyển Tây cũng phản đối thì khi nãy lúc đi ngang qua cửa tiệm chuyên bán áo khoác lông chồn đáng giá bạc triệu Trần Tuấn Long đã mua luôn rồi, chỉ có điều cho dù là thế chăng nữa thì hôm nay Trần Tuấn Long cũng đã tiêu không ít tiền cho Quách Uyển Tây rồi.

Hóa ra Trần Tuấn Long là dạng người không có khái niệm về tiền, trong thế giới của hắn chỉ có sự khác biệt của sống và chết mà thôi, cực kì đơn giản. Nhưng giờ thì không còn như thế nữa rồi, tiền trong mắt hắn đã trở thành một loại công cụ, một loại công cụ giúp hắn đạt được mục đích. Thế nên vì người mình thích mà tiêu chút tiền thì hắn thấy cũng đáng, huống chi chỗ tiền đó vốn cũng chẳng phải của hắn. Thế nên khi tiêu tiền hắn thậm chí còn không thèm chớp mắt nữa.

Hai người đáng lẽ còn dạo lâu hơn nữa nhưng Trần Tuấn Long lại nhận được điện thoại của Lý Thế Bằng, nói là đêm nay đã hẹn với cục trưởng cục công an Giả Chính Cảnh, ám thị hắn có thể cần chuẩn bị một khoản đi trước. Trần Tuấn Long cười cười, sau đó liền đáp ứng rồi. Đợi sau khi Quách Uyển Tây mua sắm xong Trần Tuấn Long liền đưa cô về Hải Đào Hiên, đồng thời nói cho cô biết hắn có việc phải đi, tạm thời không ở bên cô được. Mặc dù Quách Uyển Tây chu mỏ không vui nhưng cũng không có cách nào khác, Trần Tuấn Long vì muốn dỗ cho cô vui nên hứa chắc với cô nhất định sẽ về sớm, có được lời hứa của Trần Tuấn Long rồi Quách Uyển Tây mới đổi giận thành vui, hai người nồng nhiệt hôn từ biệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play