Vô Tình thân giữa vòng vây, bốn bề thọ địch, thập diện mai phục.

Hơn một nghìn binh sĩ, toàn thân đều phủ thiết giáp, đã hoàn toàn chận đường lui của y.

Đám người Truy Mệnh, Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Phương Tà Chân đều bị phân tán ra các nơi giao chiến với những cao thủ của Kim quốc theo quân ra trận, cách nhau khá xa, lại càng không nhàn rỗi để ý những người còn lại.

Tay áo khẽ nâng, sát khí và ngạo khí lan tràn quanh thân y, xâm thịt nhập xương, khiến cho toàn bộ quân Kim đều không dám tới gần.

Ngoài trận,

Hoàn Nhan Tông Hàn vung roi giục ngựa, đội khôi mặc giáp, trang phục chỉnh tề.

– Vô Tình bị hãm trong vòng vây trùng điệp, từ lâu đã trở thành con mồi trong mắt gã.

Nhìn từ góc độ của gã,

Giữa thiên địa úa vàng, một thân áo trắng của Vô Tình tựa như được nhuộm bởi sắc sương, giống như hoa tuyết đầu mùa.



Lần đầu tiên nhìn thấy Vô Tình, Hoàn Nhan Tông Hàn liền cảm thấy chấn động!

Lúc đó,

Y đang ngồi trên đầu tường thành, ánh mắt trong như nước, sắc mặt lạnh như trăng, trong mắt lại lộ ra một loại nhìn tận nhân gian thấu hiểu hồng trần.

Một khắc kia, gã hầu như nín thở.

– gã chưa từng gặp qua một người yếu đuối như vậy, rồi lại thanh lãnh như vậy.

Gã chỉ biết,

– một người như vậy, cho dù là tam sinh tam thế, cũng sẽ không gặp được người thứ hai.



Lập tức,

Gã phất tay, gọi tướng lĩnh phía trước lại nhỏ giọng dặn dò: “Phải bắt sống.”

Mắt thấy con người thần thái như thu thuỷ, y phục tựa tuyết sương này sẽ trở thành chiến lợi phẩm của mình,

Hoàn Nhan Tông Hàn không thể kiềm chế hưng phấn.

Gã hướng Vô Tình hô: “Thật không hổ danh là Vô Tình công tử danh chấn thiên hạ, quả nhiên can đảm hơn người! Tiểu vương luôn luôn ngưỡng mộ tài hoa tuyệt đại, phong tư tuyệt thế của công tử, chỉ khổ nỗi hai nước xa xôi, vô duyên kết giao, hôm nay trước ba quân gặp được công tử…”

Một thanh phi đao cắt ngang lời gã,

Đường hoàng ghim trên mũ gã,

Nếu không nhờ thiết giáp chắc chắn, cự ly xa xôi, Vô Tình lại không có nội lực, chỉ có thể dùng xảo kình phóng đao, e rằng lúc này Hoàn Nhan Tông Hàn đã chết ngay tại chỗ.

Trong trận,

Ánh mắt Vô Tình lãnh liệt thanh thấu, giữa vòng vây trùng trùng nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn còn đang kinh hồn chưa định.

“Đã biết là trước ba quân, cần gì nhiều lời!”

Hoàn Nhan Tông Hoàn tức giận, bàn tay cầm roi vung lên, bên người lập tức xuất hiện bốn người.

Bốn người này tướng mạo khác biệt, phục sức khác nhau, ánh mắt mỗi người hoặc là tinh quang bắn ra bốn phía, hoặc là sâu không thấy đáy,

Bốn người vừa xuất hiện, liền theo lệnh Hoàn Nhan Tông Hàn, băng qua trận địa thiết giáp quân, chậm rãi hướng về phía Vô Tình đang bị bao vây.

Vô Tình chỉ nhìn thoáng qua, liền biết bốn người đều là đệ nhất cao thủ nội lực thâm hậu.

***

Trong tay áo chỉ còn lại vài mũi ám khí,

Cao thủ của quân địch lại càng ngày càng nhiều,

– thật ra Vô Tình hoàn toàn không cần phải tự mình xuất chiến.

– cho dù thân bị hãm trong vòng vây, nhưng với khinh công của y, muốn thoát khỏi trận địa của quân Kim cũng không phải là không thể.

Sở dĩ ra khỏi thành nghênh chiến, sở dĩ bị vây không lùi, là bởi vì y muốn tận lực cầm chân thiết giáp binh ở đây… kéo dài thời gian cho các huynh đệ của mình.

– canh bạc nửa tháng này vốn do y dựng lên, y không muốn liên luỵ đến bằng hữu huynh đệ.

Mặt dù thân thể bệnh tật triền miên khó có thể cầm cự tác chiến thời gian dài, nhưng ở trước mặt người Kim, trước mặt quân đội nước Kim, Vô Tình tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu nhược.

Bốn gã cao thủ xuất hiện, khiến Vô Tình nhíu mày.

– kể từ giờ, khó mà thoát thân,

– trừ phi mình có thể trong nháy mắt đồng thời hạ gục bốn người này, nếu không…

Lồng ngực bỗng nhiên đau nhói, như thể muốn nức toạc ra, cố nén đau đớn, Vô Tình âm thầm nắm trong tay bốn mũi Lê Hoa đinh.

– vô luận là cao thủ gì, đều sẽ có kẽ hở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play