Trên đường đi Đông Nam, giả như hai vị công tử phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở… (lược bớt N từ, tóm gọn lại trong bốn chữ: “lăng nhăng muốn chết”) Phương Ứng Khán và Địch Thiên Trùng đã xảy ra quan hệ không thể cho người biết.
Giả như ngay lúc đó lại bị “người ta” bắt gặp…
Màn 1:
Hai vị quần áo không chỉnh, đồng thời ngã xuống giường, giữa lúc thân thân mật mật, triền miên không ngớt, cửa phòng đột ngột mở tung.
Một cơn gió lạnh thổi qua…
Địch Thiên Trùng: “?! A Phi? Ngươi?… Ngươi quả nhiên luyến tiếc không nỡ rời xa ta! Ôi A Phi~”
Nhảy dựng lên ôm chầm lấy hồn ma nào đó.
Bạch Sầu Phi (hắc tuyến): “Ta chỉ quay về lấy đồ của ta thôi…”
Địch Thiên Trùng (ôm chặt hơn): “Ta mặc kệ~”
Chị Diễm: …
Quần chúng:… Đó là quỷ thật sao?
Phương Ứng Khán (mừng rỡ): “Ta được cứu rồi~”
Màn 2:
Hai vị quần áo không chỉnh, đồng thời ngã xuống giường, giữa lúc thân thân mật mật, triền miên không ngớt, cửa phòng đột ngột mở tung.