“Vừa rồi có người ở trong phủ đến mật báo, hoàng thượng ngày mai đến Thái miếu dâng hương, không biết hầu gia có định quay về kinh một chuyến?”
Phương Ứng Khán một mặt để Thuỷ Thanh Hàn thay mình chuẩn bị,
Một mặt thờ ơ hỏi: “Sái Kinh có theo hộ tống không?”
“Sái tướng gia từ lần bị hành thích trước, vẫn luôn ở trong phủ tĩnh dưỡng. Lần này phụng giá tuần du chính là Gia Cát Thần hầu.”
Phương Ứng Khán thầm giật mình,
– Gia Cát Chính Ngã quay về nhanh như vậy,
– chẳng lẽ là tin tức bị rò rỉ?
– lúc này còn một việc cấp bách cần phải giải quyết.
Mắt phượng của hắn trở nên lạnh lẽo, hỏi Thuỷ Thanh Hàn: “Những việc ta dặn lúc trước đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Thuỷ Thanh Hàn gật đầu: “Tất cả đều đã được an bài thoả đáng như hầu gia phân phó.”
Phương Ứng Khán gật đầu: “Ngươi về đi.”
***
Đêm khuya trầm vắng,
Rừng rậm u ám,
Lúc này ở nơi này,
Bình thường chỉ có tiếng rầm rì của lũ côn trùng giấu mình trong bụi cây.
Thế nhưng hôm nay dường như chúng nó cũng bị kinh sợ bởi nguồn khí tức lãnh liệt,
Đến nỗi không dám ra tiếng.
Nguồn khí tức xuất phát từ một kẻ ăn mặc cực kỳ giống đám ăn chơi trác táng.
Liếc mắt nhìn qua, gã thậm chí còn giống công tử thế gia hơn Phương Ứng Khán.
Vừa nhìn đã biết là con nhà quyền thế trường kỳ trầm mê trong cờ bạc lêu lổng, mê hoa luyến liễu,
Nhưng ánh mắt của gã lại rất đặc biệt, rất lãnh liệt, thậm chí rất ngoan độc.
Lúc Phương Ứng Khán đến nơi,
Đường Phi Ngư đang chắp tay ngắm trăng.
Gã cư nhiên còn ngâm thơ: “Phong nguyệt vô biên mãn kinh hoa, thắng khước nhân gian đế vương gia.”
Một thanh niên vừa tàn nhẫn vừa điên cuồng như gã.
Lúc này cũng sẽ có tâm tình, có nhã hứng đón gió ngắm trăng,
Thật cũng khiến Phương Ứng Khán có chút ngoài ý muốn.
Hắn mỉm cười tiến lên: “Làm phiền Đường tam thiếu gia đợi lâu.”
Đường Phi Ngư lạnh lùng nói: “Không dám. Được người thân cư địa vị cao như Phương tiểu hầu gia nể mặt, bỏ qua giường cao nệm ấm, giai nhân ôn nhu, đêm hôm khuya khoắt hạ giá đến nơi hoang vu dã ngoại gặp một kẻ giang hồ thảo khấu như ta, thực là hổ thẹn không dám nhận.”
Tuy rằng miệng gã nói “hổ thẹn không dám nhận”, nhưng giọng điệu hoàn toàn không có nửa phần “hổ thẹn”, ngược lại còn rất “dám nhận” là đằng khác.
Phương Ứng Khán đã sớm nghe nói người này rất tự cao, tuỳ ý hành sự, nên cũng không đặc biệt để ý.
Trái lại, vẻ mặt hắn càng thêm khiêm cung.
“Đường tam thiếu gia sao lại nói ra lời ấy? Ứng Khán chẳng qua chỉ là một kẻ bầy tôi, có thể kết giao với bậc anh hùng cái thế như huynh đài, vốn là tam sinh hữu hạnh. Huống hồ, mai sau nếu Hữu Kiều tập đoàn có được sự giúp đỡ của Thục Trung Đường môn, thật là vô cùng may mắn!”
…
Tóc của Đường Phi Ngư rất dài, cũng rất rối,
Lại khiến người ta sinh ra một loại cảm giác phiêu dật.
Mắt gã bị tóc dài che phủ,
Nhưng ánh mắt vẫn xuyên thấu ra ngoài,
Giống như lãnh điện.
“Trước khi vào kinh Đường mỗ vẫn nghe người ta đồn rằng Phương tiểu hầu gia ‘phiên thủ vi vân phúc thủ vũ’, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phương Ứng Khán tỏ ra kinh ngạc mờ mịt.
“Bản hầu chẳng phải đã đúng hẹn giao ‘nàng ta’ cho các ngươi sao? Tam thiếu gia nói vậy là có ý gì?”
“Nếu vậy vì sao lúc đầu ngươi lại đem Đường Liệt Hương đến Thục Sơn? Lại ngay đúng dịp đám người Sái Kinh đến Thục Sơn tránh nóng? Với công phu điểm huyệt của tiểu hầu gia, nàng ta sao có thể dễ dàng phá tan huyệt đạo như vậy?”
Phương Ứng Khán khẽ cười: “Đường huynh, thế sự khó liệu. Hơn nữa, cuối cùng chẳng phải các ngươi cũng đã bắt được người sao? Cần gì phải để bụng việc nhỏ như vậy chứ?”
Đường Phi Ngư hừ lạnh một tiếng.
“Theo tại hạ thấy, tiểu hầu gia cũng chẳng phải muốn trả người cho chúng ta, mà là muốn mượn tay Thục Trung Đường môn giết nàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT