Ánh mắt Phương Ứng Khán di chuyển qua lại giữa hai cô nương,
Ngoại trừ màu sắc trang phục bất đồng, tướng mạo đôi tỷ muội song sinh này không khác nhau mảy may,
Chẳng qua tỷ tỷ Tĩnh Vô Ngôn ôn nhu trầm tĩnh, muội muội Tĩnh Vô Duyên hoạt bát yêu kiều,
Nhưng chỉ cần các nàng mở miệng, liền rất dễ phân biệt.
“Thứ cho ta nói thẳng, trải qua trận chiến Yến Kinh, quý quốc tổn thất nặng nề, mà Kim quốc, sau khi thắng trận sĩ khí liền tăng vọt, đang muốn nhất cử tiêu diệt quý quốc. Nếu Kim quốc khởi binh vào lúc này, nhị vị cho rằng quý quốc còn có thể giữ được tấc đất còn sót lại sao?”
“Đó cũng là do Tống quốc các ngươi lật lọng trước, cùng Kim quốc ký kết ‘Hải Thượng Chi Minh’ gì đó, mới khiến chúng ta hai mặt thụ địch. Người Tống các ngươi thất tín bội nghĩa, thật ghê tởm!”
Tĩnh Vô Duyên cuối cùng cũng có cơ hội trả lời lại một cách mỉa mai.
“Lời ấy của quận chúa sai rồi, mười sáu châu Yến Vân vốn là quốc thổ của Đại Tống ta. Còn nữa, kết minh với Kim quốc là ý của Hoàng thượng, hạ thần sao có quyền can thiệp? Nói đến bội bạc… Hai nước Tống Liêu từ thời Thái Tổ đã nhiều lần chinh chiến, chỉ lấy binh đao giao tiếp, cho tới bây giờ làm sao có tín? Lại làm sao có nghĩa gì đáng nói?”
Tĩnh Vô Duyên còn chưa mở miệng, Tĩnh Vô Ngôn đã tiếp lời: “Tiểu Hầu gia nói không sai, lúc này còn nói gì đến chuyện bội bạc. Đại Liêu ta xưng hùng ở phương bắc trăm năm, nhưng lại vì một trận Yến Kinh thất bại thảm hại… Trước mắt chỉ có một đường vong quốc… Nhưng không biết các hạ đối với việc này đến tột cùng có cao kiến gì?”
Phương Ứng Khán nhướng mày.
“Hoàn Nhan A Cốt Đả dũng mãnh hiếu chiến, nhất định sẽ nhân dịp thừa thắng đem quân bao vây diệt trừ các vị, trước mắt gã đã đóng quân giữa kinh thành, chiến sự vô cùng cấp bách, lấy binh lực hiện nay của quý quốc… Quận chúa cũng chắc cũng rõ, không cần bản hầu phải nhiều lời.”
“Mà nay, muốn ngăn cản Hoàn Nhan A Cốt Đả phái binh, chỉ có một cách…”
Tĩnh Vô Ngôn đột nhiên nói: “Tiểu Hầu gia chẳng lẽ có thể thuyết phục hoàng đế Tống quốc xuất binh phạt Kim, vây Nguỵ cứu Triệu?”
Nàng thoáng mang theo chút khinh miệt nói tiếp: “Với tính lật lọng thất thường của người Tống các ngươi, bản cung nghĩ cũng có thể lắm. Nhưng mà, Tống quốc binh tướng tuy nhiều, lại là một đám bất tài ô hợp, lâm trận khiếp đảm, không hề quy củ… Dù là phát binh, cũng chỉ vô ích.”
Phương Ứng Khán khẽ thở dài: “Vô Ngôn quận chúa, bản hầu cũng không phải có ý đó. Nếu thánh thượng chịu xuất binh phạt Kim, thì đã không có ‘Hải Thượng Chi Minh’ kia rồi.”
Thấy hai nữ nhân lộ ra vẻ mặt ngờ vực, Phương Ứng Khán đặt ngón tay lên môi mỉm cười nói: “Ý của bản hầu là… Nếu Hoàn Nhan A Cốt Đả chết, Kim quốc tất phải tạm dừng chiến sự, quý quốc liền có cơ hội tĩnh dưỡng, chẳng lẽ không phải là một chiêu hoãn binh kế tuyệt diệu hay sao?”
***
Tuyên Hoà năm thứ năm.
Mùa xuân.
Kim chủ Hoàn Nhan A Cốt Đả bệnh chết một cách kỳ lạ.
Đệ đệ hắn là Hoàn Nhan Thịnh lên ngôi.
…
Phương Ứng Khán luôn luôn rất có tự tin,
Chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, nhất định có thể làm được.
Cho dù là hứa với Vô Tình.
Cho dù là Liêu quốc diệt vong chậm lại một năm hai năm, thì đã sao?
Hắn không tin chỉ một Thần Hầu phủ có thể đủ sức xoay chuyển trời đất.
Huống hồ, lấy một cái mạng của Hoàn Nhan A Cốt Đả để đổi lấy một nửa kho báu của hoàng thất Liêu quốc,
Việc buôn bán này chỉ có lời chứ không lỗ, tội gì không làm?
Về phần hoàng đế mới đăng cơ của Kim quốc, Hoàn Nhan Thịnh kia… Phương Ứng Khán rất có tự tin gã sẽ đáp ứng được điều kiện mình đặt ra.
Còn Vô Tình,
Hắn thật ra rất muốn nhìn một chút, cái ngày mà vương triều Triệu Tống diệt vong,
Người nọ sẽ có hành động kinh người nào?
Bất quá,
Đến lúc đó,
Hắn tuyệt đối sẽ không để Vô Tình có cơ hội cự tuyệt mình nữa.
Phương Tiểu Hầu gia nâng chén rượu trên tay,
Ngửa đầu uống cạn,
Quăng chén.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT