Khiến Vô Tình phát hiện hắn thật khác với ngày thường.
Ngay từ đầu y đã phát hiện,
Cách ăn mặc của Phương Ứng Khán thay đổi, lời nói cử chỉ khác thường,
Khiến Vô Tình càng cảm nhận sâu sắc, đây là một loại biến hoá phát ra từ nội tâm đối phương.
Thần Thông hầu trước kia ôn hoà hữu lễ lại phong độ hào hoa,
Mà Phương Ứng Khán hôm nay không chỉ lời nói trực tiếp thậm chí còn có phần táo bạo.
Ngoại trừ một lần chủ mưu “ngoài ý muốn” đã lâu kia,
Phương Ứng Khán ở trước mặt Vô Tình vẫn luôn sắm vai một nhân vật thành thật nhiệt tình mang theo một chút ngây thơ trẻ con và tuỳ ý.
Mỗi lần hắn xuất hiện, hoặc là dụ dỗ, hoặc là khiêu khích, có thể đường đột, có thể vô lễ…
Nhưng hắn sẽ không trực tiếp đặt câu hỏi như vậy.
Lẽ nào đây mới thực sự là Phương Ứng Khán? Đây mới là bản chất hắn vẫn cất giấu không muốn người đời biết được?
Hay là, đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Phương tiểu hầu gia luôn luôn khiêm tốn hoà nhã bỗng nhiên trở nên bừa bãi lệ liệt?
Đối với việc này Vô Tình có một loại cảm giác bất an mơ hồ.
Thế cho nên y không trả lời vấn đề Phương Ứng Khán,
Thế cho nên ánh mắt vốn như ánh đao của y, chợt mang theo một chút mông lung.
Nhưng y vẫn nói,
Chỉ có điều, không phải trả lời cho vấn đề kia.
Y căn bản không muốn trả lời vấn đề của Phương Ứng Khán, cho dù làm như vậy nhìn qua giống như đang trốn tránh.
Y chỉ hỏi lại,
Một vấn đề khác:
“Hoàng thượng phái Triệu Lương Tự đi sứ Kim quốc không về, e rằng mật thám thuộc hạ của Tiểu hầu gia đã từ bộ tộc Nữ Chân quay về đến Biện Kinh rồi phải không?”
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ,
Rồi lại long trời lở đất.
Trong nháy mắt,
Vô Tình cảm giác được loại khí tức chung quanh Phương Ứng Khán đột nhiên bành trướng, lan tràn.
Thậm chí y cảm thấy bị áp bức.
Một loại cảm giác áp bức vô cùng quỷ dị.
Trên mặt Phương Ứng Khán hoàn toàn không còn một chút ý cười,
Thay vào đó là sát khí tràn ngập mà trước nay chưa từng thấy,
Hầu như là dữ tợn.
“Làm sao ngươi biết được?”
Trong một khắc,
Trên gương mặt như tuyết ngọc của Phương Ứng Khán xuất hiện vùng ám kim sắc ở hai bên thái dương, giống như có một nguồn chất lỏng màu vàng kim lưu chuyển bên dưới da thịt, cuộn trào mãnh liệt.
Con ngươi của hắn cũng biến thành màu vàng kim.
Tất cả những điều này,
Đúng như Vô Tình suy đoán.
Y phát ra một tiếng thở dài hầu như không người nghe được,
Một tiếng than nhẹ.
“Thì ra Sơn Tự Kinh đã thật sự rơi vào tay ngươi.”
“Ngươi nóng lòng đến mức phải đi luyện một quyển kinh thư đã bị bóp méo?”
“Ngươi thực sự đã chờ không nổi nữa?”
Phương Ứng Khán nghe vậy, lập tức ngẩn người.
Trong khoảnh khắc thất thần đó,
Trong mắt hắn, trên mặt hắn, vùng kim sắc đã nhanh chóng biến mất.
Nhất thời,
Thần sắc lại khôi phục như thường.
Sau đó, hắn lại hỏi,
“Rốt cuộc Nhai Dư làm sao mà biết được?”
Tuy rằng trang phục và vẻ ngoài của hắn vẫn không thay đổi, nhưng cái loại kinh diễm sát lệ ban đầu, đã bị khí chất ôn nhu tôn quý tản ra từ bên trong thay thế.
Cảm giác áp bách bức người kia cũng không biết đã tiêu tan từ lúc nào.
– mấu chốt, quả nhiên là “Sơn Tự Kinh”.
– vết xe đổ của sư thúc, rốt cuộc vẫn không làm ngươi tỉnh ngộ.
Những lời này, Vô Tình chỉ tự nói với mình,
Còn lời mà y nói với Phương Ứng Khán là: “Mọi chuyện ở đây đã xong, tiểu hầu gia hiện tại hẳn là trở lại Hầu phủ, hoặc là đến Tướng phủ của Sái tướng phục mệnh. Ngươi đi rồi còn quay lại, có lẽ là vì muốn tìm thứ này.”
Nói đoạn, tay trái y giương lên, một khối ngọc đỏ như máu kẹp giữa mấy ngón tay, mặt trên mơ hồ có thể thấy được một chữ “Phương”.
Sắc mặt Phương Ứng Khán thay đổi.
Vô Tình lại nói tiếp: “Ta ở trong rừng phát hiện được thi thể thám tử của ngươi, lại tìm được khối huyết ngọc này, chỉ biết ngươi nhất định có thể quay lại.”
“Cho nên Nhai Dư cố ý ở chỗ này chờ ta xuất hiện?”
“Đó là đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta tới đây là để tưởng niệm người chết, hay là đến nhặt cái tua kiếm bị đứt của ngươi?”
Lần này đến phiên Phương Ứng Khán thở dài,
– mình có bao nhiêu lâu không nhìn thấy được Vô Tình bén nhọn sắc sảo như vậy?
– vì sao ở trước mặt mình y luôn vô tình như thế này?
Hắn nghĩ, cảm thấy có chút tổn thương.
Sau đó hắn lại cẩn thận hỏi,
“Không biết Nhai Dư có gì phân phó?”
Vô Tình dường như rất vừa ý với biểu hiện của Phương Ứng Khán,
Y gõ nhẹ lên tay vịn luân y, không biết mỗi một gõ, trái tim của Phương tiểu hầu gia sẽ thót lại một cái:
“Ta chỉ muốn ngươi, cố gắng hết sức, kéo dài thời gian Kim quốc diệt Liêu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT