Gã lẳng lặng nghe, cảm nhận được nỗi băn khoăn trong tiếng đàn kia.
Tuy rằng gã đã là một người sắp chết.
Lôi Thuần an vị đối diện gã:
“Tô công tử… Ngươi cân nhắc thế nào rồi?”
Tô Mộng Chẩm miễn cưỡng nói: “Đã đến nước này, ta còn có thể quyết định sao? Ngươi chẳng phải đã an bài mọi thứ từ lâu?”
Đôi mắt u diễm của Lôi Thuần chợt loé lên vài tia không rõ,
Nàng nói: “Tô công tử, chúng ta sớm có hôn ước. Năm xưa, ta vì hôn ước này, vì ngươi, đã cự tuyệt một người thích ta…”
Nàng vừa nói, bỗng nhiên trở nên oán độc: “Thế nhưng ngươi… ngươi hại chết cha ta!”
Tô Mộng Chẩm ho lên,
Gã dùng tay che miệng, ho đến gió dục mây vần, thậm chí phong hoa tuyệt đại.
(ho mà cũng có thể phong hoa tuyệt đại được sao _ _!)
Thân thể gã, run lên như lá khô trong gió,
Thật vất vả, rốt cuộc gã cũng ho xong,
Không để ý trên khăn loang lổ vết máu,
Gã cười nói với Lôi Thuần. “Nếu Lôi Tổn còn sống, ta hẳn là không cần phải chịu phần tội này hay sao?”
Lôi Thuần nhìn gương mặt gã tiều tuỵ không chịu nổi vì bệnh tật và độc dược dằn vặt, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ nói: “Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều lắm.”
Tô Mộng Chẩm ngả lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, một lát, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, thời gian của ta đã không còn…”
Giọng nói của gã rất nhỏ, giống như không muốn kẻ khác nghe thấy,
Nhưng Lôi Thuần lại đột nhiên cảnh giác, nàng đi đến gần Tô Mộng Chẩm, cao giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Không ai trả lời nàng,
Người trong ghế nặng nề ngủ.
Gió tây truyền lại tiếng đàn văng vẳng.
Bởi vì vị trí người đánh đàn cách Lục Phần Bán đường khá xa,
Cho nên,
Tiếng đàn kia rót vào tai, cũng gián đoạn.
Ở trên Tam Hợp lâu,
Một người cúi đầu ngồi.
Ánh mắt của hắn, giống như vĩnh viễn dừng lại trên miếng thuỷ ngọc nơi cổ kia.
Không ai có thể nghe được tiếng thở dài trong lòng hắn,
“Thuần Nhi, ngươi đem gã giấu trong đường, thực sự tưởng rằng ta không biết sao?”
***
Một lần hội ngộ ở Thần Hầu phủ kia tất nhiên là đối đầu gay gắt, kịch liệt vô cùng.
Mà hội ngộ qua đi,
Vương Tiểu Thạch phải đối mặt với việc làm sao nghĩ cách cứu ra cha mình và tỷ tỷ.
May mắn hắn không phải chỉ có một mình,
Dù Tô lão đại đã mất tích, Bạch Sầu Phi đã không coi hắn là huynh đệ, nhưng hắn vẫn còn những bằng hữu, huynh đệ tràn đầy nhiệt huyết giang hồ, khí phách hăng hái.
Huống chi,
Hắn còn có các sư huynh đệ đồng môn tương trợ.
Nhưng mà điều khiến hắn trở tay không kịp, lại là hai người Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu cư nhiên xông vào “Bát Gia trang”, xâm nhập “Tầm Mộng viên”, đánh cho đương kim thiên tử Triệu Cát một trận.
Trong lúc nhất thời,
Vương Tiểu Thạch thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Tin tức là do Vô Tình mang về,
Y có vẻ mệt mỏi rã rời,
Có lẽ là vì tìm hiểu tin tức, đã tiêu hao không ít tâm sức của y.
Nhưng Vương Tiểu Thạch cũng rõ ràng cảm nhận được Vô Tình ngoại trừ mệt mỏi còn có phẫn nộ.
Chẳng lẽ bởi vì hành vi xung động của hai người Đường, Phương?
***
Lúc Vô Tình đến Bát Gia trang, y cũng không nhìn thấy Huy Tông Triệu Cát.
Triệu Cát bởi vì sợ hãi quá mức mà đã hồi cung dưỡng thương từ lâu.
Nghĩ cũng phải,
Đương kim thiên tử từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, đâu từng gặp phải giang hồ lùm cỏ như hai người Đường, Phương,
Chỉ sợ là mười ngày nửa tháng cũng chưa hoàn hồn!
Sái Kinh đồng bệnh tương liên với hoàng đế, cũng vội vội vàng vàng hồi cung theo hoàng thượng.
Bọn họ đi,
Nhưng Phương Ứng Khán không đi.
Oan gia ngõ hẹp,
Ngay lúc Vô Tình tìm hiểu xong tin tức chuẩn bị rời đi,
Phương Ứng Khán liền xuất hiện với vẻ mặt vui mừng.
Hắn vừa đến liền hỏi: “Nhai Dư là vì bản hầu mà đến?”
Vô Tình không hề để ý đến hắn.
Lại nghe hắn nói: “Lẽ nào Nhai Dư là vì Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu mà đến? Bản hầu thật không biết Thần Hầu phủ và thích khách ám sát hoàng thượng lại có giao tình. Việc này nếu để hoàng thượng biết được, chỉ sợ là Thần hầu cũng khó mà đứng ra giải thích đi?”
Vô Tình nhìn vẫn không thèm nhìn hắn,
Chỉ khẽ cười lạnh:
“Ai nói Thần Hầu phủ và hai người đó có giao tình? Chụp mũ quy kết như vậy, nghe ra cũng hợp lý… Nhưng mà, việc thánh thượng xuất cung đến đây giải sầu, người ngoài tuyệt không biết, ngay cả ta trước khi đến đây cũng không biết. Nhưng mà ngươi, Phương Ứng Khán, Phương tiểu hầu gia, luôn luôn phụ trách an toàn cho thánh thượng, cư nhiên mắt mở trừng trừng để người lọt vào. Tiếp đến, lại mắt mở trừng trừng nhìn thánh thượng chịu đòn… Chuyện này truyền ra, không biết sẽ là tội gì?”
Phương Ứng Khán vội vàng biện hộ: “Vu oan cho người tốt như vậy, lại là hành vi của quân tử sao?”
“Vu oan?” Vô Tình quay lại nhìn hắn, dùng giọng điệu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi là người tốt? Bát Gia trang tuy là địa bàn của Long Bát, nhưng lúc ta tới đã điều tra qua, hộ vệ phụ trách bảo hộ Tầm Mộng viên hôm nay đều là thủ hạ của Hữu Kiều tập đoàn ngươi. Tuy rằng ngươi đã tính toán kỹ lưỡng mới đem bọn họ khai đủ số, nhưng luôn luôn có manh mối có thể tra… Nói ngươi oan uổng, sợ là ai cũng không tin.”
Phương Ứng Khán âm thầm kêu khổ,
Trước hắn đã cùng Mễ Hữu Kiều bàn qua việc này, tự cho là thiên y vô phùng, cũng không lường được lúc này lại bị Vô Tình vạch trần, không khỏi cảm thấy giật mình.
Vô Tình nói xong, chuyển luân y liền đi, lại bị Phương Ứng Khán chặn lại.
“Phương tiểu hầu gia còn có gì chỉ giáo?”
Giọng điệu của Phương Ứng Khán trở nên vô cùng ái muội.
“Nhai Dư quả nhiên không dồn bản hầu vào chỗ chết không được sao?”
Vô Tình không thèm để ý.
Phương Ứng Khán chỉ phải than thở: “Nhai Dư hiểu ta lượng ta, cũng biết bản hầu là nhất thời sơ sót, mới để hai vị kia lừa dối quá quan… Nếu như hoàng thượng bởi vậy mà trách tội, Ứng Khán tự nhiên không thể nào biện bạch…”
Hắn vừa nói, vừa lưu ý vẻ mặt của Vô Tình,
Nhưng Vô Tình vẫn không biểu cảm.
Phương Ứng Khán không thể làm gì khác hơn là vòng ra phía sau y, lại nói: “Bản hầu ngày ấy là nhất thời xung động, làm ra cử chỉ vô lễ với Nhai Dư, quả thật là tội nghiệt khó chuộc… Nhưng mà, Nhai Dư…”
“Ngươi cũng biết bản hầu luôn một lòng khuynh mộ ngươi… Nếu không, sao bản hầu lại dâng ra Luyến Nghê Thường có một không hai kia? Nếu tương lai thánh thượng thực sự giáng tội, nhất thời tình thế cấp bách, ta cũng khó đảm bảo ở giữa triều đình nói ra cái gì không nên nói… Khi đó, không biết Nhai Dư có trách ta hay không?”
Vô Tình không có xoay người lại,
Nhưng y đã tức giận đến mức mặt trắng bệch,
Tay y đã chạm vào cơ quan giấu trong luân y,
Nhưng cuối cùng y vẫn chuyển động luân y rời đi.
Chỉ có Phương Ứng Khán nghe thấy được một câu lạnh như băng: “Trong thiên hạ, nếu nói đến đê tiện vô sỉ, Phương Ứng Khán ngươi mà xưng đệ nhị, không ai dám xưng đệ nhất!”
Phương Ứng Khán nhìn bóng lưng đi xa, thì thầm: “Nói thật, ta còn thực sự muốn cho cả thiên hạ biết…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT