“Miu đang bay trên trời ha chị Kumiko!”

“Suỵt!” Tôi đặt ngón trỏ lên miệng cô bé dặn: “Khi ở chỗ đông người thì không được lớn tiếng đâu nhé.”

“Tại sao lại không được nói lớn tiếng ở chỗ có nhiều người ạ?” Cô bé tròn mắt hỏi.

“Vì đó là phép lịch sự.” Tôi đáp.

“Phép lịch sự là không được nói lớn chỗ đông người ạ?”

“Vẫn còn nhiều nữa nhưng đại loại là như vậy đấy.”

“Vậy từ bây giờ Miu sẽ lịch sự nha?”

“Thế thì Miu ngoan lắm.”

Đối với những đứa trẻ, thế giới xung quanh chúng thật quá nhiều điều lạ lẫm. Vậy nên trẻ con hỏi rất nhiều và cũng thường hay nghe lỏm những điều mà người lớn nói. Tôi vốn không phải là một người hay chửi thề nhưng đôi khi trong lúc làm việc, ví dụ như gạt tay làm đổ toẹt xô nước vào bản vẽ màu đang lên dở hay dùng dao dọc giấy để cắt mép tranh nham nhở rồi chẳng may vô tình chệch tay cắt trúng vào tranh chẳng hạn. Những lúc như vậy tôi rất hay chửi thề, đôi khi còn phát điên lên mà đập phá đồ đạc xung quanh. Nếu như để Miu nhìn thấy những cảnh ấy mà học theo hẳn sẽ chẳng hay ho gì. Muốn nuôi một đứa trẻ thành người tốt thì chính bản thân người lớn cũng phải sửa đổi lối sống của mình trước đã.

Trẻ con cũng có một đặc điểm mà tôi rất ngưỡng mộ: chúng dường như chẳng biết mệt là gì cả. Chuyến bay từ Osaka về Tokyo rồi lại từ sân bay Narita trở về nhà khiến tôi kiệt sức.

“Anh Osamu nấu bữa tối nhé?” Vừa về đến nhà tôi đã nằm vật luôn ra trên hiên bảo với Osamu: “Em buồn ngủ lắm, cả mệt nữa nên chẳng nấu được cái gì ngon đâu.”

“Miu cũng biết phụ nấu cơm này. Để Miu giúp anh Osamu nhé?” Con bé vừa vui vẻ nói vừa chạy tung tăng khắp trong ngôi nhà mới của mình.

“Vậy chúng ta gọi đồ ăn về nhà vậy.” Anh nói. “Anh cũng thấy hơi mệt, em muốn ăn đồ Ý hay đồ Nhật?”

“Miu muốn ăn gì?” Tôi hỏi cô bé.

“Miu thích ăn cơm lươn.” Con bé đáp.

“Vậy gọi ba cơm lươn đi.” Tôi bảo.

“Được rồi. Ba cơm lươn.”

Trong khi chờ người giao cơm đến bé Miu đã kịp làm cho bản thân bận rộn. Cô bé khệ nệ kéo va li của mình ra một góc phòng khách rồi bắt đầu mở ra xếp gọn gàng từng món đồ lên sàn nhà. Thấy con bé chuẩn bị bày bừa khắp nơi tôi liền hỏi nó:

“Này Miu, sao lại trải hết quần áo ra sàn nhà thế?”

“Miu chọn chỗ này mà.” Cô bé trả lời tôi. “Miu chọn chỗ này làm phòng riêng của Miu rồi.”

“Em chọn góc nhà làm phòng riêng sao?” Tôi hỏi lại.

“Miu bé mà nên chỉ cần một góc nhỏ xíu xiu thôi.”

“Nhưng đây là phòng khách mà.”

“Hồi ở với bà Miu ngủ ở phòng khách quen rồi. Ở phòng khách có ti vi nữa nha, mẹ cho Miu ngủ ngoài phòng khách rồi mở ti vi đến khi nào hết hoạt hình thì thôi.”

“Miu không sợ ma hả?”

“Ma là gì ạ? Miu chưa được học cái này.”

“Là kẻ chuyên đi trừng phạt những đứa trẻ hư đó.”

“Nhưng Miu có hư đâu?”

Gương mặt cô bé ngơ ngác không hiểu tôi đang nói đến chuyện gì, gương mặt ngơ ngác của trẻ nhỏ trông cũng thật dễ thương.

Ngôi nhà của Osamu và tôi sống chỉ có hai phòng ngủ trong đó một phòng đã được dùng làm nơi làm việc của tôi. Vậy nên khi đón Miu về sống chung, tôi cũng đã suy nghĩ khá nhiều về việc không có phòng ngủ riêng dành cho cô bé, mà nếu để Miu ngủ chung phòng ngủ của tôi và Osamu thì quả thật là có hơi bất tiện cho hai đứa.

“Miu thực sự muốn ngủ ở chỗ này chứ?” Tôi hỏi lại thêm một lần nữa cho chắc chắn.

“Không được sao ạ?”

“Được chứ.” Tôi gật đầu. “Nếu em muốn thì mai chị sẽ dẫn Miu đi mua một bộ chăn đệm riêng nhé?”

“Được không ạ? Miu muốn chăn in hình mèo Happy!”

“Được, mai chị đưa Miu đi mua chăn in hình mèo Happy.”

“Hoan hô!” Con bé nhảy cẫng lên sung sướng, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó nó lại hơi chùng xuống, hạ giọng hỏi tôi: “Nhưng như thế Miu có bị gọi là đua đòi không ạ?”

Tôi cười: “Không đâu, chăn đệm là cần thiết mà. Cả một cái tủ nhỏ cho Miu đựng quần áo nữa.”

“Hoan hô! Vậy là Miu sắp giàu rồi!”

Con bé lại hò reo rồi chạy khắp phòng khách. Tiếng cười của trẻ con vang vọng khuấy động bầu không khí đã từ lâu có chút im lìm trong căn nhà. Tôi bỗng giật mình tự hỏi không biết tôi và Osamu đã sống ra sao trong sự tĩnh lặng của ngôi nhà trong suốt những ngày tháng qua? Những ngày mà anh phải đi làm từ sáng sớm và chỉ ở nhà vào buổi tối, những ngày mà tôi luôn bù đầu trong công việc bất kể ngày đêm mà đôi khi là ngủ quên luôn trong phòng làm việc.

“Cơm đến rồi này.” Osamu bước vào phòng khách trên tay cầm hai bịch ni lông lớn đựng đồ ăn. “Miu có uống trà không để anh pha cho chị Kumiko còn tiện làm cho em luôn?”

“Miu muốn uống nước có ga!”

“Ở nhà không có mất rồi.”

“Vậy cho Miu trà pha với đường cũng được.” Miu vẫn vui vẻ đáp. “Anh Osamu nhớ bỏ đá vào cho Miu nữa nhé!”

Nhìn dáng lưng đang đứng bếp của Osamu tôi chợt cảm thấy muốn chạy lại ôm lấy anh từ phía sau thật chặt. Nhưng dường như vẫn có một cái gì đấy cứ níu chân tôi lại. Không phải hôm nay, tôi tự nhủ với mình như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play