Con bé lại hò reo rồi chạy khắp phòng khách. Tiếng cười của trẻ con vang vọng khuấy động bầu không khí đã từ lâu có chút im lìm trong căn nhà. Tôi bỗng giật mình tự hỏi không biết tôi và Osamu đã sống ra sao trong sự tĩnh lặng của ngôi nhà trong suốt những ngày tháng qua? Những ngày mà anh phải đi làm từ sáng sớm và chỉ ở nhà vào buổi tối, những ngày mà tôi luôn bù đầu trong công việc bất kể ngày đêm mà đôi khi là ngủ quên luôn trong phòng làm việc.
“Cơm đến rồi này.” Osamu bước vào phòng khách trên tay cầm hai bịch ni lông lớn đựng đồ ăn. “Miu có uống trà không để anh pha cho chị Kumiko còn tiện làm cho em luôn?”