Chuyến bay từ Tokyo đến Osaka của tôi và Osamu diễn ra khá gấp gáp. Chúng tôi cũng không có ý định ở lại nhà của bà lâu nên hành lý mang theo không nhiều.
Vào buổi chiều khi tôi nói cho Osamu chuyện của bé Miu và mong muốn đón cô bé về của mình Osamu đã không hề phản đối một lời nào cả. Anh chỉ hỏi tôi:
“Em có thực sự chắc chắn muốn chuyện này không? Chăm sóc cho một đứa trẻ không phải là chuyện gì dễ dàng, hơn nữa em lại luôn vùi đầu vào công việc như vậy...”
Vào lúc Osamu nhắc đến hai chữ “công việc”, thực sự trong đầu tôi đã lướt qua rất nhiều ý nghĩ. Nhưng rồi tất cả những hình ảnh lẫn câu từ ấy đều cứ xoay vòng vòng rồi bị hút xuống một cái hố đen trong đầu và cuối cùng tôi vẫn chắc chắn câu trả lời của mình là: “Có.” Vậy là hai hôm sau chúng tôi có mặt ở Osaka, thành phố nơi con người luôn luôn quay cuồng bận rộn trong công việc này.
Người Osaka đi bộ rất nhanh trên đường, thậm chí ngay cả khi đèn đỏ dành cho người đi bộ đã bật thì họ vẫn cứ vội vã vượt qua nếu như xe cộ trên đoạn đường ấy qua lại không quá đông. Tôi tự hỏi không biết có bao giờ những con người ở đây chịu đi bộ một cách chậm rãi lại và đưa mắt nhìn ra xung quanh hay không? Không biết họ sẽ nghĩ gì nếu một ngày đứng yên trên một góc đường và thấy những con người quanh mình vẫn đang vội vã bước đi mà chẳng hề quan tâm đến mình hay bất cứ ai, bất cứ mẩu chuyện đời nào xung quanh mình như thế?
Bà nội của Osamu là một người Osaka hiếm hoi vẫn còn bước đi chầm chậm trên đường, đứng lại mỗi khi đèn đỏ cho người đi bộ vẫn báo và thỉnh thoảng đặt những đồng xu lẻ trong ví xuống vỉa hè như một món quà nhỏ cho những ai tình cờ bắt gặp chúng trên bước đi của mình. Khi thấy chúng tôi bước chân qua cửa nhà bà rất vui vẻ tiến đến ôm lấy tôi và đưa tay xoa đầu Osamu.
“Tốt rồi. Tốt rồi.” Bà nói: “Vào nhà ngồi đi nào hai đứa. Bé Miu đang ngủ trưa đấy.”
Tôi vào trong phòng khách liền thấy bé Miu đang nằm phơi bụng trên chiếc mền trải xộc xệch trên nền nhà, mái tóc cột hai chùm đã rối và xổ tung nhưng cô bé vẫn ngủ ngon lành với cái miệng hơi hé như thể đang cười.
“Bà nói với nó rằng Yukiko đang đi làm xa.” Bà hạ thấp giọng kể với chúng tôi như sợ Miu nghe thấy: “Bé Miu vẫn chưa biết chuyện gì cả. Nó còn nhỏ nên bà không muốn khiến nó buồn hay khóc lóc vì một chuyện đau lòng như thế.”
“Nhưng cứ giữ bí mật mãi như thế liệu có phải là điều nên làm hay không?” Osamu lên tiếng, trong cách mà anh nói ẩn chứa sự không đồng tình.
“Vì mọi người vẫn còn hy vọng Yukiko trở về với con bé mà.” Bà buồn rầu đáp lời rồi lại hỏi: “Vậy hai đứa đã suy nghĩ kỹ về việc chăm sóc cho bé Miu trong khoảng thời gian này rồi chứ?”
“Dạ vâng.” Tôi trả lời.
“Nếu có khó khăn thì các con cứ nói ra. Ngoài các con bé Miu cũng không phải là không còn người họ hàng nào khác.”
“Không có vấn đề gì đâu mà bà.” Tôi trấn an. “Giờ thu nhập của con và anh Osamu cũng đã ổn định rồi, ngày thường con cũng làm việc ở nhà nên bà không có gì phải lo lắng cho bọn con cả đâu.”
“Bà nói Miu học rất nhanh à nha!” Đôi mắt cô bé sáng rỡ cười khúc khích khi nghe bà nói đỡ cho mình.
“Được rồi.” Tôi bẹo má con bé rồi hỏi: “Thế Miu đã chuẩn bị hết đồ đạc để lên máy bay đi Tokyo chưa nào?”
“Miu chuẩn bị hết rồi.” Nói rồi con bé chạy vào phòng trong kéo ra một chiếc vali nhựa màu cam hồng nhỏ dành cho trẻ con cùng một chiếc ba lô có in hình nhân vật mèo Happy trong bộ truyện tranh “Fairy Tail”. “Miu mang cả bàn chải đánh răng và khăn tay của Miu nữa này!” Em khoe.
“Bọn con chuẩn bị vé máy bay xong hết rồi bà ạ.” Osamu quay sang thưa chuyện với bà: “Vì công việc của bọn con ở Tokyo nên con và Kumiko không thể ở lại đây lâu được, bọn con phải lên chuyến máy bay sau trong bốn tiếng nữa.”
“Không sao cả mà.” Bà xua tay. “Bà không sao đâu, chốc nữa thằng con cả của Masashi sẽ đến đây chơi. Hai đứa đừng lo bà buồn.”
“Bọn con sẽ liên lạc với bà thường xuyên.” Tôi nói. “Phải không Miu?”
“Vâng.” Miu vui vẻ trả lời. “Miu sẽ viết thư cho bà nha, còn vẽ tranh gửi cho bà ngắm nữa. Rồi bà bảo bác Masashi cho đi máy bay đến Tokyo chơi với Miu nha?”