Tháng mười năm tôi mười tám tuổi đã có một lần tôi nhỡ bến chuyến tàu đêm.
“Này cô, đã đến bến cuối cùng rồi.”
Đó là lần đầu tiên Osamu nói chuyện với tôi, cũng là lần đầu tiên anh lay tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ nhiều mỏi mệt.
“Bến cuối?” Tôi ngơ ngác chưa kịp định lại tình hình, chỉ thấy trên toa tàu lúc này, tôi và anh là hai người duy nhất còn ở lại.
“Đây là bến cuối cùng rồi, chúng ta phải xuống đi thôi.”
“Ôi không!” Tôi tự vỗ trán, nhăn mặt rồi thầm nguyền rủa giấc ngủ chết tiệt của mình. “Tôi lỡ mất ga của mình từ ba bến tàu trước rồi. Mà đây lại là chuyến cuối cùng nữa chứ.”
“Không sao.” Anh nhún vai: “Vì tôi cũng nhỡ ga của mình rồi.”
“Tại sao vậy?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh và hỏi.
“Bởi tôi thấy cô vẫn còn đang ngủ.” Anh đáp.
Tôi nghĩ rằng mình đã yêu Osamu từ giây phút ấy. Anh ấy bỏ lỡ bến của mình vì tôi dù khi ấy tôi vẫn chẳng hiểu tại sao một người xa lạ như anh lại đối tốt với tôi như vậy. Rất có thể con người ấy là một kẻ đeo bám, một tên biến thái, một gã giết người, thế nhưng tôi đã chẳng hề nghĩ đến những giả thiết ấy dù bản tính tôi vốn rất hay lo lắng và cẩn thận.
“Đi nào.” Anh nói, và tôi gật đầu bước theo.
Đêm, ngày đó tôi vẫn còn để tóc dài ngang lưng, những cơn gió đêm tháng mười thổi tung bay mái tóc. Cho đến tận lúc lang thang trên đường phố với Osamu tôi vẫn còn chưa biết tên anh, cả anh cũng vậy, chúng tôi chẳng nói gì với nhau tới nửa lời. Osamu không phải người con trai đẹp nhất, không sắc nét như Hiro, anh có nét xương quai hàm hơi mềm mại, gò má đầy đặn, sống mũi thẳng, cao, đôi mắt sáng cùng đôi môi đẹp tuyệt với khuôn miệng hơi cong cong lên như một nụ cười thầm dịu nhẹ.
Những kẻ điên rồ luôn nghĩ những điều điên rồ. Tôi đi hơi tụt lại phía sau một khoảng, và khi ấy, khi chăm chú nhìn vào dáng lưng anh tôi bỗng có khao khát mãnh liệt được vòng tay ôm siết lấy anh thật chặt. Ôm một người hoàn toàn xa lạ mà mình chỉ biết mặt qua mỗi chuyến tàu đêm.
“Cô có mệt không?” Anh quay lại nhìn tôi hỏi, gương mặt anh không thể hiện rõ ràng bất cứ một nét cảm xúc nào cả, giống như một sự quan tâm lơ đãng, khác hẳn với những cái cau mày mỗi khi anh chống tay ngồi trên chuyến tàu điện ngầm và hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
“Tôi không sao.” Tôi lắc đầu.
“Cô có phiền không nếu chúng ta cứ đi lang thang mãi thế này?”
“Nếu như anh không mệt.” Tôi trả lời, ít nhất thì tôi cũng đã chợp mắt được sau khi bỏ lỡ mất ba bến tàu.
Lang thang thêm một đoạn, anh lại hỏi:
“Cô không gọi điện về báo cho gia đình sao?”
“Ồ, tôi gần như quên mất điều đó đấy.”
Tôi có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng, cũng vì lý do này mà Fuyu rất hay bực mình với tôi vì mỗi khi cô ấy gọi tôi đều chẳng hề hay biết mà bắt máy. Lần này cũng thế, điện thoại hiện đầy những cuộc gọi nhỡ từ Fuyu và Hiro, có hai mươi hai cuộc gọi cả thảy.
Fuyu là người rất dễ lo lắng vì người khác, còn Hiro thì tôi chưa thấy nhiều, tôi tưởng tượng ra cảnh Hiro ngồi trên hiên nhà lo lắng gọi cho tôi, nó sẽ không nói gì với bố mẹ hết, nó sẽ tìm kiếm hoặc chờ đợi tôi một mình.
“Chị đây.” Tôi bấm gọi cho Hiro, cảm thấy thật có lỗi và chẳng biết phải giải thích thế nào về lý do nhỡ bến để về nhà.
“Chị đang ở đâu đấy đồ ngốc?” Hiro sốt sắng, nửa nói nửa như quát lên với tôi vì nóng giận.
Liếc nhìn Osamu khi ấy lịch sự cố đứng cách xa tôi một đoạn, tôi đáp lời em: “Chị ngủ quên mất trên tàu điện ngầm nên đang bị kẹt ở ngoài đường. Không sao đâu, đừng lo.”
“Vậy chị bắt taxi về nhà đi.”
Đúng là cách giải quyết vấn đề nhanh chóng của con nhà giàu, nó hẳn biết taxi ở Nhật Bản là phương tiện đi lại đắt đỏ lắm chứ?
“Chị không sao đâu, em đi ngủ sớm đi.”
“Làm thế nào mà yên tâm được? Nếu chị không chịu bắt taxi về thì cho em biết đang ở đâu để em tới đón.”
“Được rồi chị về, chị về ngay đây.” Tôi vội vàng trả lời, đôi khi Hiro đối xử với tôi như thể tôi mới là kẻ nhỏ tuổi hơn nó vậy.
Cất điện thoại trở vào trong túi, tôi định gọi tên Osamu nhưng khi đó tôi vẫn còn chưa rõ tên anh là gì, vậy nhưng tôi vẫn không hỏi, chỉ nói:
“À, xin lỗi. Giờ tôi phải bắt taxi về nhà. Anh có muốn đi chung không? Có lẽ chúng ta sẽ về cùng đường một đoạn.”
“Tôi có một người bạn sống ở khu này.” Anh đáp. “Cô cứ về nhà trước đi, tôi sẽ đến nhà bạn ngủ nhờ.”
“Vậy à.” Tôi gật đầu, trong lòng vừa cảm thất chút tiếc nuối lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm. “Vậy tôi xin phép đi trước nhé. Chúc một buổi tối tốt lành.”
“Hẹn gặp lại trên chuyến tàu sau.” Anh đáp.
Chuyến taxi trở về nhà đó tôi đã ngẫm nghĩ và tưởng tượng ra rất nhiều chuyện. Về những gì vừa xảy ra, về đêm đó, khoảnh khắc đánh dấu chúng tôi chính thức thiết lập một mối quan hệ từ “người mà mình hay nhìn thấy” sang “người mà tôi quen”. Việc nhìn máy đếm tiền trên taxi khiến tôi cảm thấy sốt ruột nên tôi quyết định không nhìn vào nó nữa, lúc này thì tôi tự nhủ có lẽ mình nên bắt đầu học một khóa tập lái ô tô.
Hiro đợi tôi ở cổng nhà khi taxi vừa đến nơi.
“Em có linh tính rằng chị sắp về và chị không mang đủ tiền để trả.”
Nó nói rồi giúp tôi thanh toán tiền. Tiền bạc với những đứa trẻ có cuộc sống như tôi và Hiro chẳng phải là một vấn đề, nhưng tôi đã cố gắng không dùng tới tiền của cha mẹ trong một khoảng thời gian rồi nên tôi biết kiếm tiền để tự nuôi sống bản thân thật vất vả như thế nào.
“Hiro ạ, nếu không phải em thúc thì chắc chị sẽ tìm nhà tắm hơi hoặc công viên nào đó mà ngủ lại mất.”
“Chị càng ngày càng bạo dạn lên rồi đấy.”
Hiro nhăn sống mũi, dưới ánh đèn đường tôi chợt thấy trên gương mặt Hiro có vết bầm nhỏ trên gò má.
“Em lại đánh nhau đấy à?” Tôi hỏi.
“Chuyện này thì việc gì đến chị chứ?”
“Thế ai thắng vậy?”
“Em có khi nào thua được sao?” Nó nhăn mày.
“Thật không đó?”
“Em mặc kệ chị đấy.” Nói rồi nó quay người bỏ vào nhà.
“Thôi nào.” Tôi vươn tay lên xoa tung tóc của Hiro. “Chị đói rồi, em vào bếp nấu gì cùng ăn đi.”
Đêm đó chúng tôi thức đến gần hai giờ sáng. Tôi không kể cho Hiro về Osamu, thằng bé cũng không kể cho tôi nghe về vết bầm trên gò má nó. Đó là lần đầu tiên tôi giữ riêng một ký ức đẹp cho riêng mình mà không để cho Hiro được biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT