Cô Yukiko sau khi bỏ nhà đi đã đến chung sống với một người đàn ông khác, nhưng chỉ một thời gian sau người đàn ông đó cũng lại bỏ rơi cô Yukiko một mình ở Okinawa. Giờ cô ấy không dám trở về đối mặt với gia đình, hơn thế nữa, cô Yukiko chẳng thể quay về Osaka sống với bà như trước đây được nữa, bà đã sớm bán ngôi nhà đó và chuyển đến sống với vợ chồng bác Masashi được một thời gian rồi.

Osamu kể lại ngắn gọn cho tôi và Fuyu nghe những điều đó trong khi Miu vẫn còn đang vui vẻ chui ra chui vào trong chiếc lều du lịch mà chẳng hay biết gì.

“Vậy giờ mẹ của Miu đang ở Okinawa à?” Fuyu nhăn mày hỏi. “Vậy cuối cùng cô ấy có định tiếp tục nuôi Miu hay không?”

“Vậy chúng ta còn phải tiếp tục giấu bé Miu đến bao giờ?” Tôi hỏi, và tất cả những gì tôi nhận được chỉ là những tiếng thở dài.

Mọi thứ suy nghĩ trong tôi cứ rối như tơ vò, nếu mọi chuyện bung bét cả thì phải làm thế nào? Nếu cô Yukiko không muốn nuôi Miu nữa thì sao? Có bà mẹ nào lại nhẫn tâm làm thế chứ? Nhưng hiện giờ cô Yukiko chẳng đủ khả năng nuôi dưỡng con bé, cô ấy neo lại Okinawa và không còn ngôi nhà hiền từ của bà để mà về nữa rồi. Nhưng có lẽ hơn tất cả có một điều mà tôi lo sợ hơn cả việc phải nói cho Miu biết sự thật. Đó là sẽ ra sao nếu bỗng dưng cô Yukiko quay trở lại và đưa Miu đi? Cô ấy sẽ về nhà mẹ đẻ ở vùng quê thuộc Kyoto sao? Tôi vẫn chưa tính tới điều này, tôi nhận ra rằng mình cũng không muốn mất con bé một chút nào.

Sau chuyến đi chơi cuối tuần với Fuyu ở công viên Showwa Kinen thì trời bắt đầu chớm lạnh. Tôi mua cho Miu thêm đồ mùa đông để mặc, việc đi mua sắm cho con bé với tôi dần trở thành một sở thích, còn hơn cả việc sắm sửa cho chính bản thân mình.

Thế rồi vào một buổi chiều Yuuya đến chơi, nhưng lần này cậu ta không chỉ tới một mình mà đưa theo cả Naoya, cậu em trai mới học lớp năm đi cùng.

“Cậu thật toàn biết chọn lúc rối ren để đến phá đám.” Tôi nói với Yuuya khi ra mở cửa cho cậu ta vào, lúc đấy tôi vẫn còn chưa kịp nhìn thấy Naoya ngượng ngùng đang núp sau lưng anh trai mình.

“Chị phũ phàng với em quá đó chị Kumiko.” Cậu ta đáp. “Hôm nay em mang Naoya tới trông Miu để chị em mình có thời gian tâm tình mà.”

“Em chào chị ạ.” Naoya lễ phép chào tôi.

“Ồ vào đi Naoya, lâu rồi không gặp. Vào nhà chị pha cacao nóng cho nhé. Dạo này còn phụ bà bán hàng không?”

“Dạ có ạ.” Thằng bé bẽn lẽn cười. “Sang tháng là Giáng sinh rồi nên bà em bận rộn lắm.”

Bà ngoại của Yuuya và Naoya có một cửa hàng nhỏ bán đèn trang trí đủ loại, từ những dây đèn nhấp nháy đủ màu để quấn lên cây thông cho đến những quả cầu xoay lấp lánh đều có ở cửa hàng. So với Yuuya thì Naoya ở gần với bà hơn nên dù còn bé nhưng Naoya vào lúc rảnh rỗi như sau mỗi giờ tan học đều đến cửa hàng phụ bà bán hàng. Thằng nhóc nhanh nhẹn và lễ phép khiến không ai là không quý mến.

“Cậu phải noi gương Naoya đi biết chưa?” Tôi nói với Yuuya, cậu ta thì tính cách phóng khoáng quá đà chẳng biết e dè là gì cả.

“Anh Yuuya đến rồi!” Miu chạy ào từ nhà vệ sinh ra vừa nhìn thấy đã chạy bổ về phía Yuuya. “Miu nghe tiếng bấm chuông là Miu biết anh Yuuya liền à!”

“Rửa tay chưa đó cô nương?” Tôi cười hỏi.

“Miu rửa rồi ạ, tay Miu còn mùi chanh đây này.” Miu đáp.

“Thế chào anh Naoya chưa?” Tôi lại tiếp.

Miu nghe tôi nói liền đưa mắt dòm dòm nhìn về phía Naoya, thằng bé thấy vậy nhe răng cười.

“Anh là Naoya ạ?” Con bé hỏi.

“Anh là Uchida Naoya.”

“Em là Mimasaka Miu, em gần năm tuổi rồi!” Miu vui vẻ đáp, và từ trong đáy mắt của hai đứa trẻ, tôi bỗng chợt có cảm giác chúng sẽ chẳng khó để mà trở thành bạn thân.

Hôm nay Yuuya không mang bia đến, cậu ta bảo trời chuyển lạnh nên cái thức uống đó cũng mất ngon rồi. Vậy nên tôi pha trà, tôi pha trà còn ngon hơn cả Osamu. Điều đó rất rõ ràng, dù gì tôi cũng là trưởng nữ của một gia đình có truyền thống về trà và hoa đạo.

“Vậy chị gặp chuyện gì rối ren nào?” Yuuya hỏi, cậu ta lười biếng nằm nghiêng chống một tay tì má trên hiên nhà mà hỏi.

“Chẳng có gì liên quan đến cậu đâu, đồ phá quấy.”

“Nhưng em lại có một chuyện có liên quan đến chị đấy.”

“Cậu lại có chuyện gì với Osamu hả?”

“Không phải anh Osamu.” Yuuya nhắm mắt lắc đầu làm bộ rất kịch. “Chị biết tuần vừa rồi trường của em có tổ chức một sự kiện giao lưu với bên Todai chứ?”

“Đại học Tokyo ấy hả?” Tôi gật gù: “Cũng có nghe qua.”

“Em gặp cả Akiyama Umi ở đấy đấy.” Yuuya kể: “Cô gái mà viết cuốn sách do chị thiết kế bìa ấy.”

“Rồi sao nữa?”

“Cô ấy còn đẹp hơn cả chị nữa Kumiko ạ.”

“Tôi già rồi, sao mà đem so với thiếu nữ đôi mươi được chứ.”

“Nhưng vấn đề không chỉ có thế.” Yuuya đổi giọng nghiêm túc, đoạn cậu ta ngồi dậy: “Ngoài Akiyama Umi ra em còn gặp một người khác nữa, chị Kumiko ạ. Em đã gặp em trai chị rồi.”

Làn khói mỏng từ tách trà nóng bay lên làm tầm nhìn trước mắt tôi như mờ đi hẳn. Những làn khói mong manh tan dần cho đến khi khuôn mặt đang nhìn tôi chăm chú của Yuuya lại hiện lên rõ ràng chờ đợi từ tôi một phản ứng.

“Cậu gặp Hiro rồi à?”

“Mới đầu em cũng không chắc lắm, chỉ thấy cậu ấy trông giống người trong bức ảnh mà chị thường để trên góc bàn làm việc thôi. Nhưng hỏi ra mới rõ cậu ấy cũng mang họ Takahashi, là Takahashi Hiro.”

“Chà… Trông thằng bé thế nào?”

“Chị không liên lạc gì với cậu ấy từ hồi chuyển về đây sống có phải không?”

“Ừ.” Tôi cúi đầu đáp, lúc này thật chẳng muốn Yuuya nhìn thẳng vào mắt mình chút nào.

“Cậu ấy cũng đẹp hơn chị nữa. Giờ đang học Kinh tế năm thứ hai rồi.”

“Chà… Todai cơ à.”

Tôi vốn biết Hiro là một đứa thông minh. Có lẽ sau khi tôi bỏ đi nó đã tập trung học trong suốt một năm để đỗ vào trường Đại học Tokyo, nghe thế nào cũng cảm thấy quả là một kỳ tích.

“Chị không muốn biết thêm gì sao?”

“Vậy cậu muốn tôi biết thêm gì nào?”

“Chị thật là…” Yuuya chán nản lại ngả lưng xuống đất.

Gió lạnh thổi khe khẽ bên hiên nhà, hai đứa trẻ vẫn vui vẻ chơi đùa, còn hai người lớn một ngồi một nằm đang chìm đắm trong những suy tư.

“Hiro có hỏi gì đến tôi không?” Cuối cùng tôi cũng chịu lên tiếng.

“Cậu ấy hỏi chị có đang sống tốt không.” Yuuya nói: “Em đề nghị cho cậu ấy số điện thoại để liên lạc với chị nhưng cậu ta từ chối.”

“Vậy à…”

“Cậu ta bảo nếu thật sự còn muốn gặp thì một ngày nào đó sẽ gặp thôi.” Rồi Yuuya chắt lưỡi: “Em trai cũng như chị gái, người nào người nấy đều khó hiểu.”

Gió tháng mười mát nhưng khô thật. Tôi nghĩ thầm. Nhưng cái cảm giác mà nó mang lại cho tôi lại như những tiếng thì thầm của ký ức, cứ rủ rỉ mãi không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play