Fuyu tổ chức một chuyến đi cắm trại ở công viên Showwa Kinen vào cuối tuần nhân dịp mua ô tô mới, cô ấy rủ tôi, Osamu và bé Miu cùng đi. Một chuyến đi chơi nho nhỏ cho bốn người.
Công viên Showwa Kinen nằm ở khá xa, Fuyu lái ô tô cũng mất tới hơn hai tiếng rưỡi đồng hồ mới tới nơi. Đoạn đường dài dẫn đến cổng công viên trồng hai hàng hoa anh đào thẳng tắp khiến tôi ước giá như giờ đang là mùa hoa nở thì thật tốt, đứng giữa cơn mưa những cánh anh đào bay vào mùa xuân luôn là cảnh tượng tuyệt đẹp nhất trên đời.
“Chốc nữa chúng ta nướng thịt hả chị Fuyu?” Miu hưng phấn hỏi khi cả nhà cùng đi bộ trên con đường lớn trong công viên.
“Ừ đúng rồi.” Fuyu đáp. “A mà thật là đáng tiếc, giờ không phải mùa hoa tulip nên Miu không thể thấy được cánh đồng hoa tulip nở rộ rồi.”
“Ai bảo cậu đi mua xe chẳng đúng thời điểm tí nào cơ.” Tôi đùa.
“Thế đến mùa xuân tớ mua cái ô tô khác rồi đưa cả nhà đi xem bù vậy.”
Công viên Showwa Kinen rất rộng lớn, Osamu cũng rõ điều đó nên đi thuê xe đạp cho cả nhà. Riêng Miu vì còn quá nhỏ nên rất vui vẻ leo lên ngồi sau yên xe của Fuyu, vừa đi con bé vừa líu lo hát bài hát về xe đạp mới học được ở nhà trẻ.
Đã lâu rồi tôi không leo lên bất cứ một chiếc xe đạp nào. Ngày hôm nay bầu trời rất xanh, tôi thì có thói quen ngẫm nghĩ và tưởng tượng ra nhiều chuyện mỗi khi đi trên đường. Thế nên tôi lại nhớ tới những tháng ngày hồi còn học trung học ghê gớm, những tháng ngày khi tôi học năm cuối trung học còn Hiro mới bắt đầu vào lớp mười. Hiro dù có những ngày bùng học nhưng cứ đến giờ tan trường là vẫn luôn đứng đợi tôi ở cổng trường, Hiro đạp xe đèo tôi về nhà, vừa đi vừa kể chuyện quậy phá một ngày của thằng bé.
“Thật là chẳng ai như chị.” Hiro bảo tôi. “Bỏ một buổi học đi chơi thì có chết ai nào?”
Lại ngẫm lại suốt thời học sinh của mình tôi cảm thấy mười hai năm đi học trôi qua thật vô vị. Tôi luôn có cảm giác bị kìm nén, giới hạn giăng ra khắp mọi nơi, tới nỗi bản thân hồi ấy thường xuyên gặp những cơn ác mộng đáng sợ một cách kỳ quặc như đi học mà quên không mặc đồng phục chẳng hạn. Tôi không có nhiều những kỷ niệm sâu sắc hồi trung học, chỉ cho đến khi bước vào trường đại học và gặp được những kẻ điên rồ tôi mới dần thoát ra khỏi những sợi dây trói buộc vô hình ấy. Giống như một sự thoát xác vậy, Hiro không còn phải đón tôi sau giờ tan trường nữa, thời gian tôi ở nhà cũng ít hơn.
“Kumiko này.” Fuyu lên tiếng cắt ngang những suy nghĩ trong đầu tôi: “Cậu còn nhớ đôi Takashi và Aya không?”
“Mới có vài năm thôi mà, quên làm sao được.” Tôi đáp, tôi chẳng quên được bất cứ một người bạn nào mà mình từng học chung hồi đại học cả.
“Ừ đấy.” Fuyu cười. “Nốt năm nay tốt nghiệp xong là hai đứa nó kết hôn đấy.”
“Tớ không thấy ngạc nhiên lắm.” Tôi gật gù: “Hai đứa nó yêu nhau gần bảy năm rồi còn gì.”
“A!” Miu đang ôm eo Fuyu bỗng tự dưng kêu lên như vừa nhớ ra điều gì đó. “Bà cũng dặn Miu là nhắc anh Osamu với chị Kumiko sớm lấy nhau đi nha! Ở Tokyo bận rộn quá làm Miu quên mất đó!”
“Phải rồi đấy. Mau lấy nhau đi thôi!” Fuyu hùa vào hưởng ứng.
Tôi quay sang nhìn Osamu, anh chỉ cười. Tôi không còn nhớ anh đã ngỏ lời với tôi bao nhiêu lần rồi, và tôi cũng chẳng còn nhớ anh chịu thua trước lời từ chối của tôi từ khi nào nữa.
Chúng tôi cứ đạp xe đi rất xa, ghé qua cả ngọn đồi nhỏ phủ hoa trắng rồi mới tìm được một nơi lý tưởng để dựng trại. Gọi là cắm trại nhưng Osamu chỉ dựng một cái lều du lịch nhỏ cho Miu vì chúng tôi không định ở lại qua đêm.
“Miu nhặt được lá đỏ này!” Con bé chìa những chiếc lá phong mà nó nhặt được ra cho chúng tôi thấy.
“Vậy Miu kẹp vào quyển nhật ký đi cho khỏi nát.” Osamu bảo con bé khiến nó làm theo ngay tức thì.
Như mọi buổi tiệc thịt nướng ngoài trời khác, chúng tôi cùng nhau nướng thật nhiều thịt cùng xúc xích. Nhưng chỉ có bốn người cho một buổi tiệc thì hơi có một chút buồn, những ngày tụ tập bạn bè ăn lẩu hồi còn đại học lại hiện về đầy hoài niệm. Hơn mười con người xông tới giành nhau miếng ăn sau mỗi lần nắp nồi lẩu được mở. Tôi bất giác bật cười tự hỏi sao hôm nay bỗng dưng bản thân lại toàn nghĩ đến những kỷ niệm cũ nhiều như vậy? Vì tôi đang nhớ họ chăng? Phải, tôi lúc nào cũng nhớ họ vô cùng, nhớ cả Kosame, Takashi, Aya, Hanako và cả Teruo nữa.
“Sao nào?” Osamu tiến đến từ phía sau nhẹ hôn lên vai tôi rồi hỏi: “Sao lại nhìn xa xăm như thế?”
Fuyu nhăn sống mũi khi nhìn thấy cái hôn của Osamu, đầu óc tôi lại trôi tuột về hồi năm hai đại học, Fuyu cũng hay hôn lên vai tôi như thế nhưng không phải kiểu đặt môi nhẹ nhàng như Osamu mà hôn chụt một cái nghe rõ tiếng, đôi khi còn cắn đến tím lại luôn nữa.
“Em đang rơi vào trạng thái hồi tưởng miên man liên tiếp.” Tôi đáp, lắc đầu vài cái cố đưa tâm trí quay về với hiện thực. “Chà, tự dưng lại thấy nhớ quá đi mất.”
Lại nghĩ nếu giờ đi học trở lại ngoài vấn đề chính là theo đuổi con đường hội họa truyền thống chân chính thì những người tôi gặp liệu có được như những người bạn năm đó của mình hay không? Hồi đó tôi luôn nghĩ rằng gặp được những con người ấy là may mắn lớn nhất cuộc đời mình. Thế mà cuối cùng vẫn là vì cuộc sống mà phải nửa chừng buông tay.
“Ngon không Miu?” Fuyu bỏ thêm thịt vào đĩa cho con bé.
“Nhon ạ!” Miu đáp, miệng vẫn còn đầy ụ thức ăn.
Thế rồi bất chợt điện thoại của Osamu reo vang, tôi đoán chừng lại là một cuộc gọi của ban biên tập hay một cuộc gọi xin rời hạn nộp bản thảo của một họa sĩ truyện tranh nào đó. Nhưng hóa ra không phải, tôi nghe anh nhấc máy và gọi: “Bà ạ?” Rồi anh nhìn về phía bé Miu trong khi thấp giọng xuống mà nói.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, cố gắng không thể hiện ra nét mặt nghiêm trọng cho Miu thấy.
“Bà vừa gọi báo tin.” Osamu trả lời: “Nói rằng bác Masashi đã tìm được cô Yukiko rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT