Tôi rất hứng thú với đàn ông có vóc người cao lớn. Một phần xuất phát từ
thói hư danh (tôi vốn không cao. May mà hai người phụ nữ Pháp mà tôi hâm mộ đều thấp cả), còn phần lớn do tôi vốn có ác cảm ghê gớm đối với đàn
ông thấp bé.
Gã này cao chưa đầy thước mốt, ngoại hình rất tầm
thường, đeo một cặp kính rẻ tiền, là một tín đồ Ki tô giáo (sự thật sau
này chứng minh rằng gã càng là một giáo đồ tà đạo).
Tôi cũng
không nhớ rõ lúc đó gã làm thế nào để hớp hồn tôi. Có lẽ do gã uyên bác
quá, có thể đọc diễn cảm các tác phẩm của Shakespeare bằng thứ tiếng Anh âm chuẩn Oxford. Và suốt ba ngày, chúng tôi ngồi sau tượng đài Mao chủ
tịch trên bãi cỏ ngay giữa trường đại học Phúc Đán, cùng tranh luận với
tôi về ý nghĩa của bộ mặt thật của thế giới vào đúng thời khắc chúa
Giêxu ra đời trong máng cỏ.
Những cọng cỏ dày mượt cứ cọ quẹt
dưới váy tôi, liếm láp mông và đùi tôi, ngưa ngứa. Gió nhẹ, gã cứ diễn
thuyết không ngớt như bị một lời nguyền úp chụp lên. Và tôi cũng như bị
mắc lời nguyền, cứ đờ người ra nghe gã nói, như thể có thể ngồi lỳ như
vậy suốt bảy ngày bảy đêm, cho đến khi được lên cõi niết bàn rực rỡ. Thế nên tôi không thấy được cái ngoại hình thấp tì khiến người ta phải thất vọng của gã. Tôi lao thẳng vào tâm hồn uyên bác và bao la của gã (có
thể người đàn ông mà tôi mê mẩn trong đời trước hết phải là người có học vấn uyên bác, tài hoa ngời ngời. Tôi không thể tưởng tượng được cảnh
mình sẽ yêu một chàng không thể nói nổi mười câu thành ngữ, năm điển
tích triết học hoặc tên tuổi của dăm nhạc sĩ). Tất nhiên sau đó rất
nhanh chóng, tôi phát hiện ra rằng mình đã ngã vào một hố nước thối xanh lè.
Gã không chỉ cuồng tín, mà còn là một kẻ đam mê xác thịt tới điên cuồng, rất thích thử nghiệm trên người tôi các kiểu dáng học được
từ những cuốn băng sex. Gã thích tưởng tượng cảnh ngồi trên chiếc ghế
bành trong góc tối, nhìn trộm tôi bị cưỡng hiếp bởi một tên thợ mộc vô
văn hóa hoặc một công nhân sửa đường ống. Ngay cả khi chúng tôi ngồi xe
buýt đường dài tới thăm bố mẹ gã, gã cũng không chịu bỏ qua. Một tay gã
kéo khóa quần, ấn tay tôi vào trong. Cái đồ chơi của gã như một cây nến
chảy sáp, phải che mắt thiên hạ sau một tờ báo lớn. Hưng phấn khó kiềm
chế. Tất cả đều khiến người ta cảm thấy thất vọng tới tột đỉnh, thậm chí còn phát ra những âm thanh khủng kiếp như trong một bộ phim đầu tư ít
nhưng thành công lớn nhất ở Hollywood là “BoogieNight”.
Tôi đã
không thể nhịn nổi nữa khi phát hiện hắn còn là một tay trùm nói xạo
(ngay cả chuyện chạy ra quầy báo mua tờ báo, hắn cũng phải nói thành đi
tìm bạn đi uống trà) và trùm mõi tiền (hắn từng dám chép văn của người
khác, xào xáo thành một cuốn riêng của mình, xuất bản ở Thâm Quyến).
Nhất là khi những hành động ghê tởm đó lại xảy ra trên người đàn ông cao chưa đầy một thước, gương mặt giả bộ thật thà đó. Tôi thấy mình bị
chơi. Sự mê muội đã giăng mờ mắt tôi. Tôi thu dọn thứ tình cảm nhục nhã
đó, nhanh chóng rũ bỏ gã.
“Cô không thể bỏ đi như vậy được”, gã đứng ở ngoài cửa căn phòng kí túc xá đơn, hét lên sau lưng tôi như vậy.
“Vì anh khiến tôi thấy ghê tởm”, tôi đáp trả. Trong tim như có một tảng
băng đè nặng. Không được dễ dàng tin lũ đàn ông, các bà mẹ thường giáo
huấn con cái trước khi đi hẹn hò lần đầu như thế. Nhưng các cô đều để
ngoài tai. Chỉ khi một người phụ nữ dùng con mắt trưởng thành đánh giá
về một nửa thế giới kia của người đàn ông, cô ta mới nhìn thấy rõ vị trí hiện tại của chính mình và mạch đập cuộc sống đang bày ra trước mắt.
Gã gọi điện tới kí túc xá của tôi. Bà bảo vệ người Ninh Ba réo tên tôi
trên loa hết lần này tới lần khác, “Nghê Khả, điện thoại, điện thoại,
Nghê Khả”. Rồi mỗi đợt cuối tuần về nhà thăm bố mẹ cũng biến thành một
phần ác mộng. Gã không ngừng gọi điện tới nhà tôi, nhất quyết không
buông tha khi chưa gặp được tôi. Thậm chí tới ba giờ sáng, điện thoại
còn réo rắt, mãi cho đến khi nhà tôi phải đổi số điện thoại. Suốt thời
gian đó, mẹ tôi hoàn toàn thất vọng về tôi. Bà không muốn gặp tôi, thậm
chí không thèm nhìn tôi lấy một cái. Trong mắt bà, tôi đã dận mình xuống bùn đen khi kết bạn với một kẻ tồi tệ đến vậy. Tóm lại, yêu lầm người
là nỗi nhục lớn nhất của đàn bà.
Những hành động điên rồ của gã
bạn trai cũ của tôi là đi theo tôi bám sát ở trường học, trên đường,
trong ga tàu điện ngầm, rồi bất ngờ réo gọi tên tôi giữa đám đông. Gã
đeo một cặp kính đen, mặt mũi vàng ệch. Khi tôi vừa quay đầu lại, gã đã
vội nấp vào gốc cây hoặc tiệm tạp hóa bên đường, rất thích hợp vào vai
các diễn viên cascadeur trong các bộ phim hành động rẻ tiền.
Suốt thời kỳ đó, tôi chỉ mong ước có một chàng trai mặc đồng phục cảnh sát
khoác vai tôi đi trên đường. Tôi mong mỏi xiết bao một vai diễn nam đầy
hiệp nghĩa. Trái tim tôi luôn đập thùm thụp điệu “SOS”. Sau khi làm việc ở tòa soạn không bao lâu, tôi tận dụng mọi mối quan hệ vốn có của một
phóng viên, tìm được một người bạn làm việc trong văn phòng chính phủ
của thành phố. Từ đó, nhờ sở cảnh sát khu vực cảnh cáo gã bạn trai cũ.
Gã vẫn chưa điên tới mức chống trả với cơ quan nhà nước. Mọi chuyện kết
thúc rất nhanh.
Sau đó, tôi đi phỏng vấn Ngô Đại Duy-một anh bạn
làm bác sĩ tâm lý tại Trung tâm Thanh Niên. “Từ nay về sau, không thèm
tìm đàn ông lùn nữa”. Tôi ngồi trên chiếc ghế hình như có tác dụng thôi
miên, nói, “Những gã đó đừng hòng bước qua cửa nhà tôi. Tôi chịu đựng
quá đủ rồi. Tôi là một đứa con gái hư hỏng, chí ít đối với mẹ tôi là
vậy. Bà rất dễ bị kích động. Ngoài việc làm bà đau lòng, tôi chưa làm
được điều gì cho bà”.
Anh ta nói, sự xung đột giữa chất nữ tính
và chất nhà văn trên con người tôi chắc chắn luôn khiến tôi rơi vào hỗn
loạn. Và phần lớn các nghệ sĩ thường có khuynh hướng bạc nhược, dựa dẫm, mâu thuẫn, ngây thơ, thích bị ngược đãi, tự yêu mình và yêu mẹ… Bạn
trai cũ của tôi cũng hợp đúng những tư chất như vậy, từ ỷ lại tới bị
ngược đãi, tới tự yêu mình, và cảm giác có lỗi với mẹ luôn là một trong
chủ đề tình cảm chính suốt cuộc đời tôi.
“Đối với chiều cao của
một con người”, Đại Duy khẽ hắng giọng, “Mình cho rằng chiều cao quả
thực có ảnh hưởng nhất định tới hành vi của đàn ông đã trưởng thành. Đàn ông có dáng thấp lùn thường có biểu hiện mãnh liệt hơn người bình
thường, ví dụ họ phấn đấu học hành hơn, nỗ lực kiếm tiền hơn, khát khao
đánh bại đối thủ hơn. Ngoài ra, họ cũng thích đeo đuổi các cô gái đẹp,
lấy một hành vi anh hung nào đó để chứng minh. Chẳng phải Sean Penn cũng thấp bé đấy sao? Anh ta lại là một trong những diễn viên vĩ đại nhất
Hollywood nữa chứ, cũng là người đàn ông mà Madona từng yêu nhất. Dù anh luôn trói ngôi sao gợi tình số một quốc tế ấy vào ghế như trói một con
gà và ra sức ngược đãi. Dạng đàn ông như vậy có thể kể ra rất nhiều. Họ
khiến người ta thật khó quên”.
Anh ta ngồi đó trong gian phòng có ánh sáng dịu, suy nghĩ mung lung vì phải đóng vai một người phát ngôn
của Chúa để trả lời bệnh nhân. Nom gương mặt anh ta không mấy trung
thực. Thân hình anh vặn vẹo trên chiếc ghế da, chốc chốc lại đánh một
vài phát rắm. Trong bầu không khí trong phòng không mấy trong sạch đó,
vài chậu trúc cảnh nom vẫn mơn mởn.
“Thôi vậy”, tôi nói, “Tất
nhiên không thể so sánh tình yêu của một con người với chiều cao được.
Nhưng dù thế nào đi nữa, mình cũng muốn quên hết thảy. Cuộc đời con
người có quá nhiều nuối tiếc, đối với mình, càng trải qua những chuyện
không vui càng phải quên thật nhanh”.
“Vì thế sau này cậu sẽ trở thành một nhà văn xuất sắc. Nhà văn dùng từ ngữ để chôn chặt quá khứ”, Đại Duy hòa nhã nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT