Madona mời chúng tôi tham dự một bữa tiệc hoài cổ mang tên “Trở về Hà Phi Lộ”. Địa điểm được chọn là tòa nhà cao ốc cắt giữa đường Hoài Hải và Diên
Đăng. Hà Phi Lộ ở thập niên 30 giống như đường Hoài Hải thời nay, luôn
là đặc trưng của Thượng Hải xưa cũ. Thời thực dân cuối thế kỷ, Thượng
Hải cùng những năm tháng đầy rẫy áo dài Thượng Hải, lịch phong cảnh, xe
kéo tay, nhạc Jazz… khiến người ta phải choáng ngợp, như thể một vết
thắt hình bươm bướm trong trái tim Thượng Hải xưa.
Hôm đó, tâm
trạng Thiên Thiên không mấy vui vẻ, nhưng anh vẫn đưa tôi đi. Tôi đã
từng kể, chúng tôi như một cặp hài nhi dính nhau, người nọ luôn làm cái
bóng của người kia, xuất hiện ở nhiều nơi.
Chúng tôi vận áo dài
truyền thống may rất khéo, đi vào thang máy. Hình như có tiếng ai gọi,
“Xin chờ một tí”. Thiên Thiên lấy tay chặn cánh cửa thang máy đang khép
lại. Chúng tôi thấy một người đàn ông phương Tây cao lớn chạy ùa tới.
Tiếp theo đó là mùi thơm của nước hoa CK.
Ánh đèn tím mờ tỏa trên đầu. Hai người đàn ông đứng hai bên tôi. Đèn thang máy vẫn hiển thị số
lầu tăng dần. Trong sự tĩnh mịch thoắt cái như có cảm giác chòng chành.
Tôi khẽ liếc nét mặt gợi cảm nhưng lơ đãng của người đàn ông phương Tây
nọ. Anh ta có kiểu cách của một tay ăn chơi sành sỏi.
Cửa thang
máy vừa mở, một luồng âm thanh ồn ã cùng mùi khói thuốc, mùi hơi người
cùng xộc vào. Người đàn ông cao lớn nọ mỉm cười ra ý nhường chỗ cho tôi
ra trước. Tôi và Thiên Thiên băng qua tấm biển nhựa đề dòng chữ “Hà Phi
Lộ”, vén tấm màn nhung nặng trịch. Thoắt một cái đã thấy một biển người
sôi nổi nhảy nhót trước mắt.
Gương mặt tươi tỉnh của Madona giống như một loài sinh vật phát sáng dưới đáy biển. Cô tiến lại gần chúng
tôi, mang theo ánh sáng 1000 oát.
“Bé cưng của mình, cuối cùng
các cậu đã tới. Ôi trời, Mark, anh khoẻ không?”. Cô làm một động tác
duyên dáng với người đàn ông cao lớn đứng sau chúng tôi. “Nào, lại đây,
để em giới thiệu. Đây là Mark đến từ Berlin. Đây là Thiên Thiên và Coco, bạn thân của em. Coco còn là một nhà văn nữa đấy”.
Mark lịch sự
chìa tay ra, “Hân hạnh”. Lông tay của anh khá dày, ấm áp và khô ráo,
khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu. Thiên Thiên đã tự ngồi xuống một chiếc ghế bành êm ái, đang hút thuốc, mắt nhìn xa xăm.
Madona cứ tấm tắc mãi chiếc áo dài Thượng Hải bằng sa tanh đen của tôi. Ngực áo
thêu một đóa mẫu đơn tuyệt đẹp, đặt may tại một xưởng tơ tằm ở Tô Châu.
Cô còn tán tụng bộ đồ giả cổ của Mark rất ngầu. Cổ áo nhỏ, ba khuy bấm,
mua lại với giá rất mắc từ một nhà tư bản Thượng Hải. Bộ đồ hơi phai màu nhưng vẫn toát lên chất quý tộc.
Mấy đôi nam nữ đi tới. Madona giới thiệu tiếp, “Đây là Dick, bạn trai của tôi. Đây là anh Năm và Cissy”.
Chàng trai tóc dài được gọi là Dick nom rất trẻ, thậm chí như chưa đầy mười
tám tuổi. Nhưng anh đã là một họa sĩ tân tiến có tiếng tăm ở Thượng Hải, vẽ các nhân vật hoạt hình cũng rất tuyệt. Hồi đầu chính Madona đã bị
rung động bởi một tập tranh hoạt họa do anh tặng. Tài năng, ngôn từ bậy
bạ và vẻ con nít của anh như hòa quyện lẫn nhau, đủ để kích thích tình
mẫu tử và lòng nhiệt tình của một người phụ nữ như Madona. Anh Năm và cô bạn gái Cissy mặc âu phục, thắt calavát giả nam nom rất đẹp đôi, giống
như một đôi thỏ quái dị. Ánh mắt của Mark sục sạo về phía tôi, dường như anh hơi suy nghĩ một lát rồi đi tới hỏi, “Muốn khiêu vũ chứ?”. Tôi nhìn về chiếc ghế bành trong góc. Thiên Thiên vẫn cắm cúi cuốn thuốc lá.
Chiếc túi trong tay anh đầy cần sa. Từ khi mắc chứng u uất, anh luôn hút thứ này.
Tôi thở dài, đáp, “Chúng ta nhảy thôi”.
Chiếc
đĩa nhạc trên máy hát thánh thót nhả ra giọng hát vàng của Chu Huyên với ca khúc “Bốn mùa”. Tiếng hát mơ màng, như xa vắng, nhưng vẫn khiến trái tim phải xao xuyến. Có vẻ Mark cũng thích không khí này, mắt lim dim.
Tôi thấy Thiên Thiên cũng ngắm nghiền mắt, co rúm trên chiếc ghế bành
lớn, uống rượu vang, hút cần sa luôn khiến người ta thấy buồn ngủ. Tôi
tin chắc lúc này anh đã ngủ say. Càng huyên náo ồn ào, anh càng dễ ngủ.
“Cô đang mất tập trung đấy”, Mark đột ngột nói với tôi bằng thứ tiếng Anh giọng Đức nặng trịch.
“Vậy sao?”, tôi thờ ơ nhìn anh. Mắt anh lóe sáng trong bóng tối, như mắt của loài thú đang nấp rình mồi. Tôi ngạc nhiên bởi cảm giác quái dị do đôi
mắt đó đem lại. Khắp người anh tươm tất như chiếc bút chì, tóc tai được
vuốt gel rất vừa phải, như một chiếc ô đi mưa mới tinh. Vì vậy đôi mắt
nom không trung thực lắm kia như trở thành trọng tâm, khiến tất cả năng
lực từ đó bật ra. Đúng vậy, đôi mắt của người da trắng.
“Tôi đang ngắm bạn trai tôi”, tôi nói.
“Hình như anh ấy đang ngủ”, anh khẽ nhếch miệng cười.
Nụ cười của anh khiến tôi tò mò, “Anh thấy rất buồn cười sao?”.
“Cô có phải là một kẻ theo chủ nghĩa toàn mỹ không?”, anh đột ngột chuyển hướng.
“Không biết nữa, tôi cũng không hiểu rõ chính mình. Nhưng tại sao anh lại hỏi vậy?”.
“Cảm giác của cô khi khiêu vũ mách bảo tôi như vậy”, anh nói. Xem ra anh là
một người rất tự tin và nhạy cảm. Tôi phủ lên miệng một nụ cười khiêu
khích.
Nhạc chuyển sang Jazz, chúng tôi vẫn nhảy. Xung quanh như
một màn phục cổ mê đắm được đan dệt từ lông thiên nga, tơ lụa, vải in
hoa… khẽ xoay tròn thành một niềm khoái cảm nhẹ bay.
Đợi tới khi
mọi người đã tản mác, tôi phát hiện thấy chiếc ghế bành trống trơn,
không thấy Thiên Thiên đâu. Madona cũng không thấy. Hỏi anh Năm, anh ta
nói cô ta và Dick đã bỏ đi, còn Thiên Thiên vừa thấy nằm trên ghế.
Mark từ phòng vệ sinh chạy ra báo cho chúng tôi một tin cũng không đến nỗi
quá tồi tệ. Thiên Thiên ngã quỵ bên bồn cầu, không thấy nôn mửa, cũng
không thấy chảy máu. Hình như đang đi vệ sinh, anh chợt lăn đùng ra ngủ. Mark giúp tôi đưa Thiên Thiên xuống dưới đường, chặn xe tắc xi.
Mark đề nghị: “Để tôi đưa hai người về. Một mình cô xoay không được đâu”.
Tôi nhìn Thiên Thiên đang ngủ say. Anh rất gầy, nhưng khi ngủ lại nặng
như một con voi vậy.
Hai giờ sáng, tắc xi phóng như bay trên
đường. Lướt qua ngoài cửa xe là các cao ốc, cửa sổ, đèn nê ông, biển
quảng cáo, vài kẻ bộ hành bước thấp bước cao. Trong cái thành phố như
không bao giờ chợp mắt này luôn có cái gì đó bí mật xảy ra, luôn có ai
đó bí mật xuất hiện. Mùi rượu và mùi nước hoa CK chốc chốc lại xộc vào
lồng ngực tôi. Đầu tôi trống rỗng. Người đàn ông bên cạnh tôi, một người mất tri giác, một người câm lặng. Tuy không có âm thanh, nhưng tôi vẫn
cảm thấy cái bóng của người đi lại trên đường và ánh nhìn lấp loé của
người đàn ông xa lạ trong bóng tối.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã
tới khu tôi ở. Mark và tôi hợp lực bồng Thiên Thiên lên gác, vào tận
trong phòng. Đặt Thiên Thiên nằm trên giường, tôi đắp cho anh một tấm
chăn. Mark chỉ vào chiếc bàn làm việc, hỏi: “Đây là bàn làm việc của cô
phải không?”.
Tôi gật đầu, “Vâng, tôi không biết dùng máy tính.
Thực ra có người nói nó sẽ làm người ta mắc bệnh ngoài da. Cũng có người nói máy tính khiến khiến người ta trở nên chán đời, mắc chứng nghiện
nó, không muốn ra khỏi nhà, nhưng dù thế nào đi nữa thì…”. Tôi đột ngột
phát hiện thấy Mark đang đi về phía tôi, trên gương mặt vẫn là nụ cười
bất cần nhưng gợi tình không gì sánh nổi. “Rất vui được làm quen với cô, mong sau này được gặp lại”. Anh hôn phớt lên hai má tôi theo kiểu Pháp, chúc ngủ ngon rồi đi.
Trong tay tôi còn lại tấm cardvisit của
anh, bên trên viết tên công ty và điện thoại. Đó là một công ty của Đức
về tư vấn đầu tư đa quốc gia, nằm trên đường Hoa Sơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT