Đây là tiểu thuyết đầu tiên của tôi, được viết từ mùa xuân tới mùa hạ, được viết có phần lơ mơ. Tâm trạng lúc đó không được ổn định. Khi đánh xong từ cuối cùng trên máy tính, tôi nhận được một cú điện thoại nước ngoài. Đầu dây bên kia vừa vẳng tới tiếng “hello”, mãi rất lâu tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại. Ánh nắng ngoài cửa sổ đã nhạt dần, những dây trường xuân leo lên cửa sổ bằng sắt uốn hoa trên căn nhà cổ kiểu Pháp. Đứa trẻ ở lầu trên đang chơi đàn dương cầm. Nó đang chơi bản “Lisa yêu quý”. Tôi vứt mẩu thuốc trong tay vào gạt tàn, nói tiếng Đức vào ống nghe điện thoại, “Em yêu anh”.

Đúng vậy, hầu như trong tất cả các truyện, tôi đều đang nói câu “Em yêu anh”. Có lúc nói dịu dàng, nền nã, có lúc nói điên cuồng và tuyệt vọng. Có lúc tham lam, bất chấp tất cả, có lúc lại nói trong ngượng ngập. Nhưng dù sao chăng nữa, tôi đã nói ra rồi. Và cũng có độc giả nói với tôi rằng, họ thích, rất thích.

Đây là một cuốn sách có thể nói là bán tự truyện. Trong từng hàng chữ, tôi luôn muốn giấu mình kín hơn một tí. Nhưng tôi thấy điều đó rất khó khăn. Tôi không thể phản bội nổi triết học cuộc sống chân thực đơn giản, không thể che đậy được những đau đớn, xúc động trào lên từ tâm can. Dù cho rất nhiều lần, tôi luôn bị động chấp nhận mọi điều mà số phận đã ban tặng cho tôi. Tôi là một người phụ nữ trẻ chấp nhận số phận như thế, mâu thuẫn như thế, không thể hiểu được như thế.

Vì vậy tôi viết ra tất cả những gì tôi muốn nói, không ngại phòng ngừa.

Tôi không biết số phận cuối cùng của cuốn sách này sẽ được hướng tới đâu. Nhưng tôi biết rằng nó vừa được hoàn thành đã đi ra khỏi tầm nhìn của không, đã không còn bị tôi khống chế nữa. Nó sẽ được đặt lên tay bạn, đại diện cho người viết ra nó cùng giao lưu với bạn, cùng thổ lộ.

Tôi nghĩ mình sẽ rất vui sướng nếu xuất bản được cuốn sách này trước dịp sinh nhật lần thứ 27, trước năm 2000. Nó có ý nghĩa đặc biệt với tôi, như một món quà kỉ niệm, một sự khởi đầu, cũng là một lí do quan trọng để tôi tiếp tục duy trì tình yêu và cơn hiếu kỳ với thế giới.

Ở đây, tôi xin cám ơn tất cả những người bạn, những bậc đàn anh và cha mẹ tôi đã khích lệ, giúp đỡ tôi cùng với hồi ức tươi đẹp.

Tôi cũng muốn cám ơn Ban biên tập tủ sách “Lão hổ”. Tôi đã tới Bắc Kinh trong tiết trời oi bức để giao bản thảo. Hôm đó tôi mệt mỏi vô cùng. Tắc xi đưa tôi ngáp ngắn ngáp dài liên tục cùng cô bạn chạy như bay trên đường. Khi đẩy cửa bước vào văn phòng biên tập của tủ sách “Lão Hổ”, tôi đã nhìn thấy tiên sinh Bạch Diệp. Rồi chúng tôi vào trong, ngồi xuống, bản thảo sách của tôi được đặt nghiêm chỉnh xuống mặt bàn làm việc rộng lớn và sạch sẽ.

HẾT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play