Tiểu thuyết của tôi đang sắp đến phần kết, sau khi thay hết cây bút này tới
cây bút khác, cuối cùng tôi tìm được một cảm giác dễ chịu từ đỉnh núi
trượt xuống con đường trơn đầy tuyết, xuống tới tận chân núi, còn có một cảm giác buồn bã tới kì lạ.
Tôi nghĩ mình không thể đoán trước
số phận của cuốn sách trước mặt. Đó là một phần số phận của chính tôi và tôi không đủ sức để khống chế. Đồng thời tôi cũng không thể chịu trách
nhiệm đối với nhân vật và câu chuyện mà tôi viết. Dù sao tất cả đã viết
ra hết rồi, vậy cứ để chúng tự sinh tự diệt.
Tôi lại gầy và mệt mỏi, không dám nhìn mình trong gương.
Cách cái chết của Thiên Thiên đã hai tháng tám ngày, nhưng tôi vẫn lưu giữ cảm giác giao lưu với linh hồn anh.
Có lúc đang nấu cà phê trong bếp, bên tai đột ngột nghe thấy tiếng nước
chảy róc rách từ phòng tắm bên cạnh vọng lại. Trong tích tắc đó, tôi cứ
ngỡ anh đang tắm, liền lập tức chạy tới, nhưng bồn tắm rỗng không.
Khi tôi ngồi trước bàn làm việc lật giở một trang bản thảo, đột nhiên tôi
lại có cảm giác có người ngồi trên ghế sô pha sau lưng tôi. Anh im lặng
và dịu dàng ngắm nghía tôi. Tôi không dám quay đầu lại, sợ làm anh kinh
hãi bỏ đi. Tôi biết Thiên Thiên vẫn luôn ở trong căn nhà này bầu bạn với tôi. Anh vẫn kiên trì tới cùng, mãi cho đến khi tôi hoàn thành xong
cuốn tiểu thuyết đem lại cho anh lửa nhiệt tình,
Thời gian khó
khăn nhất chính vào lúc canh khuya không người tâm sự, tôi khổ sở trăn
trở trên giường, ôm cái gối của anh, cầu khấn thần linh mang anh tới
giấc mơ không ngưng nghỉ của tôi: Sương mù xam xám lọt xiên qua cửa sổ,
khẽ khàng và trĩu nặng đè lên đầu. Tôi nghe thấy tiếng ai gọi tôi rất
khẽ vẳng từ chốn xa xăm. Anh mặc bộ đồ trắng, vẫn mang nét đẹp và tình
cửu vĩnh cửu tới bên tôi. Chúng tôi vẫy đôi cánh bằng thủy tinh trong
suốt, bay qua thảm cỏ, qua mái nhà, đường phố, từng thứ cứ lướt qua
chúng tôi. Bầu trời xanh bị ánh sáng chia cắt ra thành mấy đường.
Bình minh như một lời cảnh báo chấm dứt mọi ma pháp, đêm đen bị xua đuổi
khắp nơi. Tỉnh giấc, người yêu không thấy nữa, chỉ còn lại vệt ướt âm ấm bên khoé mắt. Từ cái buổi sáng Thiên Thiên chết bên cạnh tôi, tất cả
các buổi sáng tinh mơ sau đó, tôi đều thấy lạnh lẽo như tuyết.
Ngày Mark rời Thượng Hải, tôi cứ trốn lỳ ở nhà bố mẹ tôi, hôm sau mới chịu
quay về căn hộ ở ngoại ô phía Tây. Trước khi đi, tôi không mang theo cái túi xách to đựng đầy đồ chơi của Mark tặng, chỉ tìm thấy chiếc nhẫn
cưới bằng vàng trắng đính đá xanh, liền rút ra đeo lên tay. Tôi đã rút
trộm nó trên tay anh khi Mark đang ngủ say.
Anh đang lơ mơ như
thế, khi lên máy bay chắc cũng không phát hiện ra tôi đã ăn trộm chiếc
nhẫn. Nhưng tôi cũng không có ý gì, chỉ muốn đùa anh lần cuối, và có lẽ
do không đành lòng, muốn giữ làm kỷ niệm.
Chiếc nhẫn rất đẹp, thật tiếc là hơi rộng. Tôi đeo nó vào ngón cái. Khi lên tới cầu thang, tôi lại tháo ra, cất ở túi.
Về tới nhà, Thiên Thiên đang xem ti vi, trên bàn bày đầy bỏng ngô, sôcôla, coca. Anh nhìn thấy tôi vừa bước vào cửa đã giang hai tay ra, ôm chầm
lấy tôi, “Anh tưởng em bỏ trốn rồi, mãi không thấy em nữa”.
“Mẹ em làm một ít hoành thánh nhân thịt, có muốn em nấu cho anh ăn không?”, tôi lắc cái túi thực phẩm trong tay.
“Anh muốn ra ngoài hóng gió, muốn nằm trên cỏ một lát”, anh ngả đầu lên ngực tôi, “Anh muốn đi cùng em”.
Chúng tôi đeo kính râm, mang theo chai nước ra khỏi cửa. Xe tắc xi đưa chúng
tôi tới trường Phúc Đán. Bãi cỏ ở đây rất dễ chịu, lại có thể thả mình
thư giãn hơn ở công viên rất nhiều. Tuy tốt nghiệp được vài năm nhưng
tôi vẫn luôn lưu luyến bầu không khí trong trường, rất dễ khiến người ta phát điên nhưng cũng rất trong sạch và thanh nhã.
Chúng tôi nằm
dưới bóng cây long não. Thiên Thiên muốn đọc thơ nhưng không nhớ nổi bài nào. “Đợi tiểu thuyết của em ra, chúng ta có thể đọc trên bãi cỏ này,
đọc to lên. Các sinh viên thích như vậy phải không?”, anh hứng chí nói.
Chúng tôi cứ nằm thế, bữa tối cũng ăn luôn ở nhà ăn sinh viên. Trên đường
Chính Thông có một quán bar gần kí túc xá sinh viên nước ngoài của
trường, có tên là “Hand Rock”, có một ban nhạc mang tên “Lũ điên” thường xuyên biểu diễn. Tay chơi guitar Tăng Đạo cũng chính là chủ quán. Chúng tôi rẽ vào muốn uống ly bia.
Sau quầy toàn là các gương mặt quen thuộc, bạn bè đã già rồi. Chu Dũng-tay ca sĩ hát chính của nhóm “Lũ
điên” cũng vắng mặt đã lâu. Tôi và Thiên Thiên đã từng xem đêm biểu diễn của nhóm này tại trường Đại học Sư phạm Hoa Đông vào hè năm ngoái. Đó
là một loại nhạc khiến chúng tôi khắp người như bốc hơi, nhảy nhót điên
cuồng tới chóng mặt.
Tri Thù dắt theo mấy người như lưu học sinh
tới. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, chào hỏi rối rít sao lại tình cờ đến
vậy. Gần đây Tri Thù luôn chơi với sinh viên nước ngoài vì công ty máy
tính làm ăn có phần kém, cậu có vẻ ngán ngẩm, muốn xuất ngoại đi du học. Hiện giờ cậu ta nói tiếng Anh cũng khá chuẩn, biết cả tiếng Pháp và Tây Ban Nha.
Nhạc đang chơi bài “Numy” của ban Portishead mà tôi
hằng yêu thích. Có người nhảy nhót nhưng các gương mặt sau quầy bar vẫn
không thay đổi sắc mặt. Người làm việc tối ngày trong quán bar đều có vẻ mặt như vậy, vừa lạnh lung vừa tiều tụy. Nghe nhạc như thuốc độc, Thiên Thiên vào toilet của quán, rất lâu sau mới lảo đảo đi ra.
Tôi
biết anh vừa làm gì nhưng vĩnh viễn không thể nhìn được cảnh đó. Nhìn
ánh mắt anh lúc đó đờ đẫn, trống rỗng, hồn đã bay đi. Sau đó, tôi cũng
uống say. Anh nghiện ma túy, tôi cũng phải nghiện rượu mới đối chọi
được. Chúng tôi chống đối nhau ngấm ngầm, cùng chứng kiến nỗi đau, lắc
lư như chùm sáng trên trời.
Nhảy trong tiếng nhạc, bay trong
khoái lạc, chừng một giờ sáng, chúng tôi trở về nhà. Không kịp tắm rửa,
chỉ cởi tuột quần áo là leo lên giường. Máy lạnh mở rất lớn. Trong mơ
tôi thấy tiếng máy lạnh kêu rì rì như tiếng côn trùng. Suốt cả giấc mơ
là trống rỗng, chỉ có thứ âm thanh khiến người ta mệt mỏi đó.
Sáng tinh mơ, khi một chùm ánh sáng rọi vào, tôi mở mắt, quay lại hôn Thiên
Thiên nằm bên. Nụ hôn nóng hổi in dấu trên thân hình trắng lóa và lạnh
ngắt của anh. Tôi ra sức đẩy anh, gào lên gọi anh, hôn anh, bứt tóc mình rồi trần truồng tụt xuống giường, chạy ra ban công. Tôi nhìn chằm chằm
rất lâu vào cái giường trong nhà qua lớp kính cửa sổ. Trên đó là xác
người tôi yêu.
Mặt tôi đầm đìa nước mắt, tôi cắn chặt ngón tay,
kêu to: “Anh là đồ ngốc!”. Nhưng anh không chút phản ứng. Anh đã chết
rồi. Tôi cũng chết rồi.
Đám tang có rất đông bạn bè và người
thân, chỉ duy nhất không thấy bà nội sống một mình một chốn của Thiên
Thiên tới. Tất cả đều khẽ bay qua, lòng người thật xót xa. Không biết
nỗi khiếp sợ này sẽ ra sao, không biết da thịt anh biến thành tro xám vô tri vô giác ra sao, linh hồn trong sáng của anh làm thế nào để ngoi lên khỏi địa ngục, bay lên trời cao, mới tới Cửu Trùng Thiên. Trên tầng
trời cao nhất, ắt hẳn sẽ có một lớp ánh sáng tinh khôi do Thượng đế vẽ
ra. Đó chính là một cảnh giới khác, một tình cảm khác.
Connie chủ trì tang lễ, mặc đồ đen, đeo thêm một tấm khăn voan đen mỏng. Bà giống
như người trong phim, đoan trang chỉn chu, nhưng tuyệt đối không thân
thiết. Cái cảnh đau thương này như thể không thâm vào xương cốt bà,
không có vẻ điên loạn đảo điên của một bà mẹ sau khi mất đứa con trai,
chỉ thấy vẻ chỉnh tề của một phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc đồ đen đứng
trước quan tài con trai. Làm một phụ nữ, đoan trang tề chỉnh vẫn chưa
đủ, chân thực mới quan trọng hơn. Vì thế đột nhiên tôi không muốn nhìn
bà nữa, lại càng chán ghét cái giọng đọc điếu văn của bà.
Tôi vội vã đọc một bài thơ tặng Thiên Thiên, “Phút lóe sáng cuối cùng, em nhìn
thấy mặt anh. Trong màu đen, trong nỗi đau, trong hơi thở của anh hằn
lên mặt kính, trong bóng tối mịt mùng…. Đau thương đi từ giấc mơ này tới giấc mơ khác. Em đã cứng miệng, em đã không thể nói câu giã từ”.
Rồi tôi trốn sau lưng đám người. Tôi thấy không thích nghi. Quá nhiều
người. Quá nhiều người không liên quan tới tôi ở đây. Nhưng đây không
phải là một tiết mục. Nó chỉ là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng với cái lỗ toang hoác trong tim.
Tôi kiệt sức chỉ muốn trốn mình. Nhưng Thiên Thiên không còn nữa, bốn bức tường trong căn hộ cũng không còn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT