Chúng xuyên qua nỗi đau của em, giữ lại sự bình yên vô bờ, ngồi giữa đám đồ lưu niệm.-Dan Fogelberg-
Đó là một mùa hè khiến người ta thật khó quên.
Mark nghĩ đủ mọi cách để kéo dài thời gian ở lại nhưng cuối cùng vẫn phải
rời Thượng Hải. Trong lần gặp nhau cuối cùng là đêm anh vừa đi du lịch
Tây Tạng về. Chúng tôi ăn bữa tối tự phục vụ tại nhà hàng xoay tròn trên lầu thượng khách sạn Tân Miên Giang. Chọn chỗ ngồi trên cao này vì Mark muốn nhớ lại toàn bộ quang cảnh Thượng Hải nhìn từ trên xuống, từ ánh
đèn, đường phố, các tòa nhà, dòng người qua lại. Anh muốn hít thở thêm
một lần bầu không khí tuyệt diệu, thần bí và yếu đuối đặc trưng của
Thượng Hải trước khi ra đi. Sáng hôm sau, anh phải đáp chuyến bay lúc
chín giờ ba mươi lăm phút về Berlin.
Chúng tôi không thiết ăn, chỉ thấy mệt mỏi không nói nổi thành lời.
Nom anh cháy nắng, như người lai châu Phi. Trong lúc đang du lịch ở Tây
Tạng, anh đã bị sốt, suýt nữa mất mạng. Anh nói có mang quà về cho tôi,
nhưng không mang theo nên bây giờ chưa thể tặng tôi được. Hiển nhiên là
vậy rồi. Tôi nói, “Vậy em sẽ đến nhà anh lấy”. Vì chúng tôi đều hiểu
rằng sau bữa tối sẽ là lần ân ái cuối cùng.
Anh cười dịu dàng, “Hai tuần không gặp, em gầy quá”.
“Vậy sao?”, tôi sờ lên mặt mình, “Thật là rất gầy sao?”.
Tôi nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Nhà hàng đã quay hết một vòng về lại vị trí
đối diện với khách sạn Hoa Viên. Nhìn hình dáng bèn bẹt, hơi gợn cong
của nó chả khác nào một cái đĩa bay.
“Bạn trai em lại bắt đầu
dùng ma túy, hình như anh ấy đã quyết tâm. Rốt cuộc sẽ tới một ngày, em
sẽ mất anh ấy”, tôi nói khẽ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của Mark.
“Hay là em đã làm sai điều gì, thượng đế mới trừng phạt em như vậy?”.
“Không, em không làm gì sai cả”, anh nói giọng chắc nịch.
“Có lẽ em không nên gặp anh, không nên tới nhà anh, lên giường anh”. Tôi
cười hơi giễu cợt, “Lần này để ra gặp anh, em cũng phải nói dối. Mặc dù
anh ấy có thể đoán được, nhưng em mãi mãi không thể thẳng thắn với anh
ấy. Chọc rách lớp giấy đó không chỉ khó khăn, mà còn quá khốn nạn”. Tôi
nói rồi im bặt.
“Nhưng chúng ta thắm thiết như thế, chúng ta mê nhau mà”.
“Thôi, không nói chuyện này nữa. Cạn ly nào”. Chúng tôi uống một hơi hết sạch
rượu vang trong ly. Rượu là thứ thật tuyệt vời, làm ấm dạ dày bạn, xoa
tan nỗi cô đơn lạnh lẽo trong huyết mạch, luôn bầu bạn với ta mọi nơi
mọi lúc. Hoa tươi, người đẹp, đồ ăn bằng bạc, mùi thức ăn ngon lành bao
bọc từng thực khách. Dàn nhạc đang chơi bài “Titanic”. Nhưng con thuyền
trôi trên không trung của chúng tôi sẽ không bị chìm.
Vì niềm vui ban đêm của thành phố này mãi không bị nhận chìm.
Chúng tôi ngồi trong xe, phóng như bay, thăm thú cảnh Thượng Hải về đêm. Mỗi
một con đường rụng đầy lá cây ngô đồng, mỗi tiệm cà phê, tiệm ăn đèn
sáng rực rỡ, thanh nhã mê hồn, mỗi tòa cao ốc tuyệt đẹp khiến người ta
ngạt thở. Chúng tôi hôn nhau suốt chặng đường. Anh lái xe rất nhanh và
nguy hiểm, vỡn vã nhau tình tứ bên ranh giới của sự kích thích, y hệt
nhảy múa trên sống dao, vừa đau đớn vừa khoái lạc.
Ở đầu đường
Vĩnh Phúc cắt đường Ngũ Nguyên, chúng tôi bị một xe cảnh sát chặn lại.
“Đây là đường một chiều, không được đi vào. Hiểu không?”, một giọng nói
thô lỗ cất lên.
Rồi họ ngửi thấy mùi rượu, “Hừ, lại còn lái xe
sau khi uống rượu nữa chứ”. Tôi và Mark giả vờ nghe không hiểu một câu
tiếng Hoa nào, ra sức dùng tiếng Anh đùa giỡn với cảnh sát, mãi cho đến
khi ánh sáng đèn pin hắt vào, rồi có tiếng người kêu lên: “Nghê Khả, thì ra là em”.
Tôi lơ mơ thò đầu ra cửa xe, nhìn kĩ hồi lâu mới nhận ra Mã Kiến Quân-một trong số bạn trai cũ của Madona-. Tôi gửi tới anh
một nụ hôn gió, “Hello”, tôi vẫn dùng tiếng Anh. Rồi tôi nhìn thấy Mã
Kiến Quân kéo viên cảnh sát kia ra bên đường to nhỏ một lúc, hình như
tôi nghe thấy anh ta nói: “Thôi, bỏ qua, hai người này vừa từ nước ngoài sang, không rõ luật lệ ở đây. Cô gái kia còn là bạn của bạn mình…”.
Viên cảnh sát kia lại rủ rỉ thêm vài câu nữa, tôi nghe không rõ. Cuối cùng
Mark rút ra một trăm đồng coi như nộp phạt. Mã Kiến Quân rỉ tai tôi:
“Chỉ có thể giúp được như vậy. Một trăm đồng là giảm một nửa rồi đấy”.
Xe lại tiếp tục chạy, chúng tôi cười rất to. Cười xong, tôi nói, “Chả có gì thú vị cả, quay về chỗ anh đi”.
Tôi đã quên mất trong đêm đó đã làm tình với anh bao nhiêu lần, mãi cho đến khi dùng cả thuốc bôi trơn, tôi vẫn thấy đau đớn không tài nào chịu nổi mới thôi. Anh như một con dã thú không nể tình, như một chiến sĩ xung
phong vào chốn hiểm nguy, như một tên tội đồ làm tôi đau đớn. Nhưng
chúng tôi vẫn tiếp tục ngược đãi và bị ngược đãi.
Tôi đã từng
nói, phụ nữ rất thích gặp những gã phát xít ở trên giường. Không nghĩ
ngợi nhưng thể xác vẫn còn sự tồn tại của kí ức. Nó dùng một hệ thống
sinh lý chuẩn xác để bao bọc từng kí ức tiếp xúc với giới tính khác, dù
cho thời gian phi như bay, mọi thứ đã thành quá khứ. Song những kí ức ân ái vẫn phát triển trong ánh sáng muộn màng và kì lạ. Trong mơ, trong
những suy nghĩ sâu kín, khi đi bộ trên đường phố, khi đọc một cuốn sách, khi trò chuyện với người lạ, khi làm tình với một người đàn ông khác.
Những kí ức này đột nhiên lại nhảy ra. Tôi có thể đếm được mình từng có
bao người đàn ông trong đời…
Lúc giã biệt Mark, tôi nói hết với
anh về điều đó. Mark ôm tôi thật chặt, lông mi ươn ướt của anh lướt qua
má tôi. Tôi không muốn nhìn thấy nước mắt của người đàn ông sắp chia
tay.
Tôi xách chiếc túi to đùng, bên trong nhét đầy băng đĩa,
quần áo, sách, đồ trang trí mà Mark tặng tôi. Những thứ rác rưởi của
tình yêu làm tôi phát điên!
Tôi bình tĩnh vẫy tay nói lời tạm
biệt. Cửa xe tắc xi vừa đóng lại, anh đã xúc động chạy xuống, “Em thật
sự không muốn tiễn anh ra sân bay sao?”.
“Không”, tôi lắc đầu.
Anh vò tóc, “Ba tiếng nữa, anh làm gì đây? Anh sợ lại lên xe tới tìm em”.
“Không đâu”, tôi cười với anh, toàn thân hơi run lẩy bẩy như bị trúng gió,
“Anh có thể gọi điện cho Eva, hoặc gọi cho những ai mà anh chợt nhớ ra,
hãy cố nhớ lại gương mặt những người thân của anh. Họ sẽ xuất hiện trước mặt anh sau mười mấy tiếng nữa. Họ sẽ đón anh ở sân bay”.
Anh
vẫn bứt rứt không yên, vò đầu bứt tai, rồi ghé mặt lại hôn tôi, “Được
rồi, được rồi, em là đồ đàn bà máu lạnh”. “Hãy quên em đi”, tôi nói nhỏ, kéo cửa kính xe lên và giục tài xế lái đi. Những thời khắc này trong
cuộc đời tốt nhất nên ít gặp, vì quả thực nó khiến người ta không thể
chịu nổi, nhất là đối với một cặp bạn tình không có hy vọng. Anh đã có
vợ con, lại xa xôi tận Berlin. Còn tôi, giờ đây không thể tới Berlin. Đó chỉ là một nơi mang màu xam xám mà tôi từng thấy trong tiểu thuyết hoặc trong phim ảnh, ấn tượng về một thành phố công nghiệp và buồn bã, quá
xa xôi và quá khác biệt.
Tôi không hề quay đầu nhìn lại cái dáng
sừng sững của Mark ở bên đường. Tôi cũng không quay về căn hộ của Thiên
Thiên. Chiếc xe lao thẳng tới nhà bố mẹ tôi.
Thang máy chưa mở,
tôi xách túi lỉnh kỉnh đi thang bộ từ lầu một tới lầu hai mươi. Bước
chân nặng trịch như đeo chì, con người lên mặt trăng cũng không đến nỗi
khó khăn như tôi lúc này. Mới đi được một nửa đường đã muốn ngã ngất,
nhưng tôi không muốn nghỉ, cũng không muốn kéo dài, chỉ muốn lập tức
được về nhà.
Ra sức đập cửa, cửa mở, gương mặt mẹ tôi đầy kinh ngạc. Tôi vứt túi ôm chầm lấy mẹ. “Mẹ ơi, con đói quá”, tôi khóc òa lên.
“Con sao thế? Sao thế này?”, mẹ hướng về phòng ngủ gọi bố tôi, “Coco về rồi, ông mau tới giúp một tay”.
Bố mẹ tôi cùng khênh tôi lên giường ngủ. Trong mắt họ đầy vẻ ngạc nhiên.
Họ không biết con gái họ vừa xảy ra bao nhiêu chuyện thập cẩm. Họ vĩnh
viễn không thể thực sự hiểu nổi cuộc sống hỗn loạn và nỗi trống rỗng
không tài nào hình dung nổi trong mắt con gái họ. Họ không biết con gái
họ có bạn trai là kẻ nghiện ngập, có người tình sắp về Đức chỉ sau mấy
tiếng nữa. Cuốn tiểu thuyết mà con gái họ đang viết vừa hỗn loạn, vừa
thẳng thắn, lại đầy ắp tình dục trần trụi và suy nghĩ dằn vặt.
Họ vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi khiếp sợ trong lòng con gái họ, cả
nỗi khát vọng dẫu có chết cũng không thể kiềm chế nổi. Cuộc sống đối với cô luôn là một khẩu súng dục vọng có thể nhả đạn giết người bất kì lúc
nào.
“Xin lỗi, con chỉ muốn húp ít cháo. Con đói”. Tôi gắng khống chế mình, lẩm bẩm mãi, nỗ lực muốn cười một tí. Rồi họ vừa ra khuất,
đầu tôi đã rơi vào một hố đen ngủ thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT