Có một cậu bé 16 tuổi từng hỏi tôi rằng, thanh xuân là gì?

Câu hỏi này thật ngốc biết bao! Thứ mà cậu ấy đang sở hữu ấy chẳng phải là thanh xuân hay sao?

Thanh xuân là khi lòng can đảm của chúng ta rất lớn, nhưng cũng thật nhỏ nhoi.

Bạn có thể can đảm vùi mình trong một mối tình chẳng có kết quả, yêu một người mà tất thảy mọi người đều cho rằng không nên yêu.

Nhưng lòng can đảm của bạn cũng thật yếu đuối, khi chẳng thể bày tỏ nỗi niềm cùng người mà bạn mến thích, chỉ dám nấp ở một chốn xa xăm, âm thầm say đắm người ấy.

Bạn có thể liều lĩnh phóng xe bạt mạng trên đường dài, để đến ngày sau khi ngoảnh đầu nhìn lại, chợt cảm thấy may mắn vì lúc đó đã không phải trả giá.

Nhưng bạn lại không có can đảm để chặn đường người con gái mà mình thương thầm trộm nhớ, ngăn cô ấy ngồi lên chiếc xe của một gã đàn ông khác. Bạn đành cô đơn đứng đằng xa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo chiếc xế xịn chở người trong mộng dần xa khuất nẻo.

Bạn dám khoác ba lô cùng đám bạn thân phiêu bạt khắp nơi, không biết thế nào là nguy hiểm. Nhưng rốt cuộc bạn chẳng đủ dũng cảm để nói với đứa bạn thân bên cạnh rằng, bạn đang thích cô ấy.

Bạn rõ ràng không thể tin rằng con trai và con gái có thể trở thành tri kỷ. Vì muốn trở thành một nửa yêu thương của cô ấy, bạn mới phải tiếp cận theo cách đó. Mặc dù làm vậy có vẻ yếu đuối, thế nhưng, cô ấy cuốn hút đến như vậy, làm sao bạn chỉ cam chịu làm một cậu bạn bình thường?

Thanh xuân là khi hình bóng chúng ta vừa cao lớn, nhưng cũng thật nhỏ bé.

Những người từng trải đều nói với bạn rằng, một nắm thanh xuân mà bạn đang có trên tay có thể hoang xài phung phí, thế là bạn cao ngạo cho rằng 30 tuổi đã là quá già, đến 40 tuổi thì thực sự chẳng nên sống tiếp làm gì nữa. Bạn nói với người đang muốn theo theo đuổi bạn một cách tàn nhẫn rằng:

“Chỉ cần thêm vài tuổi nữa là anh già tới mức có thể làm cha tôi rồi đấy.”

Vậy nhưng, thanh xuân cũng là nhược điểm của bạn. Liệu ai sẽ muốn biết suy nghĩ của bạn?

Bạn có một làn da hồng hào tỏa sáng và một thân thể tròn đầy không ngấn mỡ thừa, nhưng lại chẳng có kim tiền và quyền lực. Và hai thứ này, thông thường cũng sẽ không đến cùng với những mụn trứng cá thanh xuân trên khuôn mặt.

Già quá rồi

Một người đàn ông lắc đầu thở dài nói với tôi rằng: “Haiz, cô ấy tưởng mình là mỹ nhân vạn người mê, thế là ‘thi triển’ đủ trò với anh, lại còn muốn anh mua cổ phần của công ty cô ấy. Ừ thì cô ấy quả là rất hấp dẫn, thế nhưng đó là chuyện của 20 năm trước rồi.”

“Vậy anh làm thế nào?” Tôi hỏi anh ấy.

“Thì anh đành hùa theo phụ họa thôi! Khi em đến độ tuổi như cô ấy, tuyệt đối đừng nên ôm ảo tưởng như vậy nhé.” Anh ấy cười nói.

Sự đáng thương của phụ nữ, đó là khi đã đến lúc cần phải thu mình lại, nhưng vẫn cố chấp đứng ở phía trước. Kể cả đó có là đại mỹ nhân, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể khuynh nước khuynh thành quãng độ hai mươi năm. Thời gian chẳng tha bất kỳ ai, hãy trân trọng hai mươi năm đó, tội gì mà không lựa gió để thổi cánh buồm, lấy nhan sắc để chọn cơ hội, khi hai mươi năm đã vụt qua sau lưng, ta bèn phải lui bước lại, nếu không chịu lui lại, thì ắt sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Tôi đã từng thấy cảnh một cựu mỹ nhân 60 tuổi cố làm dáng điệu đà để thu hút một người đàn ông khoảng 40 tuổi, và đương nhiên không thành công. Nếu như bác ấy đi mê hoặc một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, đó còn có thể coi là thông minh, thế nhưng, rất nhiều phụ nữ lại giống như bác ấy, khi đã đi qua sườn dốc của cuộc đời, vẫn ham muốn quyến rũ được những người đàn ông trẻ tuổi.

Người phụ nữ nào rồi cũng sẽ già, một người phụ nữ khi nhìn thấy một người phụ nữ khác bị ai đó chê già, cũng khó tránh khỏi nỗi cảm thán tương đồng, dở khóc dở cười.

Một cô gái 18 tuổi từng nói với tôi rằng: “30 tuổi là quá già rồi chị ạ.” Một người phụ nữ 30 tuổi lại bảo rằng: “50 tuổi thì lão quá rồi.” Vậy phụ nữ đến độ tuổi nào mới có thể tính là già đây? Có lẽ nên nói như thế này – mỗi lần họ muốn quyến rũ những người đàn ông trẻ tuổi hơn mình, vậy khi đó họ đã già quá rồi.

Sự rực rỡ, hay là sự điêu linh của nó

Trước nay tôi chưa từng tin rằng “tâm hồn thanh xuân, con người cũng tươi trẻ”. Một bà cụ dù trái tim có trẻ trung đến thế nào, thì rốt cuộc vẫn hoàn bà cụ. Một thanh niên tâm hồn có từng trải đến mấy, thì vẫn là thanh niên.

Nói rằng “tâm hồn thanh xuân, con người cũng tươi trẻ” chỉ là một câu dối lòng. Một người dù đã không còn trẻ có thể ăn vận trẻ trung, thậm chí được ông trời hậu đãi, ban cho một diện mạo trẻ hơn rất nhiều so với độ tuổi thực, thế nhưng, xét cho cùng số tuổi của người ấy cũng không còn trẻ nữa. Một thiếu nữ có thể son phấn già dặn, thích trò chuyện với người khác bằng giọng điệu chững chạc, vậy nhưng, trái tim cô ấy vẫn là thiếu nữ, điều đó chẳng thể thay đổi.

Tại sao chúng ta phải chứng minh rằng bản thân vẫn còn trẻ, hoặc bất chấp tất cả để bám lấy cái đuôi của tuổi xuân? Thực ra tuổi xuân đâu có tốt đẹp đến thế. Nếu tuổi trẻ quả thực hay ho như vậy, vậy tại sao khi đó bạn lại dễ âu sầu phiền muộn đến thế? Tại sao bạn lại ngu ngốc hơn hiện tại? Tại sao bạn lại có rất nhiều điều bất mãn? Luôn nghĩ rằng chẳng ai trên thế giới này hiểu được mình? Luôn thấy rằng mình không đủ tự do? Luôn thấy rằng người khác đánh giá thấp mình? Khi đó, người mà bạn thích lại luôn dành tình cảm cho kẻ mà bạn không mấy coi trọng. Khi đó, bạn ôm trái tim dại khờ si mê một người mà sau này ngoảnh lại, mới thấy rằng người đó chẳng hề xứng đáng.

Nếu như tuổi xuân quả thực đáng yêu đến vậy, vậy tại sao khi đó bạn lại không đủ thông minh để trân trọng nó?

Con người luôn là như vậy, phải đợi tới khi trên tay đã không còn chút tuổi xuân nào nữa, thân xác cũng không còn căng đầy, mới tự huyễn hoặc rằng tuổi xuân là một dạng tâm cảnh trong lòng. Và những người trẻ tuổi kia sẽ chẳng bao giờ đồng ý với bạn về điều này.

Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ cảm thấy thanh xuân là một thứ gì đó tốt đẹp, cũng không cảm thấy rằng tuổi già có điều gì thú vị. Hoa nở rồi hoa lại tàn, sự rực rỡ, hay là sự điêu linh của nó, vốn chỉ là một quá trình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play