Những ngày cuối hạ và đêm trường tuyết rơi sau này, hoặc những tháng ngày còn lại của cuộc đời, tại nơi đây, hoặc nơi xứ khách quê người
Tôi từng nghĩ như vậy, khi tuổi già bắt đầu ập đến, và thân thể đượm màu khói tàn, tôi sẽ mang theo tất cả những gì tích cóp được, cùng người tôi yêu chuyển đến một viện điều dưỡng có suối nước nóng tuyệt đẹp nằm giữa vùng hồ Thụy Sỹ, hằng ngày được mát xa và trị liệu một cách thoải mái, xông hơi, tắm suối nước nóng, ăn những món mỹ vị của từng mùa, những sáng tinh khôi cuối hạ, chúng tôi sẽ cùng tản bộ trong rừng già, trong những đêm trường tuyết rơi vần vũ, cùng nhâm nhi tách trà nóng bên lò sưởi ấm áp, lặng ngắm những bông tuyết thoắt ẩn thoắt hiện bay qua bậu cửa. Vào buổi hoàng hôn cuối cùng của đời người, được nhìn trọn sắc núi hương hồ, quang cảnh chạng vạng chìm đắm của bầu trời. Cho đến khi tất thảy tiền bạc mang theo đều đã cạn hết, tôi sẽ từ bỏ tấm thân da thịt này, kết thúc những năm tháng cuối từ đây. Muốn cất lời ly biệt với thế gian theo cách vừa tùy mặc vừa hào sảng như vậy, để rồi chầm chậm trở về vùng đất cũ của cuộc đời.
Tất cả những lần ly biệt giằng xé tâm can đã từng, cũng không đau đớn bằng lần ly biệt cuối cùng với cuộc đời. Khi nhìn thấy ngày này, những ly biệt thuở trước liệu có sá gì? Một vài sự ly biệt, là để khiến chúng ta đi tới chặng cuối của cuộc đời một cách tốt đẹp hơn, xuất sắc hơn.
Một đời người, liệu phải trải qua bao lần ly biệt, liệu mấy lần được vui sướng hoan ca, để rồi cuối cùng bỗng thấy chai sạn với sự đến đi của những người bên cạnh, để rồi cuối cùng ta hiểu được rằng không có sự tương ngộ nào là vĩnh hằng, và cuối cùng cũng quen với những biến thiên đổi thay của khuôn mặt và chuyện đời?
“Anh không nỡ rời xa em.”
Câu nói này, thì ra khó cất thành lời đến vậy.
“Hãy ở lại, đừng đi có được không?” Câu nói này, cũng thật khó để thốt ra. Mà dù có nói ra, thì chắc gì đã được thỏa nguyện? Đã đến lúc này, xem ra mọi sự níu kéo chỉ là vô ích.
Tất cả những lần ly biệt mang theo tình yêu hoặc thù hận, cũng đều là một sự chia cắt đau khổ. Nếu chẳng thể mỉm cười nói lời tiễn biệt, cúi chào rời đi, vậy liệu có thể âm thầm quay bước, cố ngăn giọt nước mắt tuôn rơi, rồi cúi đầu bước vội? Ai khiến ta chìm đắm trong tình yêu thuở trước? Rồi sớm muộn cũng có một ngày, bạn sẽ mỉm cười khi đối diện với những vết thương của quá khứ. Bạn sẽ biết ơn người khi xưa đã rời bỏ bạn, anh ta không xứng với tình yêu, sự thuần khiết, nỗi đắm say của bạn. Anh ta xét cho cùng không phải là người mà số phận gán định cho bạn. Thật may là không phải!
Cả kiếp này, những gì dành cho nhau cố nhiên là tốt, khi không thể là của nhau, thì chỉ bởi lẽ nó không phù hợp. Có một số người mà bạn từng yêu, đích xác chỉ là một quá trình, anh ta xuất hiện trong cuộc đời bạn để khiến bạn trở nên mạnh mẽ hơn, khiến bạn học được giá trị của sự trân trọng và cho đi, khiến bạn cuối cùng sẽ hiểu được mình muốn gì, và thứ gì bạn cần tìm kiếm trong cuộc đời này. Sự đổ vỡ của ngày hôm qua, để đổi lấy sự trưởng thành cho ngày mai. Vậy thì, nỗi đau khi đó cũng coi như xứng đáng.
Những cuộc tình không có hồi kết, xét cho cùng là một kiểu trải nghiệm. Thời khắc đó, trái tim bạn rơi rụng từng mảnh, bại hoại run rẩy, nhưng bạn chỉ có thể tự mình đứng dậy, lau khô nước mắt rồi tiếp tục bước đi. Có ai đó như vậy, hoặc giả vài người, yêu đến khô cạn nhiệt thành, chết đi sống lại, chỉ bởi anh ấy là người đầu tiên ly biệt, chỉ bởi anh ấy là người đầu tiên nói với bạn rằng, không còn yêu bạn nữa, còn bạn thì chẳng có cơ hội để quay lại nói những lời này với anh ấy. Đã như vậy, thì cứ coi như mình chịu thiệt là được. Là người, chẳng phải chúng ta nên vơ chút thiệt thòi về mình hay sao?
Rất nhiều điều chúng ta nhận được trong cuộc sống, thậm chí tất cả, rồi sẽ biến mất một ngày nào đó, rời bỏ chẳng phải cũng là một sự biến mất ư? Những gì đổ vỡ rồi sẽ được xây đắp lại, những điều mới mẻ sẽ thay thế những tàn dư xưa cũ, tiếng cười vui sẽ thay cho tiếng nấc nghẹn, và rồi nước mắt lại sẽ thay thế môi cười. Cho đến một ngày, tất thảy những điều này đi đến hồi kết, không có tiếng cười, cũng chẳng còn lệ mặn.
Những ngày cuối hạ và đêm trường tuyết rơi sau này, hoặc những tháng ngày còn lại của cuộc đời, ở nơi đây, hoặc xứ khách quê người, khi bạn già hơn một chút so với hiện tại, hoặc đã rất già rồi, chợt nghĩ về ai kia đã từng ruồng bỏ bạn, nghĩ về khuôn mặt đã bị xóa mờ trong biển sâu ký ức, bạn sẽ thấy vô cùng biết ơn lần ly biệt năm ấy, bởi sự ra đi của anh ấy đã để lại cho bạn không gian của hạnh phúc.
Để tiếp nhận điểm tương đồng của hai người, đương nhiên sẽ chẳng chút khó khăn, chúng ta thậm chí còn nói rằng, đó là lý do khiến chúng ta bị hấp dẫn bởi nhau…
Tứ chi trong tình yêu
Thuở yêu đương, tứ chi của chúng ta cũng chìm đắm trong tình yêu.
Cảm giác của ái tình, lan tỏa từ lồng ngực đến đôi tay và hai chân.
Bạn đã từng có trải nghiệm như vậy?
Tay chạm được tới hạnh phúc,
chân tìm được bờ bình yên.
Tay vuốt trên tấm Pashmina[1] êm mềm,
chân đặt bước ở Paris lãng mạn.
Tay ôm khuôn gối ấm áp,
chân đặt trên tấm thảm mượt như nhung.
Tay vươn tới những vì sao,
chân như lửng lơ trên mặt đất,
Tay ôm lấy cuốn sách cảm động nhất trong lòng,
chân đặt trên mặt đất cứng sần, tràn đầy cảm giác thực tại và an toàn.
Tay len lỏi trên suối tóc đen mượt,
chân đặt trên mặt đất phủ đầy tuyết, dù có chút giá lạnh, nhưng lại là đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm đó.
Tay ôm trọn đóa hoa rộ nở,
chân bước trên mặt cỏ tuổi thanh xuân.
Những ngón tay nhảy múa vui vẻ,
đôi bàn chân giậm nhịp hoan ca.
Tay nắm lấy tay anh, mãi không buông thả dù vật đổi sao dời.
Tứ chi như đang cùng chủ nhân của nó say đắm trong tình yêu, chẳng trách khi chủ nhân thất tình, tứ chi cũng đau khổ, như mất đi toàn bộ sức sống của mình.
[1]. Pashmina là loại chất liệu được làm từ lông của loài dê Pashmina, một giống dê bản địa, đặc biệt ở vùng cao dãy Himalaya.
Anh có yêu em không?
Bốn chữ này, xưa nay luôn rất khó để cất thành lời. Trong thẳm sâu trái tim, chúng ta nghĩ đến nó ngàn vạn lần, nhưng lúc phải thổ lộ ra ngoài miệng, vẫn thấy sao thật ngượng ngùng.
“Anh có yêu em không?” Câu hỏi này không được nói quá sớm, cũng không được quá muộn. Nếu nói quá sớm, sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, còn nếu quá muộn, liệu có còn nghĩa lý gì nữa.
Khi yêu nhau, nếu bạn hỏi rằng: “Anh có yêu em không?” Anh ấy bèn biết ngay bạn đã yêu anh ấy rất nhiều, rồi từ đó trở về sau, mối quan hệ của hai người sẽ là tình cảm mà bạn dành cho anh ấy luôn nhiều hơn đôi chút.
Anh ấy không còn yêu bạn nữa, cố ngăn nước mắt lăn dài trên gò má, bạn chới với câu hỏi: “Anh có yêu em không?” Liệu chăng câu hỏi này đến quá muộn? Có một số chuyện, khi muộn rồi mới hỏi, chỉ khiến ta càng trở nên ngốc nghếch.
Sau những giây phút mặn nồng chăn gối, bạn hỏi rằng: “Anh có yêu em không?” Vậy có lẽ bạn chỉ là một cô gái nhút nhát, những lúc này, liệu có chàng trai nào khờ khạo tới mức trả lời rằng “không”?
Chuyện xảy ra rồi mới hỏi anh ấy: “Anh yêu em không?” e cũng là lỡ thì, đã đến lúc này, hỏi điều đó có giải quyết được gì?
Lỡ chẳng may gặp tai họa lớn trong đời, hoặc xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, phần đời còn lại bạn cần dựa vào sự chăm sóc của anh ấy, mải tư lự với câu hỏi: “Anh có yêu em không?” thì thực sự hơi ích kỷ.
Khi sinh hạ cho anh ấy một thiên thần kháu khỉnh, lại vu vơ thắc mắc: “Anh có yêu em không?” Bạn nghĩ rằng bạn vẫn là một cô bé mới lớn hay sao? Câu hỏi này cũng thật muộn màng.
Vậy thì lúc nào ta nên hỏi?
Thời điểm để hỏi suy cho cùng không đến quá nhiều, có chăng là khi anh ấy yêu bạn với một trái tim nồng cháy nhất, hãy cứ thủ thỉ rằng: “Anh có yêu em không?”
Nếu chẳng thể khẳng định, vậy thì hỏi để làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT