“Khuôn mặt của anh khi ở cạnh A là một kiểu, còn khi đứng bên B lại là kiểu khác!”
Câu nói này khó tránh khỏi một chút hàm nghĩa xấu.
Thế nhưng, con người mang trên mình một vài khuôn mặt, đó chẳng phải là một điều hết sức tự nhiên hay sao?
Chẳng lẽ khi đối diện với người trong mộng, chúng ta cứ bày ra bộ mặt cù nhầy bất cần giống khi ở bên cha mẹ hay sao?
Rồi chẳng lẽ chúng ta mang bộ mặt e thẹn tự tình khi gặp gỡ một người bạn vừa mới quen?
Khuôn mặt khi đối diện với cấp trên cũng không thể dùng để đối diện với cấp dưới.
Khuôn mặt khi đối diện với thầy cô không thể dùng để đối diện với chúng bạn.
Khuôn mặt khi đối diện với kẻ thù cũng không thể dùng để đối diện với người thương mến.
Khi đối diện với bạn bè, có lẽ ta còn có thể dựa theo mức độ sâu đậm của tình bạn để trưng ra những khuôn mặt khác nhau. Có một số người, bạn có thể bộc bạch những lời chân thật nhất của mình, vì biết rằng họ sẽ hiểu được bạn nói vậy là vì muốn tốt cho họ, và cũng biết rằng họ sẽ không tức giận vì điều đó. Thế nhưng có một số người, bạn biết rõ tính họ hiếu thắng, nên khi trò chuyện bạn cũng hiểu được rằng cần phải nương theo ý họ.
Khi đối diện với cấp trên và cấp dưới, con người thường có hai khuôn mặt, bởi một người sẽ trả lương cho bạn, còn một người bạn sẽ phải trả lương cho họ, vậy nên cũng cần có ranh giới.
Đối với người yêu và bạn bè, đương nhiên cũng cần có hai khuôn mặt, nếu không, e rằng bạn bè của bạn đều sẽ nuốt không tiêu, nói rằng bỗng nhiên bạn ăn nói quá khéo quá dịu dàng, tới mức chẳng thể nhận ra nữa.
Hãy hỏi thử chính mình, bạn có mấy khuôn mặt?
Mỗi người không chỉ có một khuôn mặt, có thể là hai, là ba, hay mười ba… chỉ cần mỗi khuôn mặt đều là thật, đều đáng yêu, không giả tạo, không nhào nặn, vậy thì chẳng sao cả. Không giả tạo có lẽ là điều mà không phải ai cũng có thể làm được, vậy thì, cứ đành cố hết sức vậy. Thế nhưng, chí ít bạn cũng cần có một khuôn mặt, mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy đáng yêu chứ?
Anh là tinh hà trong giấc mơ
Ngày hôm đó, một người bạn đột nhiên nói với tôi: “Mình thấy cậu thích mẫu đàn ông thật tĩnh lặng.”
Đầu tôi bỗng nổ rầm một tiếng, tại sao ngay cả bản thân tôi cũng chưa từng biết điều này?
Tôi thích mẫu đàn ông nam tử khí khái, đương nhiên không phải theo kiểu lỗ mãng thô cộc, bởi tôi chẳng hứng thú với những gã ngồn ngộn cơ bắp, râu ria chẳng theo hàng lối nào cả. Tôi thích những người đàn ông có trí tuệ, có tình nghĩa và có khiếu hài hước. Tôi thích anh hùng. Tôi thích đàn ông dịu dàng. Tôi thích đàn ông có nước da trắng khỏe. Tôi thích đàn ông có thân hình khỏe mạnh tráng kiện vừa tầm. Tôi thích đàn ông tâm lý và ấm áp. Tôi thích đàn ông chân thật. Tôi thích đàn ông có thể dựa dẫm.
Người đàn ông mà tôi thích, phải là tổng hòa của những điều trên.
Tôi chưa từng nghĩ đến hai chữ “tĩnh lặng”.
“Tĩnh lặng” nghe có vẻ hơi nữ tính, Carl Jung từng nói: trong tiềm thức của đàn ông có anima là phần nữ tính, còn phụ nữ thì có animus là phần nam tính. Hay nói theo cách khác, trong tim của mỗi người đàn ông đều có một người phụ nữ, và trong tim của mỗi người phụ nữ cũng đều có một người đàn ông, những đặc điểm này sẽ dần dần lộ ra trong cuộc đời.
“Tĩnh lặng” liệu có phải là một trong những đặc điểm của anima trong tim của những người đàn ông?
Tôi tin tưởng sâu sắc rằng, hình mẫu mà chúng ta yêu thương từ lúc khởi đầu đến cuối đời đều chỉ có một. Hình mẫu đó sớm đã len lỏi bắt sâu cội rễ trong trái tim, sau đó chúng ta sẽ vô thức tìm kiếm và gặp gỡ người đó, vấn đề ở đây, chỉ là sự sớm muộn của thời gian mà thôi.
Thế nhưng, dường như đến một ngày nào đó, mỗi người phụ nữ sẽ phát hiện ra rằng, người đàn ông mà họ yêu không hề tồn tại. Lý tưởng của họ quá cao, và ảo tưởng của họ quá nhiều. Thứ mà họ yêu thương không phải là đàn ông, mà chỉ là tình yêu.
Yêu thương ngay chính tình yêu, vậy thì người đàn ông mà họ yêu rõ ràng không tồn tại trên trái đất này, mà chỉ ở nơi tinh hà trong giấc mộng.
Bàn ăn của tình yêu
Tình yêu bắt đầu từ bàn ăn, rồi một ngày cũng biến mất trên bàn ăn.
Lần đầu hò hẹn không thể thiếu sự xuất hiện của bàn ăn, có lẽ là hai người cùng thưởng thức một bữa cơm tối, có lẽ là một tách cà phê, có thể là một ly cocktail giữa quán bar huyên náo.
Lần đầu tiên như vậy, chúng ta luôn cố gắng để thể hiện mặt tốt đẹp nhất của bản thân.
Rồi kể từ sau đó, chúng ta đã trải qua vô số ngày tháng ngọt ngào bên chiếc bàn ăn.
Tất nhiên không phải lúc nào cũng vui vẻ, đôi lúc chúng ta sẽ cãi vã, sau đó ôm mối hờn giận, chẳng nói một lời.
Còn nhớ, không ít nước mắt của ta đã rơi bên bàn ăn. Thế nhưng, ngày mai của ngày mai, chúng ta vẫn sẽ cùng ăn với nhau, quên đi những giọt lệ đã từng rơi, quên đi nguyên cơ cãi vã lần trước.
Mãi đến một ngày, chúng ta không còn yêu nhau nữa, bữa cơm cuối cùng ăn cùng nhau, giờ trở thành bữa tối cuối cùng giữa hai người.
Nếu như chúng ta chẳng thể tránh khỏi việc phải ăn cùng nhau bữa tối cuối cùng, uống chai rượu cuối cùng, vậy chúng ta sẽ ăn gì? Và sẽ ăn nơi đâu?
Ai rồi cũng chết đi từng chút, từng chút một.
Có người nói rằng, chỉ cần sống từng ngày như thể hôm đó là ngày cuối cùng của mình, ta sẽ cảm thấy vui hơn rất nhiều. Thế nhưng, khi bạn yêu một người, rõ ràng không thể coi mỗi bữa cơm bên cạnh người đó tựa như một bữa tối cuối cùng.
Chúng ta luôn hy vọng rằng, vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ có bữa tối cuối cùng.
Nếu như có thể, em sẽ ăn cùng anh đến mãi mãi, nhìn chúng ta dần dần điêu linh bên bàn ăn, đôi mắt hóa lòa, nhìn không rõ những nét chữ nhỏ trên hóa đơn, bụng dạ trở nên nhỏ yếu, chỉ có thể ăn được chút ít, và hàm răng cuối cùng cũng đã rụng hết.
Người tôi yêu cũng sẽ giống như tôi, từng chút từng chút già đi bên bàn ăn. Và đến ngày hôm đó, em nguyện rằng mình sẽ là người đầu tiên nhắm mắt gục xuống.
Vậy xin anh, hãy giống như những bữa ăn từ sau ngày mình yêu đương, ly rượu em uống không hết, khi đó, anh cũng thay em uống cạn đi nhé.
− Hết −
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT