Bạn đã từng lặng yên ngắm nhìn người mình yêu đang say ngủ?

Chắc hẳn bạn không còn nhớ tâm trạng khi đó là thế nào, khi mà anh ấy đã ngủ, còn bạn thì trằn trọc không thôi, nên nằm quay đầu lại, yên lặng ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh đang say sưa trong giấc mộng…

Tư thế ngủ của anh ấy có thể không được đẹp, nhưng bạn chẳng hề bận tâm đến điều đó.

Con người có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình qua gương, nhưng sẽ mãi không thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân lúc đang say ngủ. Khoảng thời gian riêng tư như vậy, chỉ đành lưu lại cho người nằm cạnh chứng kiến.

Ngắm nhìn người mình yêu đang chìm trong giấc ngủ, bất giác trong bạn nảy ra thật nhiều câu hỏi:

Tại sao người đang ngủ bên cạnh là anh, chứ không phải người khác? Tại sao bạn có thể yêu anh, và anh cũng đáp lại tình cảm đó?

Phải chăng nhiều khi trông anh thật xa lạ?

Tại sao người đàn ông này có thể khiến bạn cười, và cũng có thể khiến bạn khóc?

Anh ấy thực đến vậy, tại sao đôi lúc bạn vẫn thấy như đang nằm mơ?

Liệu anh ấy sẽ là người dìu bạn đi suốt cuộc đời này?

Bạn âm thầm hít thở mùi hương trên người anh, lắng nghe tiếng thở đều đều yên ả, lòng bỗng cảm thấy mịt mùng hoang mang.

Anh ấy là một con thuyền nhỏ, chịu sự xô đẩy của vận mệnh, vin theo sóng nước dập dềnh trôi đến bên mép giường của bạn.

Xác suất như vậy là bao nhiêu? Thực chẳng thể đoán định.

Bạn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má, đắp thêm chăn cho anh, nhìn anh ấy mộng mị, cảm giác yêu thương chợt bùng lên rạo rực. Người đàn ông neo lại bên mép giường của bạn, giây phút này trông thật lương thiện và ngây thơ biết mấy, không màng cảnh giác, tựa như một cậu bé con. Bạn tự nhủ với mình rằng, sau này nhất định phải yêu và trân trọng anh.

Vậy nhưng, khi anh thức giấc, và bạn cũng tỉnh lại, bạn vẫn sẽ cãi nhau với anh, vẫn sẽ hồ nghi liệu rằng anh sẽ là người cùng bạn đi đến cuối con đường.

Và niềm rung động trong giây lát kia, thì ra chỉ thuộc về chính bạn.

Tiếng vỗ tay của một người

Tôi không cần bước lên bậc đài giữa những lời tán thưởng, nhưng hy vọng một ngày nào đó, tôi sẽ bước xuống giữa những tràng vỗ tay.

Tôi không sống bởi tiếng vỗ tay của người khác, điều tôi thực sự để tâm chỉ là tiếng vỗ tay của một người. Giả như nhận được tràng pháo tay nhiệt thành của cả thế giới, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng vỗ tay của người mình yêu, điều đó cũng thật thất vọng biết bao!

Có đôi lúc chúng ta cố gắng đến vậy, thực chất không phải để tận hưởng những lời tung hô của kẻ khác, mà chỉ mong nhìn thấy người kề cạnh mỉm cười vỗ tay.

Miệng chúng ta không nói, khuôn mặt lộ vẻ bất cần, dường như muốn chiến thắng cả thế giới. Thật tội nghiệp biết bao, tự sâu thẳm nơi con tim, chúng ta chỉ muốn nhận được tràng pháo tay của duy nhất một người, nhưng dường như anh không hiểu điều đó.

Có lẽ anh ấy sẽ nói: “Biết bao người đã tung hô em rồi đó thôi!”

Câu nói này chẳng khác gì: “Trên bầu trời đã có rất nhiều ngôi sao rồi mà!”

Khi không có người ngắm sao cùng bạn, bầu trời cũng chỉ là một màn đen mờ mịt.

Tiếng pháo tay của người đời, thật giả khó lường, rốt cuộc cũng vẫn có một rào cản ngăn cách. Duy có tiếng vỗ tay của người tình, nghe tựa như một khúc ca, réo rắt dặt dìu.

Tiếng la ó của thế gian luôn luôn là thật. Vậy mà, chỉ cần người tôi để ý nói rằng: “Anh thấy em làm rất tốt.”

Thì những tiếng la ó kia sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Một khắc suy tưởng

Ngay với những mối tình mà cả hai đều nguyện thề bên nhau, thì những khoảnh khắc suy tưởng cũng thường xuyên xuất hiện.

Tôi thường nghĩ, sau khi cãi nhau một trận ra trò và nói lời chia tay, người ấy vẫn sẽ không nỡ rời bỏ mình. Giữa màn đêm lạnh vắng, anh ấy sẽ nhẹ nhàng đến thăm tôi, lặng lẽ đứng chờ suốt đêm dưới bậu cửa sổ nơi tôi ở, chỉ để xem xem ánh đèn trong nhà liệu có bật sáng, chỉ để ngắm nhìn bóng hình tôi in trên ô cửa.

Tiếc thay khi nửa đêm thức giấc, ôm bao nỗi ngóng chờ bước ra bậu cửa nhìn xuống phía dưới, nào có thấy dáng người quen thuộc mà tôi hằng trông mong.

Mãi mãi tôi không thể biết được, rốt cuộc do tôi đã quá ảo tưởng, hay anh quả thực đã đến, chỉ là tôi đã lỡ mất khoảnh khắc ấy mà thôi.

Có đôi lần cãi vã xong, anh ấy không gọi điện thoại, không phải một ngày, hai ngày, mà những ba ngày. Những lúc như vậy, trong đầu tôi lại vần vũ cảm xúc:

“Chắc anh ấy sợ mình vẫn đang giận, muốn để mình bình tĩnh lại.”

Sự suy tưởng của phụ nữ luôn liên quan đến tình yêu. Chúng ta suy tưởng và nói với chính mình rằng:

“Mình là người con gái anh ấy yêu nhất trong đời.”

“Anh ấy đối xử với mình tuyệt vời nhất.”

“Anh ấy từng nói rằng mãi mãi không bao giờ rời xa mình, còn nói nhất định sẽ làm được như vậy.”

Vậy sự suy tưởng của đàn ông thì sao?

Liệu có phải như vậy:

“Người cô ấy tôn thờ nhất là mình.”

“Cô ấy không thể sống thiếu mình.”

“Mặc dù mình không phải là người đầu tiên của cô ấy, nhưng dám chắc mình là người khiến cho cô ấy ngây ngất nhất.”

Thế giới rộng lớn, khó tránh khỏi những kẻ lường gạt. Vậy nhưng, giây phút con người tự lừa dối bản thân lại luôn nhiều hơn những lúc bị người khác lường gạt.

Có những sự tự lừa dối mang theo vị đắng, nhưng cũng có một số là vị ngọt, ví như những suy tưởng trong cuộc tình mà cả hai người đều đang chìm trong say đắm, những ảo tưởng ai đó đợi chờ mình cả đêm trong lặng lẽ, hay sự thích thú khi được người khác tôn thờ.

Và chính những sự suy tưởng đó đã tô điểm thêm cho những cuộc tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play