Tôi không bận lòng khi một người tôi không yêu lại dành tình cảm cho tôi, nhưng, tôi chỉ có thể yêu một người yêu thương mình…
Giữ lại một mảng màu đêm
Trong tuổi thanh xuân của đời mình, có lẽ ai trong số chúng ta đều từng trải qua giai đoạn cảm thấy rằng thế giới này chẳng ai hiểu mình.
Chúng ta mong chờ tương lai sẽ gặp được ai đó, người ấy sẽ yêu thương, và cũng rất thấu hiểu mình.
Vậy nhưng, ngày sau của ngày sau, khi không hiểu về một ai đó, chúng ta vẫn có thể đem lòng yêu thương. Cũng giống như chúng ta chẳng thể hiểu được chính mình, nhưng vẫn cảm thấy hận bản thân. Rồi một ngày, khi không còn niên thiếu nữa, cuối cùng ta bỗng phát hiện ra, dù là một người bạn đồng hành của cuộc sống, hay là bạn đồng hành của tâm hồn, chúng ta đều không thể hoàn toàn hiểu hết đối phương.
Trong góc khuất sâu thẳm nhất của trái tim, rốt cuộc con người đang chôn vùi những bí mật gì, những điều mà ngay cả những người thân cận nhất cũng không tài nào biết được?
Tại sao chúng ta luôn khao khát được người khác thấu hiểu? Suy nghĩ đó thật ngốc nghếch biết bao? Bởi lẽ ngay cả chúng ta cũng chẳng thể thấu hiểu bản thân mình kia mà.
Trong cuộc đời này, chúng ta luôn cố gắng dùng thật nhiều cách để tìm hiểu bản thân: chiêm tinh, bói toán, tử vi đấu số, mật mã sinh mạng, bói bài, tâm lý học, cho đến cả tôn giáo và ái tình.
Nhưng cuối cùng, chúng ta hiểu về mình được bao nhiêu?
Phải hiểu rõ một người, chúng ta mới có thể yêu thương. Suy nghĩ này phải chăng chỉ nên lưu lại trong những năm tháng của thời thanh xuân?
Khi già đi một chút, bạn thậm chí không hy vọng rằng ai đó có thể hiểu mình, điều đó dường như đã không còn tất yếu nữa.
Tại sao chúng ta phải cố công thâm nhập và thám hiểm một miền đất vừa gần gũi nhất, nhưng cũng rất đỗi xa xôi ấy?
Và tại sao chúng ta lại kiên trì tìm hiểu tất cả những gì thuộc về người mà chúng ta yêu thương?
Thì ra, khi hiểu thêm về bản thân bao nhiêu, bạn sẽ không còn muốn hiểu thêm về người kia bấy nhiêu. Đó là điều mà thuở niên thiếu, bạn chẳng bao giờ tưởng tượng ra được. Những ngày tháng đó, chúng ta luôn tưởng rằng, tình yêu sẽ buộc chặt hai con người lại với nhau. Khi anh yêu em, anh sẽ phải hiểu thấu con người em.
Kết quả của điều này lại là: khi anh hiểu em, anh sẽ không còn yêu em nữa.
Khi tuổi xuân thoáng chốc vụt qua, không còn thời niên thiếu, cuối cùng chúng ta mới chấp nhận quẳng bỏ gánh nặng của sự tìm hiểu. Bạn có thể yêu một người, nhưng không bắt buộc phải hoàn toàn hiểu rõ về anh ấy, bạn chỉ cần trở thành người hiểu anh ấy nhất, vậy là đủ.
Bạn có thể không hoàn toàn hiểu rõ về một người, nhưng vẫn có thể yêu người ấy đến say đắm u mê.
Những điều mà bạn chẳng thể thấu hiểu, xin hãy gửi gắm về anh ấy. Đó chính là một mảng màu đêm, mà bạn đã dùng tình yêu của mình để giữ lại cho anh. Và đó cũng là sự thấu hiểu của bạn đối với cuộc sống, và với chính mình.
Khi ấy cứ ngỡ là lẽ thường
Tất cả mọi thứ trên thế gian này, phải chăng đến khi sắp vuột khỏi tầm tay hay đã đánh mất, ta mới phát hiện ra sự tốt đẹp của nó, mới phát hiện ra sự tiếc nuối đang dâng trào giằng xé tâm can?
Những tháng ngày đã cùng đi qua, những khoảnh khắc ngọt ngào và chát đắng, những giọt nước mắt và tiếng cười, đôi tay đã từng nắm lấy, những cái ôm và nụ hôn trao nhau, những lời tình tứ bồng bềnh và vô thưởng vô phạt thân mật giữa hai người, những lần cãi vã và làm lành, khi ấy cứ ngỡ là lẽ thường, mãi đến một ngày khi phải bất lực từ bỏ, hoặc biết rằng bắt buộc phải từ bỏ, ta mới chợt bừng tỉnh ngộ, những chuyện dĩ vãng từng ngỡ là tầm thường kia tựa như những mảnh vụn nhỏ nhoi, rồi cũng chẳng bao giờ trở lại.
Thế rồi, chúng ta không khỏi oán trách chính mình, khi bản thân từng có được những điều ấy, tại sao lại không biết trân trọng.
Vậy nhưng tất cả mọi chuyện, phải chăng khi ta biết đặt lòng trân trọng, chúng sẽ không bao giờ vuột mất? Hoặc giả, với những thứ mà ta đã từng dốc lòng cho đi, đã từng trân trọng, cũng có thể gạt đi nước mắt không vương chút nuối tiếc, tự nhủ với chính mình rằng, hãy bước về phía trước, đừng quay đầu nhìn lại?
Khi hoài niệm về một tình yêu đã mất, chúng ta mới chợt nghiệm ra rằng, những chuyện dĩ vãng tầm thường kia lại là những gợn sóng đẹp đẽ kỳ diệu nhất trong cuộc đời. Tất cả những mối tình sâu đậm, thì ra đều được xâu chuỗi bởi từng hạt từng hạt vụn mảnh lấp lánh của thời gian, tựa như muôn vàn những sợi dây đèn nhỏ tỏa ra thứ ánh sáng vi diệu miên man, nằm êm đềm bên cạnh chân ta, chiếu sáng hình bóng kề sát bên nhau của cả hai. Khi đó cứ ngỡ là lẽ thường, nhưng đến một ngày những bóng đèn kia bỗng vụt tắt, chúng ta mới thấy rằng, những ngày tháng bình thường đó, lại là những lời chúc phúc đẹp đẽ biết bao.
Nỗi cô đơn khắc khoải nhất
Có người hỏi: “Nếu như cậu yêu phải một người không yêu mình, vậy thì sao?”
Tôi trả lời rằng: “Tôi sẽ không bao giờ yêu một người không yêu mình.”
Người kia rất lấy làm ngạc nhiên: “Làm sao mà cậu có thể nói một cách kiên quyết thế được?”
Không phải tôi nói một cách kiên quyết, mà là quả thực tôi chưa từng làm những việc như vậy. Tại sao tôi phải yêu một người không yêu mình?
Đối phương tiếp tục gặng hỏi: “Thế nhưng, có rất nhiều người phụ nữ từng lâm vào cảnh khổ sở như vậy. Xem ra cậu là một người sống rất lý trí, phải không?”
Tôi chẳng hề thấy câu trả lời của mình có điều gì kỳ lạ. Đối với tôi, suy nghĩ đó tự nhiên vô cùng.
Anh ấy không yêu tôi, vậy tại sao tôi phải yêu anh ấy?
Đây không phải vấn đề lý trí hay không, có lẽ, đây thuộc về phạm trù phong cách cá nhân mà thôi. Có người thích ăn cay, có người không; có người thích hút thuốc, có người không; có người thích khiêu vũ, có người không. Không ăn cay nghĩa là không thể ăn cay, không hút thuốc chẳng phải vì sợ ung thư phổi, đó đơn giản là vì không thích, thậm chí chưa từng nghĩ đến việc châm lửa đốt một điếu thuốc; không thích khiêu vũ, chỉ bởi cảm thấy trong người không có chút tế bào khiêu vũ nào mà thôi.
Tình yêu là một điệu nhảy của hai người, tôi không bận lòng khi cả hai đều nhảy không thật tốt, nhưng tôi thực sự rất để tâm nếu chỉ có một mình mình đang nhảy, còn người kia chỉ luôn đứng bên cạnh lạnh lùng dõi xem.
Những mối tình câm lặng, đến một khoảnh khắc nào đó sẽ lại nhìn thấy ánh sáng của bầu trời, khi người ấy cuối cùng đã bị tình yêu của bạn làm cho cảm động. Thế nhưng, yêu một người mà ngay từ những giây phút đầu tiên đã không thích bạn, có lẽ sẽ quá lãng phí tuổi thanh xuân. Tuổi thanh xuân của tôi có thể bị phung phí bởi tình yêu, nhưng tôi sẽ không bao giờ phung phí nó cho một người không dành trọn trái tim cho tôi.
Tôi không bận lòng khi một ai đó mà tôi không yêu trót đem lòng yêu tôi, thế nhưng, tôi chỉ có thể yêu một người thực sự yêu thương mình. Tình yêu đôi lúc sẽ khiến người ta cô độc, thế nhưng, sự vọng tưởng hão huyền lại là nỗi cô đơn khắc khoải nhất, và cũng là bất kham nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT