Đã bao lâu rồi bạn không hỏi ai đó rằng: “Anh có yêu em không?”
Nếu câu trả lời là đã từ rất lâu rồi, vậy xin chúc mừng bạn. Không còn phải dò hỏi người kia yêu mình đến mức độ nào, điều đó chứng tỏ rằng bạn đã trưởng thành.
Chúng ta có rất nhiều câu hỏi liên quan đến tình yêu, ví dụ: “Anh sẽ yêu em bao lâu?”, “Anh yêu ai nhất trên đời?”, “Liệu anh có còn yêu em như trước?”… Tất cả những mức độ, sự dò đếm, cùng với nỗi hoài nghi đối với tình yêu, đều có thể bào mòn tình yêu.
Bạn có thể vẫn yêu anh ấy mà không vì điều gì chứ?
Bạn có thể yêu anh ấy như trước nay anh ấy đã yêu bạn không?
Tại sao bạn luôn hy vọng có thể thay đổi anh ấy, biến anh ấy thành một người xứng đáng hơn để yêu?
Tại sao bạn luôn muốn nhận được những gì đã cho đi khi ở bên anh ấy?
Rất nhiều phụ nữ vẫn luôn nghĩ rằng, họ phải tìm một người hết mực yêu mình, còn họ thì không nhất thiết phải yêu người ấy đến vậy, đó mới là hạnh phúc nhất.
Như vậy có thực sự là hạnh phúc nhất chăng? Làm như vậy chỉ có thể bớt chịu tổn thương hơn mà thôi.
Rất nhiều người vẫn đang thăm dò nửa kia yêu mình đến mức nào. Họ nói rằng:
“Nếu như anh yêu em, anh phải làm thế này...”
“Anh làm thế tức là anh không yêu em.”
Làm như vậy, chứng tỏ chúng ta không có khả năng cống hiến cho tình yêu, chúng ta chỉ hy vọng được yêu.
Có lẽ, khi bạn không còn thói quen đong đếm tình cảm, hoặc hoài nghi tình yêu, bạn mới có càng nhiều năng lượng để yêu.
Xét cho cùng, tình yêu chẳng thể tính toán
Một cô gái hỏi tôi rằng: “Bất cứ thứ tình cảm nào cũng đều phải tính toán, đúng không chị? Nhưng tại sao không thể để mọi thứ diễn tiến theo lẽ tự nhiên của nó, và mặc cho nó được tự do phóng sinh?”
Cô gái đặt ra câu hỏi này, có lẽ vẫn còn rất trẻ? Khi bạn từng trải hơn bây giờ, bạn sẽ hiểu được rằng, câu hỏi này vốn chẳng cần phải hỏi.
Tình cảm vừa cần phải tính toán, vừa cần phải thuận lẽ tự nhiên, tự do phó mặc. Còn việc làm thế nào để điều chỉnh một cách phù hợp, đó lại là tài năng của mỗi người. Vậy nhưng, dù có tài năng đến mấy, có lẽ vẫn chẳng thể địch lại được duyên số. Thế nên xét cho cùng, tình yêu chẳng thể tính toán được.
Điều duy nhất chúng ta có thể tính toán, đó chính là bản thân, thứ duy nhất có thể quản được, cũng chỉ có bản thân. Học cách trân trọng và thưởng thức người đang đứng trước mắt mình, đó có thể coi là một kiểu “tính toán” đầy ý nhị và thâm tình. Tình yêu chỉ có thể mặc theo lẽ tự nhiên, đã biết rõ rằng nắm chặt một người sẽ thật mệt mỏi, chi bằng hãy để anh ấy được tự do. Tự do của anh ấy cũng chính là tự do của bạn. Một người đàn ông tuy có thể bước đi bất cứ lúc nào, nhưng vẫn nguyện được ở bên cạnh bạn, dù trải qua biết bao phong ba bão táp, vẫn một lòng một dạ yêu bạn, vậy thì anh ấy mới thực là của bạn.
Nếu hai người thực sự dành trọn tình cảm cho nhau, họ sẽ không bao giờ khổ tâm suy xét xem tình cảm đó rốt cuộc nên tính toán hay cần phó mặc theo lẽ thường, bởi vì mọi thứ vốn đều tự nhiên như vậy. Trời đất mênh mông, có một người luôn cảm thấy yêu bạn là một lẽ thường tự nhiên quá đỗi, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Tôi thuộc tuýp người tôn sùng sự tự do tùy mặc, có lẽ chẳng phải vì tôi phóng khoáng như những gì bản thân hằng tưởng tượng, mà vì tôi biết rằng, khổ tâm tính toán so đo sẽ chẳng chút nghĩa lý gì, chi bằng hãy chờ đợi một ngày duyên phận gõ cửa, và anh ấy sẽ yêu bạn, tựa như đó là thiên mệnh của anh ấy.
Điều kiện của một đóa hoa
Có người nói rằng, tình yêu đẹp như những cánh hoa. Cũng có người bảo rằng, tình yêu giống như những cánh hoa, sớm muộn rồi sẽ có lúc tàn, thậm chí là sớm nở tối tàn. Nói tình yêu giống với những cánh hoa, chỉ là một sự tỷ dụ sáo rỗng, khi dùng cách so sánh này, thứ mà chúng ta nhìn thấy chỉ là một đóa hoa, chứ không phải là điều kiện để đóa hoa đó được hình thành.
Bạn biết một đóa hoa được sinh ra thế nào không? Bạn chắc chắn không thể không biết, đó là sự kết hợp của rất nhiều điều kiện: ánh nắng, khí hậu, nước mưa, có lẽ còn bao gồm cả những cánh bướm bất chợt lượn qua. Hội đủ những điều kiện trên, đóa hoa mới có thể xuất hiện.
Tình yêu cũng được hình thành bởi rất nhiều điều kiện, hiện tượng và tình cảnh. Sự gặp gỡ đầy duyên phận trong một khoảnh khắc nào đó, chúng ta gặp gỡ, quen nhau và yêu thương, vậy là chúng ta sẽ trở thành đóa hoa đó. Một ngày của sau này, điều kiện hình thành nên đóa hoa kia lần lượt biến mất, duyên tận tình tan, đó cũng là lúc chúng ta phải lìa xa.
Vật chất vĩnh viễn không bao giờ tiêu tán, sau khi hoa tàn, nếu được kết hợp với một vài điều kiện khác, những giọt mưa, ánh nắng, đất tơi và cánh bướm vô tình bay qua khác, một đóa hoa mới lại tươi mầm hé nở. Chỉ có điều, hình dạng của nó hoàn toàn khác xa so với trước kia.
Chúng ta thường nói, trên thế gian không có gì là vĩnh hằng, bởi đóa hoa đã nở kia sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại. Chúng ta nguyện tin vào vĩnh hằng, là bởi khi đóa hoa này tàn úa, nó sẽ trở thành dưỡng chất cho đóa hoa tiếp theo, mãi mãi luân hồi không ngừng.
Tất thảy mọi điều kiện, không có lần nào là tương đồng với nhau. Mỗi một đóa hoa, cũng đều có cá tính riêng của nó. Chúng ta ngẫm ra câu chuyện từ một đóa hoa, chúng ta ngộ ra duyên phận cũng từ một đóa hoa. Duyên đến duyên đi, chúng ta chẳng thể nào nắm bắt, ta chỉ có thể học cách ngắm hoa mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT