"Lời hứa hẹn vĩnh viễn chân thành chỉ là trò cười trên mép môi bởi yêu thương là họ sẵn sàng bán nhau khi được giá và nhẹ bẫng rao bán chính họ nếu điều đó giải quyết được khó khăn cho những người còn lại."



“Cảm ơn anh!” Ba từ đầu tiên cô buông lơi ra khỏi vòm họng nhạt thếch không cảm giác, ngay khi chiếc Cadillac đỗ vào ô trống thuộc chủ quyền riêng của căn hộ. Cuộc chơi tàn cũng cần một lời tuyên bố hạ màn bởi sự im lặng kéo dài đã đủ, đôi bên có lẽ sẽ không còn gặp lại nhau nhưng ân tình ngày cũ vẫn chưa phai, mối quan hệ vô hình giữa hội Harvard và nhà nhóm còn dây dưa không thể dứt. Giữa bãi xe tĩnh lặng rộng đủ chứa vài mươi chiếc ô-tô, cô nhìn trai đẹp bằng ánh mắt tạ từ cùng nụ cười mềm, chừng như đã quyết chí kết thúc đoạn đường ngắn ngủi cùng nhau này.

Trai đẹp điềm tĩnh điều chỉnh sao cho chiếc Cadillac đỗ thẳng hàng với những chiếc xe khác rồi hướng ánh mắt nâu trầm mặc bất động vào khoảng trống trước mặt, khá lâu trước khi quay về phía cô. Giọng anh sâu lắng, nửa cương quyết không nhượng bộ nửa lại khẩn khoản thuyết phục: “Biến cố giữa chúng ta, tôi nhất định chịu trách nhiệm nhưng hy vọng em sẽ đồng ý chờ cho qua hết hôm nay. Được không?”

Dẫu không hiểu vì sao phải luyến tiếc thêm hai mươi bốn giờ, dẫu cõi lòng thét gào lời chối từ nhưng rốt cuộc, cô vẫn không thể vì đây là lần đầu tiên trai đẹp hạ kiêu hãnh đàn ông để đưa ra yêu cầu. Bất chấp anh phạm lỗi lầm gì thì kể từ khi bắt đầu chạm nhau cho đến hiện tại, cô vẫn luôn là người mặc nhiên đón nhận, mặc nhiên dựa dẫm. Nên với yêu cầu cuối cùng này, cô chỉ có thể gật đầu: “Tôi cần một lý do?”

“Mừng em thêm một tuổi mới, bé con của tôi!” Theo sau câu chúc mừng là nụ hôn chim bói cá vội vã lướt qua bờ môi còn chưa kịp run lên, trai đẹp trân quý giữ gương mặt cô bằng cả hai tay, tận sâu trong đáy mắt nâu là muôn vạn yêu thương mãnh liệt, tựa những tia pháo hoa sáng lấp lánh trên nền trời đẫm ướt mưa đêm.

Ừ nhỉ! Bây giờ là ngày mười ba tháng tám, cô bé lên sáu bấu chặt mười ngón chân tê dại xuống nền bùn nhão trong chiều mưa đưa người ra đồng năm nao vừa bước qua ngưỡng cửa ba mươi sáu nhạt nhòa. Nếu trai đẹp không nhắc, có lẽ cô cũng sẽ quên bởi đối với những ả đàn bà chưa kịp đi hết thời hoa niên đã vội già thì tuổi tác hay sinh nhật đều không thiết phải tồn tại. Hơn nữa, ngày sinh trên hộ chiếu vốn dĩ không phải hôm nay vì người ở thế hệ trước thích dùng lịch ta để tiện bề xem tuổi cưới gả, ma chay mai sau nên khi làm thủ tục khai sinh, mẹ cô đã dùng ngày Âm lịch và bí mật này chỉ sẻ chia riêng cùng mấy chị em nhà nhóm – những Sư Tử cô độc từ trong thiên mệnh giống nhau. Cô cau mày nhìn anh, vành môi bất giác cong lên tạo thành dáng điệu hồ nghi khá trẻ con.

Trước điệu bộ trẻ con thuần khiết ấy, ánh mắt nâu càng thêm rực rỡ khi vành môi căng đều của trai đẹp vẽ nên nụ cười âu yếm: “Tôi biết điều này trong một lần ghé qua nhà Aris. Lúc ấy, vợ Aris cùng vài người khác đang bàn luận về buổi tiệc sinh nhật chung, họ đã nhắc đến tên em, chuyến công tác dài ngày bận rộn không thể trở về và cả ngày mười ba tháng tám.” Lần đó, anh rất lo lắng khi biết cô sang tận Trung Đông nhưng cuối cùng vẫn chỉ lặng lẽ giữ đúng vai trò khách qua đường của mình bởi Aris đã từng nói rằng, những người phụ nữ đặc biệt cần được trân trọng theo một cách đặc biệt và chỉ được phép tổn thương đến họ khi họ buộc chúng ta phải quên lãng. Mẫu đàn ông như bọn anh vốn có thể bao dung hết thảy cho người phụ nữ của mình, ngoại trừ quên lãng. Khi ấy, anh có chút không đồng tình với quan điểm kia, tuy nhiên ở hiện tại, anh đã hoàn toàn thấu đáo vì sao Aris thà dùng quyền lực để có được cuộc hôn nhân, khiến vợ anh ta tổn thương cũng nhất định không muốn buông tay quên lãng. Thật lòng mình, anh không muốn, không bao bao giờ muốn phải đi đến kết cuộc ấy song... Một tiếng thở dài bất nhẫn vừa manh nha thoát ra khỏi buồng phổi đã bị níu ghì lại!

Cô gật gù, mặc nhiên tin tưởng rằng trai đẹp dù xấu xa đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không tùy tiện xâm phạm sâu vào tư ẩn của mình. Thật lạ! Nhắc đến lòng tin, tim cô vẫn nhói đau một phách nhưng lại không có cách nào cưỡng ép bản thân hoài nghi bởi mỗi phát ngôn từ anh đều có cơ sở vững chắc. Chẳng hiểu định mệnh run rủi thế mà mà mười mấy chị em nhà cô cùng thuộc cung Sư Tử nên họ quyết định tổ chức sinh nhật chung vào ngày mười lăm tháng tám hàng năm và cách đây hai năm, quả thật cô đã có đợt công tác Trung Đông dài ngày nên đành vắng mặt.

“Tôi đồng ý đề nghị của anh nhưng có điều này nhất định phải làm rõ, trò chơi sẽ chấm dứt vào ngày mười bốn và đôi bên không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào với nhau, sau đó.” Một câu lời không dài song cô đã dè dặt cân nhắc khá lâu trước khi quyết định nói ra. Tiếp tục oán trách hay cứng nhắc phản kháng đều có khả năng gây ảnh hưởng tiêu cực đến nhà nhóm, cũng như thiếu công bằng với trai đẹp. Người đàn ông này đã từng kiên nhẫn ngần ấy năm dài thì nhẽ nào cô lại ích kỷ hai mươi bốn giờ đồng hồ?

Không đưa ra bất kỳ phản ứng nào khác ngoài nét cười hài lòng thấp thoáng trên khóe môi, trai đẹp nhanh chóng xuống xe, mở cửa ghế phụ và không quên hành động dùng tay che chắn phía trên cho cô. Mười ngón tay đan kín vào nhau, năm ngón to lớn, ấm áp giữ chặt lấy năm ngón nhỏ bé, hao gầy. Hai người yên ả sánh bước đến thang máy có đánh số A27; bên ngoài, mưa lất phất bay. Cảm giác thân mật giữa đôi bên khiến cô vu vơ đưa mắt nhìn vào chiếc nút chọn tầng duy nhất trên bảng điều khiển, để rồi nhận ra căn hộ ở Empire Spirit cũng là A27. Trong dòng miên man quay ngược thời gian ấy, cô bỗng phát hiện ra điều khác thường khi chợt nhớ lại chiếc Yukon đã khiến mình ấn tượng tốt về anh – hình như nó mang biển kiểm soát “006 – 27”...

Ding!

Thang máy dừng lại, kéo cô quay về với thực tại. Trai đẹp buông tay cô ra rồi rất nhanh lách người sang trái, dùng bàn tay phải một lần nữa nắm chặt lấy tay cô. Trước hành động kỳ lạ ấy, cô không bất ngờ bởi biết anh cần dùng bàn tay trái để mở mã hóa khóa cửa nhà, cõi lòng chỉ dâng trào dăm nỗi niềm chua xót xen lẫn ngưỡng mộ dành cho một sự kiên chung cực đoan. Bất giác, môi cô máy động: “Hình như số 27 rất đặc biệt với anh?”

“27?” Trai đẹp thoáng nhíu mày định hình ý tứ trong câu hỏi kia rồi nhanh chóng gật đầu: “Phần lớn những tài sản cố định tôi sở hữu trong vòng bốn năm qua đều có ít nhiều liên quan đến con số này, chính xác hơn là 06-27.” Nói xong, ánh mắt anh dành cho cô như thêm phần nồng nàn. Có lẽ cô đã quên cách đây bốn năm, tiệc chu niên kết hôn của Sa diễn ra vào ngày hai mươi bảy tháng sáu.

Trước cách giải thích có cũng như không của trai đẹp, cô chỉ biết nguýt dài rồi thả người xuống sô-pha êm ái. Một ngày loanh quanh với bao rắc rối, sống lưng rệu rã sau mười mấy năm nhỏng nhảnh trên gót giày cao đã bắt đầu kêu gào đình công, cô đưa tay xoa xoa phần hông, cụp mắt nhìn theo bóng lưng to lớn đang thấp thoáng trong giang bếp đối diện. Căn hộ này được bài trí y hệt hai căn hộ mà cô đã từng ghé qua, từ cách phân chia không gian đến tiện nghi nội thất, thậm chí cả vật dụng bếp cũng đồng bộ. Ấy thế mà ở đây đã gần mươi ngày nhưng chỉ đến hôm nay, cô mới nhận ra được sự trùng lặp lạ thường ấy và một mình tự hỏi, do anh đơn điệu hay bởi tính cách cực đoan? Thâm tâm đã có câu trả lời chính xác song cô lại muốn vờ tin vào lý do đơn điệu. Đàn ông đơn điệu sẽ dễ dàng quên lãng hơn...

Từ sau quầy bếp bước ra, trai đẹp cũng khẽ chau mày theo những nếp nhăn trên vầng trán cô. Anh biết chúng xuất phát tự đâu nên càng muốn dành trọn mọi xúc cảm cho hai mươi bốn giờ đặc biệt này. Bước chân thêm nhanh, anh đặt chiếc bánh sinh nhật chỉ lớn hơn bàn tay xuống bàn kính hình chữ nhật rỗng phần tâm và vội vã quay đi. Cô sững mắt nhìn chiếc bánh có phần phô-mai phủ bên ngoài hơi thô ráp, mặt trên được trang trí đơn giản bằng vết dao khắc nên một chữ “L” rồi ngẩng đầu, xoe tròn đôi con ngươi long lanh dõi theo từng chuyển động của anh; cơn sóng hồn bỗng cồn cào bao niềm sợ hãi xen lẫn hạnh phúc khiến hốc mũi bất giác cay cay.

Trai đẹp thoăn thoắt di chuyển từ phòng ngủ xuống hầm rượu rồi nhanh chóng trở lại bên cạnh cô. Chiếc hộp gỗ bé xinh, chạm khắc tinh xảo cùng nhành Cát cánh dại bằng pha-lê xanh ánh tím trong veo trên tay anh khiến cô ngẩn ngơ. Hình như anh luôn nhìn thấu cô nhưng cô càng lúc càng mờ mịt về anh...

Nửa ngồi nửa quỳ trên sàn nhà, trai đẹp cắm hai ngọn nến bé xíu – một cao, một thấp chỉ bằng phân nửa ngọn kia - lên chiếc bánh. Tiếng bật zippo phát ra cùng lúc với khẩu lệnh giảm độ sáng toàn bộ hệ thống đèn phòng khách. Cả không gian rộng lớn như chìm vào ánh nến lập lòe chẳng đủ tỏ nét trân trọng trong ánh mắt anh dành cho cô: “Thật xin lỗi vì tôi mắc chứng mẫn cảm với phấn hoa nên chỉ có thể tặng em Bluebell (Cát cánh) thủy tinh.” Đoạn, anh chủ động mở lòng bàn tay cô, đặt nhành hoa cùng chiếc hộp gỗ vào đó.

Giữa ánh sáng nhờ nhờ ấy, nhành Cát cánh lấp lánh bỗng soi rọi vào đáy mắt cô những tia run rẩy thổn thức. Vốn chưa bao giờ yêu thích hoa cỏ nhưng cách đây hơn hai năm lẻ – sau khi hai người chị em liên tiếp bỏ nhà nhóm để chu du về miền miên viễn xa xăm - ảnh đại diện trên trang cá nhân của cô là cánh đồng Cát cánh xanh ngút ngàn bởi nàng Gió vẫn luôn dành cho loài hoa dại này một cảm xúc đặc biệt. Gió nói rằng, ẩn chứa bên trong hình dánh mỏng mảnh ấy là sự kiên gan cùng đất trời, là ý chí sinh tồn bất diệt, tựa hồ mối thâm tình giữa chị em bọn cô dẫu người đi đã đi, người về vẫn chưa về đến. Cô càng không ngờ trai trai còn lưu tâm đến tận hôm nay, khi ảnh đại diện đã dăm lần đổi thay. Vì thế, tay cô thêm run lúc nắp hộp gỗ bật mở, bên trong là sợi dây đeo cổ mà cô những tưởng sẽ vĩnh viễn đánh mất cùng chiếc trâm cài áo hình chữ L cách điệu cầu kỳ nhưng không mang cảm giác hợm hĩnh, phô trương dù tổng thể được cấu thành từ kim loại sáng bóng cùng vô số những hạt đá quý màu tím biếc và một viên kim cương tinh khiết, đủ lớn ở cuối đường cong đuôi chữ.

“Cảm ơn anh!” Khe khẽ cất lời xong, cô mím môi, thở sâu khi lấy ra sợi dây đeo cổ và đóng nắp hộp gỗ, đặt nhẹ lên bàn: “Đây đã là quà sinh nhật quý giá nhất dành cho tôi. Cảm ơn anh lần nữa!” Rồi như không thể kìm chế niềm hân hoan thêm được nữa, sợi dây đeo óng ánh sắc vàng nhạt đã được cô lập tức choàng qua cổ, chập lệch hai đầu dây, buộc thành nút đơn bé xinh nằm chênh vênh ngay giữa khe ngực - kiểu đeo yêu thích nhất của chị em nhà cô. Trong một tập thể gồm mười mấy người phụ nữ thì tất nhiên sẽ có nhiều khác biệt, vì thế món trang sức đeo cổ này chính là huyết mạch gắn kết bọn họ thành máu thịt trong nhau. Nghĩ đến tiệc sinh nhật chung, nghĩ đến hiện tại, nụ cười thuần khiết hiếm hoi trên môi cô như thêm rực rỡ khi từ từ ngồi bệt xuống sàn nhà, cạnh bên trai đẹp. Cô không nguyện cầu mà chỉ hiền hòa nhìn anh rồi thổi tắt nến. Không gian chìm sâu vào bóng đêm dịu dàng, đủ lâu trước khi ánh vàng nhạt từ ngọn đèn chùm trên đầu được thắp sáng lên.

Tay trái cầm mẩu nến bé tẹo tựa mút đũa, tay phải là phần nến dài hơn, cô nâng chúng lên ngang tầm mắt rồi nghiêng nghiêng đầu, tỏ ý muốn hỏi tại sao lại có sự khác biệt này. Trai đẹp nhận ra thắc mắc ấy nhưng không giải đáp ngay mà chậm rãi kéo cô vào vòng tay an yên của mình. Gương mặt anh kề sát gương mặt cô khi âm giọng trầm cất lên: “Vì em là cô bé của tôi!” Nói xong, anh bật cười thành tiếng, ngập tràn hoan hỉ.

Vì em là cô bé của tôi? Trí não phải lặp đi lặp lại bảy từ ấy đến lần thứ ba mới nhận ra ẩn ý bên trong, nó khiến cô không thể phân định rõ xúc cảm lúc này của mình là hãnh diện hay là âu lo. Nếu trai đẹp đừng thuộc hội Harvard, đừng kiên chung đến độ cực đoan, đừng dùng lý trí để điều khiển mọi quy tắc cuộc chơi thì có lẽ chiếc áo người tình giữa hai người đã tốt đẹp biết bao nhưng cuộc đời vốn chẳng tồn tại mệnh đề “nếu... thì...”. Cô cười buồn, lắc nhẹ đầu như cố xua tan những suy nghĩ vẩn vơ rồi nhón ngón út, quệt một đường lên mặt bánh và đưa lên miệng. Vị phô-mai béo ngậy, ngọt thanh. Ngón út tiếp tục lặp lại hành động cũ, song lần này, cô cố tình trêu đùa thói quen sạch sẽ của người đàn ông hai mươi bốn giờ cuối bên cạnh mình.

Những tưởng trai đẹp sẽ phản ứng hay chí ít cũng tỏ ý không hài lòng nhưng cô đã nhầm vì anh vui sướng đón nhận, thậm chí còn nồng nhiệt bao phủ thớ lưỡi ướt đẫm, nóng ấm lên cả những ngón tay chẳng có vị phô-mai của cô. Hành động ấy khiến toàn thân cô nhột nhạt, cơn gió lòng theo đó ùa về, thổi tung lên những tàn tro âm âm ỷ và lửa đã bùng cháy khi môi anh tìm đến môi cô. Giữa nụ hôn sâu mang theo mùi hương khao khát mang tên anh, cô đã không thể giữ lại hơi thở dốc cho riêng mình. Chiếc sô-pha lớn bỗng chốc biến thành giường loan cho đôi tình nhân chẳng còn có ngày mai. Nào váy áo, nào quần âu, nào nội y, rải rác nằm lại trên nền đá cẩm thạch lát sàn, như đang cổ vũ hai thân thể nóng rẫy thêm hòa quyện vào nhau...

“Vẫn chưa tắm...” Cô yếu ớt kêu lên, lúc môi trai đẹp vừa trượt qua vùng da thịt bên dưới hỏm xương quai xanh. Tuy nhiên bầu ngực chẳng mấy no tròn nơi cô vẫn khiến anh quyến luyến thêm đôi phút, trước khi ngẩng đầu, soi ánh mắt nâu đong đầy nuông chiều vào thủ phạm phá bĩnh mạch thăng hoa đang cúi đầu bối rối. Trước cử chỉ đáng yêu ấy, anh chỉ khe khẽ mỉm cười rồi nâng niu nhấc bổng thân hình mảnh dẻ của cô trên đôi tay vững chãi. Chân sải từng bước dài, vừa đủ gấp gáp vừa đủ cẩn trọng, hướng về những bậc thang bằng kính trong suốt.

Dưới làn nước ấm áp, bàn tay trai đẹp tựa nghệ sỹ dương cầm đang mơn man trên những phím ngà được tạo nên bởi da thịt phụ nữ ngọt ngào, tấu nên khúc tình diệu vợi từ hơi thở gấp xen lẫn dăm tiếng rên xiết khe khẽ nơi cô. Ngay lúc này, nếu ai đó chợt hỏi rằng, đâu là cảnh giới thành công trọn vẹn nhất? Anh sẽ không ngần ngại trả lời: chính là có được cô.

Hai thân thể như dính chặt lấy nhau, bao âu lo, trở trăn đã được buông lơi theo dòng nước. Cô không biết mình đã được đặt lên giường bằng cách nào, chỉ biết ngay lúc này đây, thân thế to lớn của trai đẹp đang phủ phục bên trên. Môi lưỡi anh hòa nhịp cùng đôi tay, lả lơi khơi gợi những mẫn cảm đã tự lâu ngủ quên bên trong cô. Cả thân thể cô tựa hồ tấm lụa đào và phó mặc tất thảy cho bản ngã đàn bà váy mỏng. Anh trân quý đón nhận, hân hoan ghi khắc trọn vẹn từng phiến cảm xúc mang tên cô, chỉ dành cho riêng cô vào tâm trí. Cậu bé đã tỉnh giấc ngay từ khi cô chạm khẽ vào anh bắt đầu nhảy múa theo điệu luân vũ bềnh bồng, đưa hồn người vào cõi hoa mộng nghê thường...

Sau tiếng rít khá lớn, yết hầu trai đẹp rung lên dăm nhịp mạnh mẽ, trước khi không gian chìm lắng vào những hơi thở lạc điệu đầy thỏa mãn. Anh hạ thấp lưng, bao phủ lên cô màn mưa hôn nồng nàn, mê đắm. Còn cô thì nhắm hờ mi mắt, mười ngón tay gầy hồ đồ cấu cào trên cơ thể săn chắc, nam tính nhưng vẫn đủ mềm mại của anh. Anh trở lại bên cô, ghì trọn vẹn cô trong vòng tay mình và thầm thì bằng chất giọng trầm khàn, âu yếm xen lẫn âu lo: “Xin lỗi vì đã làm em đau!” Kích cỡ cậu em trai nhà anh có phần hơi quá khổ nên dẫu chưa từng đi quá giới hạn một phần hai, dẫu luôn chú ý đến ngôn ngữ cơ thể nơi cô thì lòng anh vẫn cứ không yên.

Chầm chậm lắc đầu, cô giương ánh mắt lấp lánh an vui nhìn trai đẹp, như thể chứng minh rằng bản thân đang rất hài lòng. Quả thật cảm giác cùng anh không giống với bất kỳ lần làm tình nào trước đây, vì thế cô đã quyết định giữ lại phần đau kia cho riêng mình. Cô vốn đã qua tuổi ba mươi lăm, sức khỏe không quá dồi dào, thể trạng ốm yếu bẩm sinh; trong khi sức lực lẫn kích thước của hai anh em nhà trai đẹp lại không thuộc vào chuẩn mực thông thường nên tất nhiên sẽ khó hòa hợp trọn vẹn song sự trân trọng, mãnh liệt và chân thành ở anh đã xóa nhòa hết thảy.

Nét thỏa mãn có chút kiêu hãnh trong đáy mắt trai đẹp càng thêm rạng ngời khi áp mặt vào làn tóc rối của cô, hít căng lồng ngực thứ mùi vị hạnh phúc đã khiến anh nguyện trầm luân vào cơn điên mê không thể dừng lại này: “Cảm ơn em!” Âm giọng trầm khàn thêm lần nữa cất lên, anh biết cô đã che dấu một phần sự thật, biết bản thân mình đã vị kỷ trong thoáng chốc chiếm hữu nào đó, càng rõ ràng rằng lần làm tình này là duy nhất bởi khát vọng cần và muốn có cô không đồng nghĩa với nhu cầu sinh lý. Làm tình cùng cô tựa hồ dấu ấn thiêng liêng, gắn kết hai người hòa thành một thể - minh chứng cô thuộc về anh, vĩnh viễn không quên lãng.

Trai đẹp đặt lên môi cô nụ hôn thay cho lời tuyên thệ hôn phối chỉ riêng anh thấu hiểu để rồi luyến nuối khi phải rời đi. Anh vừa bước xuống giường, đã thấy cô cũng ngại ngùng giữ chặt tấm chăn quanh người, manh nha ngồi lên. Với động thái nửa nuông chiều nửa nghiêm khắc, anh nhẹ giọng: “Phụ nữ sau khi thăng hoa cần nghỉ ngơi nhiều. Em muốn làm gì, tôi sẽ giúp em.”

Nhận được những lời này, cõi lòng cô bỗng dưng chênh vênh bao muộn phiền chẳng thể xưng tên. Giương ánh mắt đau đáu về phía anh, cô gượng bình thản trêu đùa: “Tôi muốn ‘giải tỏa’, anh giúp thế nào đây?” Nói xong, cô cười, nụ cười nhạt thếch.

Rốt cuộc, trước sự cương quyết cuồng chăm sóc của trai đẹp, cô vẫn có thể ‘giải tỏa’ dẫu chân chưa một lần chạm xuống sàn nhà; sau đấy, còn được anh giúp vệ sinh thân thể bằng chiếc khăn ấm và bế thẳng về giường. Nếu cô kém thoải mái vì không thể tiếp tục vô tri vô giác trước tâm ý nơi anh thì anh lại tự nhủ rằng mình vẫn chưa đủ chu toàn trong vai trò người đàn ông. Nên kéo chăn cho cô xong, anh liền điều chỉnh lại nhiệt độ phòng lên cao hơn mức yêu cầu của bản thân, trước khi khom lưng, dịu dàng dùng ngón tay áp út lướt nhẹ qua làn môi cô: “Tôi sẽ quay lại ngay!”

Cô bấu hai tay vài mép chăn, dõi mắt theo bóng lưng trai đẹp dần khuất sau tấm vách kính chạm khắc hoa văn cầu kỳ. Thoạt nhìn qua, người đàn ông này có lối tư duy khá cứng nhắc và tẻ nhạt nhưng nếu chung đụng đủ dài thì sẽ nhận ra nội hàm tinh tế trong từng động thái của anh. Đơn cử là cách anh luôn chủ động nắm quyền điều khiển mọi vấn đề song lại khiến đối phương không thể chối từ hay bất mãn; anh trao đến cô cảm giác được tôn trọng, được an toàn tuyệt đối, đồng thời không quên nhắc cô nhớ về khí chất kiêu ngạo, quyền lực ngầm ẩn chứa đằng sau vẻ ngọt ngào, nồng ấm. Có lẽ cô đã phạm một sai lầm nghiêm trọng khi để bản năng nguyên thủy lấn áp lý trí, đẩy đưa cuộc chơi vốn phải dừng lại đi quá giới hạn cho phép. Đàn ông và đàn bà làm tình xong rồi, hoặc sẽ chóng vánh chán ngán, hoặc sẽ dây dưa kéo dài mà cô chỉ đang tự thôi miên nhằm cố tin rằng đoạn quan hệ này thuộc vào trường hợp thứ nhất.

Dòng tự vấn của cô đã kết thúc vào lúc trai đẹp quay lại với cốc sữa nóng và ít bánh quy trên tay. Tự biết bản thân không đủ sức đối kháng nên cô ngoan ngoãn nuốt vội hai chiếc bánh cùng cốc sữa, sau đó từ từ đi tìm người bạn giấc ngủ muộn màng sau một ngày dài đằng đẵng, hao tổn biết bao tâm trí lẫn sức lực. Trong khi mí mắt díp lại, cô bỗng sực nhớ đến một chuyện vô cùng hệ trọng. Níu lấy cánh tay anh, vành môi nhạt màu vội vã cử động: “Khi nãy, anh không dùng bao cao su, đúng không?”

Tay vẫn xoa đều lưng cô, trai đẹp nhẹ giọng đáp lời: “Tôi và em, tại sao phải dùng?” Nói xong, anh vừa đưa tay vén gọn mớ tóc lòa xòa nơi ót cô vừa trầm giọng tiếp lời trong nét mặt có chút không hài lòng: “Tôi hiểu rất rõ thế nào là bảo vệ sức khỏe, mỗi sáu tháng đều kiểm tra tổng quan một lần. Quan trọng nhất, tôi tin tưởng người phụ nữ của mình.”

“Anh quên là tôi vừa mới chấm dứt điều trị PEP à?” Cô gào lên nho nhỏ, ngoái nhìn trai đẹp bằng ánh mắt phập phồng âu lo, cơn buồn ngủ cũng theo đó mà tan biến không dấu vết. Theo đúng lộ trình thì kết quả âm tính hoặc dương tính với HIV của một người chỉ có giá trị khẳng định tại mốc sáu tháng – sau khi tuân thủ nghiêm ngặt phác đồ chống phơi nhiễm; huống gì ngay lúc này, cô còn chưa thực hiện xét nghiệm lần đầu hậu PEP nên mọi khả năng đều có thể xảy ra. Tung chăn ngồi dậy, cô vỗ vỗ chiếc gối kề bên, khẽ lắc đầu như thể người chị dẫu giận vẫn chẳng nỡ trách đứa em dại: “Đừng lo, PEP có hiệu quả trong vòng bảy mươi hai giờ đầu, vì vậy sớm mai, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.” Nói xong, cô thở dài thành tiếng, đưa tay kéo anh nằm xuống. Đúng là đàn ông, khi ham muốn dâng cao thì dễ dàng đánh mất tự chủ. Anh từng học Y, thương nghiệp ít nhiều có liên quan đến Dược, thế mà vẫn vô ý. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy bản thân mình cũng có lỗi.

Vì bận lo lắng nên cô chẳng còn tâm trí để nhận thấy niềm hãnh diện xen lẫn hạnh phúc ngập tràn, ngời sáng trên nét mặt của trai đẹp. Hơi nhoài người về phía trước, anh kéo nhẹ cô nằm xuống, gối đầu lên cánh tay mình rồi nhỏ giọng đầy ẩn ý: “Tôi không bận tâm âm tính hay dương tính. Cho một lần trọn vẹn, tôi cảm thấy xứng đáng, tuyệt đối xứng đáng.” Không phải anh quên, càng không phải vô ý, chỉ là anh đang cố tình bông đùa cùng định mệnh. Nếu định mệnh đã ban tặng cô cho anh thì đón nhận hết thảy mọi điều thuộc về cô là nhiệm vụ vinh quang anh cần thiết phải thành toàn. Khi còn là cậu bé con hay khi trở thành quý ngài, anh luôn giữ quyền làm chủ trên mọi ngã đường cần và muốn đi nên với người phụ nữ của mình, anh nhất định phải song hành cùng cô, mang đến cho cô những điều tốt đẹp nhất, gánh vác hộ cô tất cả nhọc nhằn, đớn đau. Hôm nay, ngay tại khoảnh khắc này, anh còn nhận ra rằng cô có bận tâm đến mình – với anh, chừng ấy đã là viên mãn.

Khác với tâm tình thênh thang xuân tràn của trai đẹp, cô ủ rũ chạm tay vào khung xương hàm đàn ông vuông cạnh trước mặt mình rồi cau mày tỏ ý tự hối: “Tôi biết anh bản lĩnh, từng trải nhiều nên có thể nhìn nhận tiêu cực bằng góc độ tích cực nhưng dẫu sao, chúng ta cũng đã phạm sai lầm. HIV, không đáng sợ song cũng không thể xem nhẹ, anh hiểu chứ?”

Buông khẩu kệnh giảm cường độ sáng xong, trai đẹp ghì sát cô vào lồng ngực mình, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào tóc cô rồi dịu giọng thầm thì: “Trong nhân sinh quan của tôi không tồn tại đúng hoặc sai, chỉ có xứng đáng hay không.” Tay anh êm ái vuốt dọc theo cánh tay cô, gợi nên những xúc cảm dễ chịu yên ổn: “Tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình, ngay cả khi biết chắc chắn em mang H dương tính.” Dứt lời, anh khe khẽ cười dẫu nét mặt, ánh mặt đều phẳng lặng một sự nghiêm túc kiên định.

Cô im lặng, gục đầu vào ngực trai đẹp. Nếu một ai khác nói ra những lời điên rồ kia, cô sẽ không ngần ngại cười khẩy mai mỉa nhưng với anh, từng câu từng chữ đều nặng nghìn cân.

Sau một đêm dài với nhiều biến động, cô thức giấc khi mặt trời đã đứng bóng, vẫn trên chiếc sô-pha êm ái màu trắng ngà quen thuộc và vẫn nửa tỉnh nửa mê tự vấn bản thân rằng tại sao lại có thể ngủ say đến độ bị di chuyển cả quãng dài cũng không hay biết. Nhưng chẳng thể tìm được câu trả lời thích đáng nên theo quán tính, cô đưa mắt về phía hồ bơi bên cạnh, sóng nước xanh nhạt tĩnh lặng, hệ thống giảm sáng trên những bức tường kính còn đang hoạt động, sự yên ả bao phủ lấy không gian. Có lẽ trai đẹp đã ra ngoài hoặc... đến bệnh viện – ý nghĩ này bỗng lóe lên trong bộ não chưa khởi động hoàn chỉnh và khiến cô tung chăn, ngồi bật dậy.

Song, khi chân cô chưa kịp chạm sàn thì một bóng người to lớn, mang theo mùi hương thân thuộc đã nhanh tay đón lấy cả hai bàn chân cô. Giọng nam trầm, có chút không hài lòng vang lên nho nhỏ, tựa như đang khiển trách bản thân hơn là dành cho đối phương: “Đừng hoạt động mạnh ngay khi vừa thức giấc, tôi biết em sẽ không nhớ nhưng vẫn phải nhắc lại.” Nói xong, trai đẹp nhẹ nhàng đặt lại đôi chân gầy, hơi lành lạnh với những chiếc móng vuông ngắn, sạch sẽ kia lên sô-pha, ngồi xuống bên cạnh và âu yếm đặt nụ hôn chào ngày mới lên môi cô.

Qua từng ấy thời gian cùng nhau, cô đã tạm quen với sở thích cuồng hôn, bất chấp thời điểm hay vị trí của trai đẹp, do đó cảm giác ngại ngần vì nụ hôn môi khi cô còn chưa vệ sinh nha chu hoặc giả trước mặt người lạ cũng dần dần tan biến. Nhưng hôm nay lại khác, hai người họ có vấn đề cấp bách cần giải quyết trước lúc hạn mức hai mươi bốn giờ qua hết, cô qua loa đón nhận nụ hôn kia xong liền ngoái đầu, hướng mắt đến mặt đồng hồ hình bầu dục bằng đá sa-phia đen trong suốt, không phân chia con số trên cửa phòng chứa rượu, chiếc kim ngắn vàng óng đang tiến gần đến đỉnh. Muộn thế này rồi cơ à? Cô tự nhủ rồi nghiêm nghị nhìn sang anh: “Cho tôi mười lăm phút!”

Đuôi chân mày trai đẹp thoáng nhếch lên tỏ ý kém vui khi ánh mắt nâu nuông chiều vẫn hướng về bộ dáng hối hả muốn sửa sai của cô. Sau chuyện đêm qua, anh hiểu cô sẽ mãi canh cánh những món nợ chẳng vay trong lòng – đơn cử như vấn đề phơi nhiễm HIV - nên sớm nay, việc đầu tiên anh làm chính là gọi cho Ken; nếu một đợt điều trị PEP có thể khiến cô an thái hơn phần nào thì anh cam tâm thua cược cùng định mệnh. Và cô nào biết đâu, trên chiếc ghế đơn cạnh sô-pha, anh đã bất động ngồi đó từ rất lâu, ngắm nhìn hình ảnh cô mím chặt môi, cả thân người nghiêng nghiêng về bên trái, hai bàn tay luôn tìm kiếm, bám víu vào vật gì đó trong giấc ngủ - nó đã khiến anh thay đổi quyết định dẫu phải đánh đổi bằng một phần linh hồn thất lạc. Tuy nhiên ngay lúc này, chính bản thân anh cũng không dám đoan chắc lựa chọn ấy có thể được duy trì trong bao lâu.

Khẽ nhún vai phó mặc, trai đẹp khom lưng, thu dọn chăn gối rồi bước theo những bước chân cô đã từng qua trên đoạn đường dẫn đến phòng ngủ. Nơi bệ rửa mặt, thân hình mong manh trong chiếc quần lót lụa của cô đang cúi đầu, tiếng rì rì từ bàn chải máy lẫn vào tiếng nước chảy. Anh không tự gấp chăn, dọn khăn trải giường như mọi ngày, chỉ đứng yên, thổn thức khắc ghi hình ảnh cô vào tâm trí. Bên ngoài, nắng vẫn vàng, trời vẫn xanh nhưng không gian bên trong căn hộ đã dần nhuốm màu luyến nhớ hoang tim, khi cuộc phân kỳ tạm vẫn còn chưa đến. Cảm giác nhói đau chạy dọc theo sống lưng khiến anh hít một hơi dài, yết hầu chuyển động mạnh.

“Em muốn dùng bữa trưa ở nhà hay cùng nhau ra ngoài?” Âm giọng trầm có chút lạnh áp sát cô, phả những hơi thở ấm nóng vào vùng gáy trần. Trai đẹp hỏi khi choàng vòng tay ôm qua hông cô, trong gương soi, ánh mắt nâu chưa bao giờ tàn phai ngọn lửa trân trọng đang vẽ nên những nét ẩn nhẫn.

“Chắc là ăn tạm gì đó trên đường đến bệnh viện.” Cô đáp nhanh, đôi môi nhạt màu cong thành nụ cười vỗ về, bàn tay còn ướt nước với ngược về sau, chạm nhẹ vào má trai đẹp. Làn da anh luôn mịn màng, ấm áp song lòng cô bất chợt se lạnh, xù xì. Lách ra khỏi vòng tay anh, cô bước nhanh về phòng trang phục.

Trai đẹp dừng bước ngay cửa phòng trang phục, chỉ còn ánh mắt nâu dõi theo bóng cô: “Tôi đã dùng liều PEP đầu tiên vào lúc mười giờ sáng nay.”

Lời thông báo kia khiến cô vừa thở nhẹ vừa nhíu mày bận tâm, hai ngón tay vừa chạm vào cửa tủ chứa nội y liền sững lại: “Phát đồ hai viên hay một viên kết hợp? Tác dụng phụ ít nhiều cũng sẽ có, hy vọng không quá khó chịu cho anh.” Nhẽ ra cô còn muốn nhắc trai đẹp kiêng các chất kích thích, tạm ngưng quan hệ tình dục và chú ý đến chế độ sinh hoạt, nghỉ ngơi nhưng kiến thức Y học của anh ắt hẳn không thua kém cô, hơn nữa sự bận tâm chỉ nên trao ra trong thời cảnh thích hợp. Một ngày xẻ đôi - cô nhất định phải dùng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại này để dựng nên bức tường ranh giới giữa đôi bên.

Nhìn vầng trán có đôi vệt hằn ngang nơi cô, trai đẹp cũng thoáng nhíu mày nhưng vẫn dịu dàng bước đến bên cạnh, giúp cô cài khóa áo nội y: “Phát đồ kết hợp, tác dụng phụ được giảm thiểu tối đa, tôi cũng sẽ tạm ngưng các chất kích thích. Quyết định đêm qua là của tôi, vì vậy em đừng nhận trách nhiệm về mình, được không?” Vừa nói, anh vừa với lấy chiếc quần âu đen tuyền gần tầm tay, giũ nhẹ; nét mặt tĩnh lặng ít cảm xúc chợt gợn lên những đợt sóng xa xót.

Phụ nữ thường thích chung đụng cùng đàn ông hiểu ý mình nhưng ả đàn bà gàn dở trong cô lại không nghĩ thế, bên cạnh một người có khả năng thấu thị nhân tâm chưa hẳn là điều tuyệt vời; hoặc giả trong thời điểm cuối cùng này, cô sợ hãi khi phải trong suốt trước mắt trai đẹp. Nên sự tâm lý ấy càng khiến tâm trạng cô thêm khó xử, liếc mắt ngang qua bàn tay đang chọn áo sơ-mi của anh, cô vờ bình thản: “Anh cũng có việc ra ngoài?”

“Cùng em!” Trai đẹp đáp nhanh, tay bắt đầu cài những chiếc cúc bằng đá, được thiết kế riêng và sử dụng cho toàn bộ áo sơ-mi mà anh sở hữu.

“Không cần đâu!” Cô hốt hoảng lắc đầu: “Tôi chỉ xuống cửa hàng dược phẩm bên dưới một lát.”

Nghe vậy, trai đẹp dừng tay cài cúc áo, đuôi mắt dài khẽ nhíu lại trong tích tắc rồi hướng về cô qua ánh nhìn khó phân định giữa đau lòng hay lãnh đạm đối mặt: “Đêm qua rơi vào giai đoạn có xác suất rụng trứng cao nhưng em không cần lo lắng, bởi tôi đã thực hiện thủ thuật thắt ống dẫn tinh.” Có lẽ cho đến hết cuộc đời, cô vẫn không thể biết rằng thủ thuật này được đã được anh thực hiện ngay sau khi ra quyết định sẽ gặp lại nhau ở tiệc rượu HADA, bởi cô đã bước qua tuổi ba mươi lăm còn anh lại không muốn sử dụng các biện pháp tránh thai thông thường, bao cao su rất tiện lợi nhưng suy cho cùng vẫn là tấm mành chia cách sự giao thoa hòa quyện giữa hai người và tất cả các loại thuốc tránh thai đều có tác dụng phụ không mong muốn. Một sinh linh bé nhỏ ắt hẳn là mối dây liên kết tuyệt vời tuy nhiên anh nhất định không vì thế mà khinh xuất đặt cược bằng sức khỏe, an nguy của cô; dẫu tỷ lệ thua chỉ còn lại vài phần triệu đi chăng nữa. Y học luôn có khá nhiều khuyến cáo tiêu cực đối với những sản phụ cao tuổi sinh con lần đầu. Hơn nữa, ở dòng tâm trạng đăng tải lên trang cá nhân cách đó chừng dăm tháng, cô từng bày tỏ chướng ngại tâm lý về vấn đề sinh con và làm mẹ.

Trên phương diện Y khoa, thủ thuật thắt ống dẫn tinh chỉ là một tiểu phẩu đơn giản, không gây ảnh hưởng đến sức khỏe nhưng trong cách nhìn của đàn ông lại hoàn toàn khác, họ luôn ngại ngần và lo sợ bởi có dùng bao nhiêu mỹ từ nhằm che đậy hay phản biện thì cũng chẳng thế khỏa lấp sự thật - khả năng tình dục luôn liên quan mật thiết đến tôn nghiêm phái mạnh. Cô hiểu được điều ấy nên không thể không biểu lộ ý tứ ngạc nhiên dù đã biết thế giới quan của trai đẹp vốn dĩ quan khác người: “Thật sao?”

“Tôi chưa từng dối lừa em!” Trai đẹp nhấn mạnh từng âm, ánh mắt nâu sáng quắc, không lẫn tạp bất kỳ rẻo gian giảo nào chiếu thẳng vào cô.

Cô quay mặt đi, khóe môi máy nhẹ một phách rồi nhún vai mai mỉa: “Anh có!” Nói xong, cô chầm chậm cởi bỏ váy áo, khoác lại lên người chiếc sơ-mi phái nam và quay lưng.

Song cô không thể cứ thế mà quay đi bởi bờ vai đã bị bàn tay trai đẹp giữ lại. Giọng anh lạnh, nét mặt nghiêm khắc đầy quyền lực, toát ra sức trấn áp mạnh mẽ: “Có thể tôi chưa nói thật nhưng tôi cũng không dối lừa em. Một nửa sự thật không đồng nghĩa với yếm trá hay thiếu tôn trọng.” Anh không hề muốn dùng thái độ này nhưng càng không muốn cô gánh chịu cảm giác bị đùa bỡn và hiểu lầm rằng mối quan hệ giữa họ đã không thực sự nghiêm túc ngay từ lúc bắt đầu.

Có những việc diễn ra ngày này qua ngày khác vẫn hoài xa lạ, có những việc vô thức trở thành thói quen chỉ sau dăm ngày ngắn ngủi; có vấn đề người ta nhìn thấu nhưng không thể chấp nhận và có vấn đề người ta dễ dàng đối mặt dẫu bản thân chưa lần thử tìm hiểu nguồn cơn. Ấy chính là tâm thái của cô lúc này! Cô cúi đầu, hít sâu một hơi dài, trước khi đối mặt trai đẹp bằng đôi mắt lẩn khuất bao lời tạ từ không thể thốt thành câu. Sau chuyện đêm qua, cô phát hiện ra bản thân quyết chối bỏ chiếc áo người tình không phải vì anh lừa dối mà bởi anh thuộc nhóm Harvard. Mỗi người đều có một khoảng trời riêng, cô chưa từng đề cập đến thì hà cớ gì lại trách anh không nói thật? Bản ngã đàn bà váy mỏng trong cô dù tai ngược, đỏng đảnh cũng không cách nào cho phép mình được quyền vô lý như thế. Chỉ là cuộc chơi nghiệt duyên lớn quá, quả thật cô chơi không nổi, chị em cô chơi không nổi, nhà nhóm chơi không nổi.

“Đừng áp đặt tư duy cá nhân anh lên người khác, một nửa sự thật cũng đồng nghĩa là dối trá!” Ánh mắt bất nhẫn quay nhanh đi như không để trai đẹp nhìn thấy, cô gượng cười châm biếm khi thanh quản nhả ra từng câu chữ chua chát.

Trong tâm thái kiềm chế xen lẫn những trở trăn giày xéo, trai đẹp im lặng nhìn theo bóng lưng hao gầy giữa bờ vai so lệch của cô. Có lẽ, hơn bốn năm trước họ không chạm phải nhau thì cục diện hôm nay đều đã khác, cô ung dung đi trọn chặng đường hư ảo, anh mải mê trong guồng quay thỏa mãn quyền lực và đôi bên tựa hai con nước ngược dòng hoài trôi. Nhưng... thời gian chẳng thể quay ngược, anh chỉ đành thầm lặng gửi hai từ xin lỗi đến cô.

Không khí câm lặng, ảm đạm bao trùm lấy căn hộ, len lỏi vào từng hơi thở của hai người, bữa trưa buồn tẻ cứ thế trôi đi. Ăn xong, trai đẹp quay về bàn giấy trong phòng ngủ, bận rộn giải quyết một số công việc khẩn cấp; trên chiếc sô-pha đặt cạnh hồ bơi dưới nhà, cô ôm máy tính, vật lộn cùng mớ dự án đang chạy nước rút. Mỗi người đều mang theo một khung trời riêng với bao nỗi niềm đa mang. Thoáng chốc, ánh tà dương đã bao phủ nền trời ngoài kia. Những tia nắng tím nhạt như muôn vàn sợi tơ mảnh đang dệt nên bức tranh chiều u hoài trong hình ảnh người phụ nữ đều tay gõ phím, mái tóc lòa xòa mềm rũ che lấp nét mặt tập trung đến độ có đôi phần căng thẳng.

“Mai có về bên nhà cùng chị và Opal không?” Dòng chữ lạc chủ đề công việc hiện lên khung trò chuyện, từ tài khoản của Cáo.

Cô nhanh tay đánh chữ, khóe môi chẳng thể tươi màu nếu thiếu phấn son chợt cong lên thành nụ cười dễ chịu khi nghĩ đến đám chị em gàn dở của mình: “Dạ có! Chị đặt vé chưa?”

Cáo nhanh chóng hồi đáp: “Đi cùng Opal, S cho xe sang đón.”

Ngay khoảnh khắc này, buồng phổi bỗng buông ra một tiếng thở dài khe khẽ! Sau hôm nay, cô quả thật không muốn còn bất kỳ liên quan nào đến hội Harvard nhưng quyền quyết định vốn thuộc về đối phương nên có oán thán cũng chỉ hoài công. Mười ngón tay lừng khừng trên phím chốc lát rồi gõ mạnh xuống: “Vậy cũng tốt, ngồi siêu xe dẫu sao cũng sang chảnh hơn xe khách, chị em ta lại tiết kiệm được thêm vài đồng mua rượu,” kèm theo đó là một biểu tượng mặt cười toe toét.

“Mây giăng rất thấp, có lẽ đêm nay sẽ có mưa lớn. Nếu về, đừng về muộn quá.” Cáo cũng gửi lại một biểu tượng cười tượng tự cô: “Chị thoát đây!”

Trên màn hình máy tính bên cô, dòng chữ này hiện lên cùng lúc với thông báo đăng xuất từ Cáo. Người chị này vẫn luôn như thế, sẽ không thăm hỏi khi chưa thực sự cần thiết, những câu lời ngọt ngào quan tâm là điều gì đó phù phiếm giả tạo trong cách nhìn hâm dở của chị em bọn cô. Có lẽ cũng chính vì nhẽ ấy mà mười mấy người phụ nữ bất thường đã tạo nên được mái gia đình bình thường. Họ tuyệt đối tôn trọng khoảng trời riêng của nhau trên tiêu chí không ai sống hộ được cuộc đời ai, nên mỗi cá thể đều phải tự chịu trách nhiệm với chọn lựa của mình. Lời hứa hẹn vĩnh viễn chân thành chỉ là trò cười trên mép môi bởi yêu thương là họ sẵn sàng bán nhau khi được giá và nhẹ bẫng rao bán chính họ nếu điều đó giải quyết được khó khăn cho những người còn lại. Nghĩ về họ, nét mặt cô tự nhiên trở nên tươi tắn hơn, nếp hằn nơi khóe miệng khiến nụ cười thêm rõ nét.

Trong lúc này, qua vách kính trong suốt, trai đẹp đang trầm mặc ngắm nhìn cô từ trên cao. Anh tỳ chỏ lên gối, cằm tựa nhẹ vào mu bàn tay, đôi mắt nâu đong đầy yêu thương khẽ khép nhẹ, tạo thành một đường dài chỉ đủ cho những tia nhìn hạnh phúc có xen lẫn cả nỗi ngậm ngùi chấp nhận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play