"Đừng nên đòi hỏi lễ tiết ở một đứa trẻ côi cút, tự sinh tồn, tự trưởng thành mà hãy nhớ rằng, đứa bé kia chưa từng được quyền chọn lựa đến với cõi đời ô trọc này – nó chỉ là hệ quả của con tinh trùng vô thừa nhận và quả trứng khát khao yêu thương."



Cô bình tĩnh hơn dự liệu của trai đẹp, có lẽ niềm tin chưa bao giờ được đặt vào con người kia nên dối lừa hay hiểu nhầm cũng chỉ là viên sỏi nhỏ ném vào biển cả mênh mông, thậm chí chẳng đủ sức tạo nên dăm đợt sóng nhỏ lăn tăn. Ánh mắt có chút kinh ngạc nhưng không mang hàm ý nghi ngờ của cô dừng lại trên khuôn mặt góc cạnh đang trao cho mình ý tứ chở che, như đang truy cầu phần còn lại của sự thật - một nửa ánh mắt khác liếc khẽ về phía người đàn ông run rẩy, khó nhọc thở trên giường bệnh. Nếu phải chọn lựa, cô sẽ không cần đắn đo mà chọn tin vào trai đẹp.

“Amiodarone chlorhydrate chống chỉ định với những bệnh nhận trụy tim mạch. Thứ nữa, thông số điện tâm đồ không đồng nhất với ngôn ngữ cơ thể mang chiều hướng xấu của hắn ta.” Trai vừa đẹp nhận định vừa rướn thân người về phía bản chi tiết thăm khám nơi cuối giường. Khi trao vật chứng cho cô, cánh tay còn lại của anh đã lặng lẽ biến thành tấm khiên thép lạnh lẽo trước nét mặt chột dạ của hai người còn lại.

Chữ của vị bác sĩ nào đó có chút cẩu thả nhưng vẫn đủ để nhìn ra cái tên “Amiodarone...” – nó khiến cô cười khẩy một điệu mỉa mai: “Có lẽ tim ông ta còn khỏe hơn cả tim tôi.” Nói xong, nét mặt còn xa lạ hơn cả người dưng của cô quay về hướng ông ta cùng vành vôi nhếch lên nhưng không một lời nào được thốt ra. Xem ra tư thế khách qua đường dùng tình đồng loại để đối đãi nhau cũng chẳng thể trọn được nữa!

Nhìn cô như thế, trai đẹp càng thêm xót xa, chút tự trách xen dăm tia phẫn vụt qua đáy mắt: “Hắn có rắc rối về tim nhưng chắc chắn không lớn. Tôi nghi ngờ rằng hắn đang gặp vấn đề về thận.” Đoạn, anh chỉ tay vào một dòng khác: “Furosemide với liều dùng khá cao thường được chỉ định trong những trường hợp suy thận, cộng thêm hai chân hắn đang có dấu hiệu phù nề khá rõ ràng.” Anh cẩn trọng nói bằng chất giọng dịu dàng vẫn luôn dùng với cô, kèm theo ánh mắt nâu đang gắng sức ủi an.

Vì hai người bọn họ dùng tiếng Anh để trao đổi nên ông ta chỉ biết khẽ đảo nét mặt quan ngại sang bà vợ đang cau mày lo nghĩ, xong liền yếu ớt với tay về phía cô. Nhưng cử chỉ đáng thương kia lập tức bị ánh mắt sắc lạnh vô cảm tựa lưỡi kiếm của trai đẹp chặn lại, bàn tay xanh mướt có vẻ hơi sưng phồng chấp chới giữa không trung trong tích tắc rồi cũng hạ xuống, ông ta chẳng thể làm gì hơn ngoài việc trưng ra ánh mắt bi thương như muốn nhòa lệ.

“Ông bà diễn xong chưa? Tôi còn phải về!” Cô bình thản đối diện cùng cặp đôi diễn viên gạo cội trước mặt mình.

Không gian trong chỉ còn lại những tiếng thở không cùng nhịp giữa bốn con người. Dẫu chưa từng học Y hay Dược nhưng cô cũng chưa từng mảy may nghi ngờ kiến thức của trai đẹp nên đoạn hý kịch chẳng mấy vui này đã đến lúc hạ màn; mặc cho hai vị đạo diễn kiêm diễn viên kia nhập vai đến độ ngơ ngác nhìn nhau rồi hoảng hốt nhìn sang mình. Cô không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục vai trò khách qua đường!

Chiếc giường bệnh khẽ kêu lên vài tiếng nho nhỏ khi ông ta cố sức gượng ngồi lên và đưa ra nét mặt khổ sở đáng thương đến độ nhói lòng người. Chiếc ống truyền dịch đung đưa theo từng nhịp run rẩy, ông ta tỉ tê buông giọng: “Con nói gì, bố không hiểu. Có phải cậu ta đã hiểu lầm gì đó không?”

Cô chưa vội đáp lời, chỉ nhún vai khinh bạc rồi quay lưng bước về phía bàn, cầm lên túi xách cùng áo ngoài của trai đẹp. Chờ anh mặc áo xong, cô mới nhàn nhã cất giọng: “Nếu ông có gặp người chồng vẫn chưa kịp chôn cất từ ba mươi năm trước của mẹ tôi thì chào hộ tôi một tiếng! Cảm ơn.” Đoạn, cô chậm rãi quay lưng.

“Chi, con đừng đi.” Âm giọng ông ta không còn khò khè, thiếu hơi như lúc trước. Nó tròn vành rõ chữ và đang gấp gáp đuổi theo sau lưng cô: “Bố có chuyện về mẹ con, muốn nói.”

Căn phòng bệnh kín gió bỗng chốc trở nên lạnh lẽo đến tang thương, tựa hồ ánh mắt mông lung mất thấu thị của cô lúc này. Nơi cánh cửa sơn trắng ngà, với một khóe môi xếch lên kèm theo cái nheo mắt nửa nghiệt ngã nửa bỡn cợt, cô quay đầu nhìn về phía giường: “Cách đây dăm phút, tôi còn tò mò muốn biết liệu ông sẽ nói những gì nhưng bây giờ thì không...”

“Đừng nghe cậu ta nói bậy, ông ấy ốm thật, con không tin hãy hỏi bác sĩ đi!” Chất giọng ai oán cất lên từ bà vợ, xen ngang câu lời kịp trọn của cô. Bà ta tiến nhanh ra cửa, như muốn áp sát thân hình dẫu đã hốc hác vẫn béo tốt gần gấp đôi cô vào cô. Bỗng, một cánh tay áo đen chắn ngang khiến bà hậm hực lùi về phía sau, có lẽ cú ngã ngày trước của cô em chồng vẫn chưa tan biến trong tâm trí.

“Là thận ông ta có vấn đề, đúng không?”

Cô cười nhạt, còn bà ta thì kinh hãi lắp bắp không nói nên lời. Trên giường bệnh gần đó, ông ta có cũng phản ứng tương tự vợ. Cả hai vợ chồng cùng trợn mắt nhìn nhau, như đang tự hỏi cái quái quỷ gì đã và đang xảy ra? Bà ta bấu chặt hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh vào vạt áo, lắc đầu chống chế, từ “không” cứ lặp đi lặp lại đến mấy lần vẫn chưa thể tròn câu. Chỉ riêng ông ta là nhanh chóng lấy lại bình tĩnh sau vài giây chấn động, liền tiếp tục trưng ra bộ mặt đáng thương.

“Đúng là thận bố có vấn đề thật. Bố dặn mọi người đừng nói ra cũng vì sợ con lo lắng...” Nói xong câu này, ông ta bắt đầu thở dốc, tròng mắt trắng dã trợn trừng lên như thể đang đớn đau thấu tận trời xanh.

Một tiếng thở dài được cô buông ra song không phải vì lo lắng hay thương hại, mà là chán ngán. Gần ba mươi năm trước, ông ta diễn còn có mẹ cô xem; bây giờ, ông ta diễn cho ai xem? Cô hững hờ nhìn bà vợ, còn ngón tay xương xẩu thì đang chỉ về phía giường bệnh: “Bà nên gọi cấp cứu cho ông ta!” Nói xong, cô chẳng buồn lướt mắt nhìn lại thêm giây khắc nào nữa, liền chạm nhẹ vào tay áo trai đẹp, tỏ ý muốn rời đi. Anh gật đầu, choàng tay qua hông cô, hai người cùng quay lưng.

“Không có ông ấy thì mày được sinh ra trên cõi đời này để mà sung sướng như bây giờ à?” Bà ta gào lên nho nhỏ, theo sau là tiếng bước chân gấp gáp. Tình trạng của ông ta như thế nào, bà ta tất nhiên hiểu rõ nên cơn lo âu cộng thêm cơn giận đã chiến thắng cơn sợ.

Bên ngoài phòng bệnh, Trinh ngơ ngác đưa mắt nhìn cả ba. Mẹ chồng vẻ như đã không còn kiềm chế được cảm xúc trước người phụ nữ tên Chi Lăng mà chính bà đã chừng chừng nhắc nhở Trinh phải khéo léo mềm mỏng, tuyệt đối không được chọc giận. Nhưng khác với mẹ chồng, Trinh cảm thấy kẻ đáng sợ nhất chính là người đàn ông có đôi vai vai rộng lớn tựa cánh đại bàng, luôn lặng lẽ dang rộng chở che cho Chi Lăng, dù anh ta rất kiệm lời, thần thái hay cử chỉ đều không lộ ra vẻ thô lỗ, cục súc.

Có lẽ câu nói kia đã có tác dụng, khiến cô dừng bước, quay ngoắt lại nhìn dáng vẻ căng thẳng của bà ta rồi quyết định quay vào bên trong phòng bệnh. Dẫu sao cũng cùng phận đàn bà, cô không thương nhưng cũng chẳng nỡ trách, nên nếu bà ta muốn diễn nốt vở kịch này thì cô tiện tay phụ họa thêm đoạn cuối.

Bỏ mặc biểu hiện đầy hy vọng nên nét mặt đôi vợ chồng già hoạn nạn có nhau, cô nhởn nhơ lướt tay trên màn hình điện thoại và dừng lại nơi cái tên “Huệ - FV”. Một cuộc gọi giữa đêm muộn đã được kết nối sau năm hồi chuông, cô áy náy cất lời: “Xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của bà nhé! Tui muốn hỏi thăm về chi phí cho một lần thụ tinh ống nghiệm, tinh trùng được lấy từ ngân hàng của bệnh viện...” Đầu dây bên kia nghe xong liền vui vẻ trả lời, kèm theo vài câu trêu chọc; cô cười cười như không phủ định hay đồng ý, chóng vánh trò chuyện thêm dăm câu rồi gác máy.

Nơi cuối giường, cô khẽ tựa vai vào cánh tay rắn chắc của trai đẹp khi mắt hướng ánh mắt thản nhiên như không về người đàn ông đã thành hư vô trước mặt mình: “Để tôi đoán xem! Thận ông đang gặp vấn đề lớn và vừa khéo lại phát hiện ra tôi chẳng những còn sống mà sống có vẻ rất tốt nữa là khác nên đã khổ nhục kế diễn một vở hý kịch phụ tử tình thâm; sau đó, tôi sẽ hân hoan quy tổ nhận tông, vừa ra tiền vừa hiến thận để báo đáp công ơn sinh thành của ông. Hử?” Nói xong, cô cong cong khóe môi thành ý cười nửa mai mỉa nửa thương vay. Cũng chẳng thể trách được ông ta, ngoài mười mấy cặp nhiễm sắc thể chung thì cô âu cũng chỉ là người dưng nên sinh mệnh bản thân cần phải ưu tiên hàng đầu.

Những câu lời võ đoán của cô tác động mạnh mẽ đến biểu cảm trên nét mặt đối phương. Ông ta kinh ngạc nhìn cô với đôi đồng tử giãn lớn cùng khung xương hàm căng cứng; còn bà vợ lại cúi gầm đầu, mắt như dính vào nền gạch men xám trắng dưới chân. Cả hai dường đang tự hỏi vì sao cô lại có thể nói ra chính xác suy tính của họ. Cái bệnh viện K kia vốn không dành cho người ít tiền lưu lại, huống chi cô còn ở phòng đặc biệt, chỉ cần một chi tiết này thôi cũng đủ phản ánh tình trạng kinh tế sung túc. Hơn nữa, ông dẫu có quá đáng đến đâu đi chăng nữa thì vẫn là người đã cho cô sinh mệnh, phận làm con phải hiếu đạo – lẽ trời đã định sẵn. Họ vẫn không cho rằng mình sai!

Ông ta định nói gì đó nhưng cô đã đưa tay ra dấu chặn lại và nhanh chóng chiếm lời: “Sòng phẳng cũng tốt! Ông đã hiến tinh trùng thành công ba lần, tôi nới tay tính giá mười triệu cho một lần, vị chi là ba mươi triệu. Mẹ tôi sẩy thai dăm lần, lại thêm năm mươi triệu nữa – tổng cộng tám mươi triệu. Tính cả trượt giá đồng tiền, tôi sẽ trả cho ông hai trăm bốn triệu, thế nào?”

“Mày!” Với gương mặt dần chuyển sang sắc tím đỏ vì giận, ông ta nhìn trừng trừng cô, cơ hàm yếu ớt ban nãy bỗng mạnh mẽ nghiến chặt khiến âm lời thêm phần đanh thép: “Đồ vô ơn! Ngữ bất hiếu! Mày rồi cũng như con mẹ mày, đàn bà nanh nọc thì chỉ có những thằng ngu như nó mới chấp nhận...” Ông ta chỉ thẳng ngón trỏ vào trai đẹp, miệng vẫn không ngừng huấn giảng thế nào là đạo hiếu, thế nào là huyết thống liêng thiêng; rằng nếu không có ông thì ngữ vô ơn như cô vĩnh viễn không thể tồn tại trên cõi đời này; rằng sinh mạng là của bố mẹ trao cho, phận con cái phải thọ ơn ngàn đời.

Ông ta càng nói, sắc mặt cô càng thêm thanh thản bởi đấy chính là minh chứng rõ ràng nhất cho quyết định sòng phẳng đúng người - hợp lẽ của mình. Đừng nên đòi hỏi lễ tiết ở một đứa trẻ côi cút, tự sinh tồn, tự trưởng thành mà hãy nhớ rằng, đứa bé kia chưa từng được quyền chọn lựa đến với cõi đời ô trọc này – nó chỉ là hệ quả của con tinh trùng vô thừa nhận và quả trứng khát khao yêu thương. Tạo ra một sự sống hòng nhăm nhăm được báo đáp về sau thì công ơn kia há còn nghĩa lý? Huống gì sinh mà không dưỡng dục, đừng sinh! Người mẹ khổ mệnh của cô chấp nhận đánh đổi cả tính mệnh cho cái gọi là hạnh phúc gia đình theo chuẩn mực xã hội, cô chẳng dám trách bà nhưng sẽ tuyệt đối không nối tiếp sai lầm ấy.

Oán hận xưa dẫu đã thoát thai cùng người thiên cổ nhưng món nợ hiện tại không thể không rõ ràng nên cô từ tốn lược dịch lại từng lời răn dạy đầy tức giận kia cùng trai đẹp rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn ông ta như trêu ngươi: “Rốt cuộc, ông có lấy tiền hay không?” Trước khi nói ra những lời này, cô đã từng nghĩ đến việc bỏ ra thêm ít tiền hòng trao đổi tung tích đôi hoa tai ngọc gia bảo của mẹ và thông tin nhà ngoại song để tên họ xuất hiện trên mép môi của loại người này, há chẳng phải là sự xúc phạm ghê gớm hay sao?

Trước thái độ dứt khoát của cô, bà vợ vội vàng bấm tay chồng, đảo mắt ra hiệu. Ông ta cũng nhanh chóng hiểu ý, liền hừ mạnh một tiếng rồi hậm hực nhìn cô: “Mày muốn tuyệt tình thì tao cũng chẳng cần loại con cái như mày, hai trăm bốn mươi triệu thì hai trăm bốn mươi triệu!”

Cô cười khẩy, như đã đoan chắc được câu trả lời này: “Số tài khoản ngân hàng? Sáng thứ hai, tôi sẽ chuyển.”

“Phải chờ đến thứ hai?” Bà vợ lập tức phản ứng, ra vẻ không tin tưởng vào lời hứa hẹn này. Hôm nay mới là đêm thứ sáu, làm sao biết được đến thứ hai cô có đổi ý hay không? Bởi món nợ này bảo nợ cũng đúng mà bảo không cũng chẳng sai.

Bên cạnh bà ta, ông ta im lặng cau mày như đang suy tính thiệt hơn, đôi mắt nghi ngờ hết quét ngang cô lại hướng sang trai đẹp. Mùi vị của tiền khiến âm giọng của ông ta chẳng những không còn gây gắt như vừa mới mà còn có phần ngọt ngào dễ chịu: “Một số ngân hàng vẫn làm việc vào sáng thứ bảy, chúng ta dù sao cũng không muốn gặp lại nhau thêm lần nào nữa, đúng không?”

“Ngân phiếu thì sao?” Ông ta nhanh nhẹn gật đầu, ngay khi âm giọng thừa mứa chán ghét của cô chưa kịp dừng lại. Cũng tốt thôi, nợ tài phiệt vẫn tốt hơn là nợ loại người này – cô tự nhủ rồi ngẩng đầu nhìn trai đẹp: “Anh có thể cho tôi vay lại tấm chi phiếu ban nãy cùng hai ngàn tiền mặt không?”

Trai đẹp không đáp lời, chỉ khẽ hạ cằm đồng ý và đưa tay vào túi áo trong, lấy ra điện thoại. Người bên kia nhận máy gần như ngay lập lức, giọng anh khô khốc: “Tôi cần một chi phiếu mười hai nghìn!” Ra lệnh xong, anh siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay khi nét mặt chở che xen lẫn dăm tia vỗ về trong ánh mắt nâu đang dịu dàng phủ bóng lên cô: “Chúng ta về nhà.” Giọng anh rất trầm, ấm áp tựa bếp than hồng giữa tiết đông giá buốt.

Cơn ấm áp ấy đã phần nào xoa dịu những vết thương cũ dẫu đã lành nhưng vẫn không thôi nhức nhối mỗi khi mưa gió kéo về cõi hồn người đàn bà áo mỏng trong cô, nó khiến ánh chơ vơ nhạt bớt nơi đáy mắt và nét mặt thêm chút bình yên. Cô không hiểu vì sao trai đẹp lại ra lệnh kia nhưng vẫn lẳng lặng nép nhẹ vào cánh tay anh, bước đi, thản nhiên thả rơi tấm màn nhung của vở hý kịch nhạt thếch: “Bảo người nhà ông đi theo tôi!”

Bà ta dẫn Trinh đi cùng, hai mẹ con nhìn chằm chằm vào Dave và hai chiếc xe to lớn, lạ lẫm; đâu đó trong ánh mắt bà ta còn xuất hiện cả sự tiếc rẻ, trong khi nét sợ sệt vẫn tồn tại nguyên vẹn trên nét mặt Trinh.

Trai đẹp dừng chân ở vị trí song song với Dave, lưng vẫn hướng về hai người kia: “Đưa chi phiếu cho bọn họ!” Nói xong, anh dịu dàng cúi đầu nhìn cô: “Em có muốn bọn họ ký giao ước không?”

Cô nhún vai mỏi mệt: “Tôi muốn lên xe, ngồi nghỉ một lát!”

Vì hiểu cô muốn yên tĩnh một mình, cũng như còn vài lời muốn căn dặn Dave nên sau khi hai tiếng bíp vang lên cùng lúc với ánh sáng đỏ trên chiếc khóa từ, trai đẹp đành miễn cưỡng rời tay khỏi vùng eo cô nhưng vẫn chưa có ý định dừng bước. Xe khá cao mà cô lại quá thừa mệt mỏi.

“Tôi ổn!” Vẻ như cô cũng hiểu được sự bận tâm của trai đẹp nên gượng cười trấn an. Khoảng cách từ nơi hai người đang đứng đến xe chỉ dăm bước chân nhưng thêm một lần đa mang sẽ thêm một lần vương nợ, cô thì chẳng còn đủ sức trả vay. Vai gầy trĩu nặng khiến nhịp chân cô bỗng muốn hối hả trốn chạy...

“Cẩn thận!”

Âm thanh ấy vọng đến thính giác cũng là lúc cô cảm thấy vùng đầu mình vừa chạm vào khung cửa xe trên. Ngay lúc này, một vòng tay mạnh mẽ đã kịp choàng qua người cô và nhấc bổng cô lên. Trai đẹp vừa khom lưng nhẹ nhàng đặt cô vào xe khẽ cau mày tỏ ý khẩn trương: “Đau lắm không?” Anh hỏi nhưng chẳng kịp chờ câu trả lời đã vội vàng đỡ cô ngồi tựa vào lưng ghế rồi thận trọng đưa tay kiểm tra vùng đầu, trán, trong khi ánh mắt chuyên chú quan sát từng biểu cảm nhỏ trên nét mặt cô.

Sự bận tâm có phần hơi thái quá này khiến lòng cô tơi bời những cung bậc cảm xúc hỗn loạn. Chỉ trong một đêm, cô đã hai lần đối mặt với sự dối lừa của đàn ông nhưng cách thức đón nhận lại hoàn toàn khác nhau – một ông bố sinh học có thể dùng tiền dứt nợ trả vay khiến lòng thêm thư thái – một người tình hữu danh vô thực muốn trách không xong mà thứ tha lại chẳng được. Giữa bao miên man rã rời, cô bất giác buông tiếng thở dài u uẩn khi cố sức dùng cả hai tay giữ lấy bàn tay anh: “Tôi ổn!” Nói xong, cô quay mặt đi và ánh mắt chợt rớt trên tấm chi phiếu đặt cạnh cần số. Hai trăm bốn mươi triệu cho một nửa lần được sinh ra trong đời, âu là quá rẻ; song ngoài sự thật về nhóm Harvard, cô biết lấy gì để sòng phẳng với người đàn ông luôn thầm lặng dõi theo mình? Dẫu cô chưa từng cưỡng cầu, dẫu trai đẹp có tự nguyện thì món nợ nhân tình vẫn sẽ tồn tại ở đó.

Từ trong nét mặt rối bời của cô, trai đẹp nhận ra nhu cầu về một khoảng lặng riêng. Nét thấu hiểu pha lẫn chút bất an ánh lên trong đáy mắt khi anh lướt nhẹ nụ hôn bảo hộ lên trán cô: “Tôi sẽ quay lại ngay!” Dứt lời, anh nhoài người, ấn vào chiếc nút nhỏ trên mặt phẳng giữa ghế phụ và ghế lái, nó từ từ hé mở, để lộ hộc lạnh bên dưới. Anh lấy ra hai chai nước, mở nắp một chai rồi trao cho cô, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe, quay lưng bước về phía Dave. Khối sương mù lạnh lẽo từ đâu kéo về, bao phủ lên toàn bộ không gian.

Ở vị trí có tầm nhìn bao quát nhất, Dave như không rời mắt khỏi chiếc Cadillac, ngay cả khi tiếp xúc với mẹ con Trinh và ở hiện tại, ánh quan sát thận trọng ấy đang di chuyển theo bước chân trai đẹp. Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, ngữ giọng trai đẹp vẫn ít cảm xúc nhưng có phần gần gũi hơn: “Cảm ơn anh, Dave! Nhớ nhắc Ken về khoảng chi này.”

Dave cười hiền lành: “Dạ, không cần đâu! Năm nào, ông với cậu cũng thưởng cho tôi rất hậu, khoản nhỏ nhặt này có đáng là bao.”

“Đừng trái ý tôi!” Trai đẹp lãnh đạm buông lời, dăm tia tàn độc vụt lóe lên khi ánh mắt sâu lạnh chạm vào cánh cổng bệnh viện sau lưng Dave - nơi mà cách đây dăm phút, mẹ con Trinh vừa bước qua. Hình ảnh cô lược dịch lại những lời của ông ta bằng tâm thái uất ức vẫn in sâu trong tâm trí anh; về cơ bản, lũ người trong kia vốn chẳng đủ tư cách để anh phải bận lòng đến nhưng xúc phạm mẹ cô, tổn hại đến cô thì cũng đồng nghĩa với một sự kết oán trực diện. Vì vậy món nợ này không phải dăm ba câu, vài động tác là có thể giải quyết xong nên mẩu đối thoại thì thầm bằng ngôn ngữ lạ sau đó giữa anh và Dave không chỉ liên quan đến công việc thường nhật.

Ngày mới đã ghé qua khi trai đẹp quay trở lại xe. Trên chiếc ghế bọc da đen tuyền, thân hình xanh xao của cô càng thêm mỏng manh, mi mắt nhợt nhạt lộ rõ những đường mạch máu đang nhắm hờ thiêm thiếp, khóe môi mím chặt thiếu yên ổn, còn hai cánh tay như tự ôm ghì lấy bờ vai gầy. Qua ô cửa xe, anh đứng lặng nhìn cô, để nghe tâm can tơi bời những nhát rạch sâu hoắm, rướm máu. Cục diện này có cả một phần lỗi của anh trong đấy. Đôi khi quá cẩn trọng cũng là một loại tác nhân gây thương tổn. Nếu anh tự quyền tìm hiểu sâu hơn vào tư ẩn cuộc đời cô từ trước; nếu đừng ẩn nhẫn ngần ấy năm trường; nếu có thể không cần nhìn sắc mặt cô để đưa ra quyết định; thì biết đâu chừng? Trong tận sâu thẳm linh hồn anh, cơn tự vấn chua xót lại ùa đến, sắc nhọn tựa những mảnh vỡ tan nát nơi đáy mắt ngập tràn chênh vênh của cô. Anh trách bản thân chưa đủ tài giỏi, không chở che cho cô được vẹn toàn...

Rồi tự đâu, cơn mưa đêm chợt kéo về, buộc trai đẹp phải mở cửa xe và phá tan giấc ngủ tạm bợ kia. Cô hấp háy mi mắt, gượng ngồi thẳng lưng, nhìn mông lung vào khoảng không nhạt màu đèn vàng bên ngoài ô cửa kính đã loang loang vài vệt nước. Anh dăm lần lừng khừng muốn chạm vào cô nhưng cuối cùng lại quyết định cho xe lăn bánh. Ngoài trời, gió mưa thêm tơi bời; bên trong, khoảng cách một tầm tay với đã biến thành lằn ranh chia cắt bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở giữa hai người. Lúc này, họ như hai người khách lạ cùng trên một chuyến xe cô liêu chẳng biết khi nao sẽ dừng lại.

Bầu không khí chỉ còn tồn tại những nhịp thở kiềm nén ấy kéo dài tưởng chừng đến vô tận, nếu không có hồi chuông điện thoại vang lên, Ken đang gọi đến. Sau khi rời khỏi bệnh viện, trai đẹp đã gọi cho Ken nhưng không ai nhận máy. Anh cho xe giảm tốc, ấn tay vào phím mở loa ngoài và lên tiếng trước: “Tôi không làm phiền giấc ngủ của cậu chứ, Ken?” Lần đầu tiền kể từ ngày đôi bên ở cùng nhau đến nay, anh không dùng tiếng Anh để đối thoại với một người khác, trước mặt cô.

“Dạ không! Khi cậu gọi, tôi đang trong nhà tắm.” Ken nhỏ nhẹ đáp lời bằng ngôn ngữ trai đẹp vừa dùng, ánh mắt le lói chút hạnh phúc chua xót khẽ liếc đến chiếc kim ngắn chưa chạm vào số một trên đồng hồ quả lắc trước mặt. Cách thức quan tâm đặc biệt này luôn khiến Ken chẳng biết làm gì hơn ngoài hân hoan đón nhận để rồi quặn đau. Đi bên nhau đã ngót hai mươi năm, thấu hiểu trai đẹp là mẫu người cầu toàn đến độ khắc nghiệt nên Ken làm sao có thể cho phép bản thân nhàn hạ hơn cậu chủ. Vì thế mà trong những cuộc gọi vào giữa đêm muộn, trai đẹp chưa từng quên ý tứ nhắc nhở Ken ngủ sớm.

Đúng như Ken dự liệu, ngoài âm giọng lạnh lẽo vô cảm rất bản năng, câu lời của trai đẹp còn hiển hiện rõ ràng sự bận tâm: “Kịch bản kia có sự thay đổi! Lao tù, thương phế đôi khi vẫn le lói hy vọng, bệnh tật và sống mòn trong cơn quẫn bách mới là đòn phạt hữu hiệu nhất với cả một gia đình. Cậu cùng Dave hãy giúp tôi chỉnh sửa lại một chút, tuy nhiên đừng vì thế mà làm ảnh hưởng đến sinh hoạt, nghỉ ngơi của bản thân.”

“Thưa, vâng! Tôi hiểu.” Sự nhỏ nhẹ, kính trọng vẫn ngự trị trong từng âm từ của Ken nhưng nét mặt mỹ nam đã có phần thay đổi từ ngọt ngào chuyển dần sang suy tư. Một cuộc gọi lúc nửa đêm bằng ngôn ngữ riêng – nó cho thấy gã tên Quý ấy đã khiến cậu chủ phiền lòng không ít. Mà cậu chủ kém vui thì Ken càng không vui nên món nợ này ắt hẳn phải nhân đôi.

“Ngoại trừ những vấn đề tối quan trọng, đừng làm phiền tôi trong vòng hai mươi bốn giờ kế. Ngủ ngon, Ken!” Trai đẹp như không để tâm đến khoảng im lặng từ bên kia đầu dây, nói nhanh và ngắt cuộc gọi. Màn hình điện thoại tắt ngóm, không gian lại quay về tình trạng câm lặng, ngột ngạt.

Xe chầm chậm xuyên qua màn mưa tháng tám nặng hạt. Gió cuốn xoáy những hạt nước trắng xóa trên không trung rồi thẳng tay vụt chúng vào cõi tha nhân thưa thớt bên dưới. Giữa ánh đèn vàng nhập nhoạng, phố xá như chìm vào hư hao, vài bóng xe liêu xiêu lướt ngang qua, dăm nhân ảnh hối hả tìm nơi trú chân. Liệu sau cơn mưa này, nắng có lên? Cô đưa mắt nhìn mưa và tự hỏi. Thoáng chốc, đại lộ dẫn đến căn hộ của trai đẹp cũng đã đi đến đoạn cuối...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play