"Chị từ Sudan về, tôi từ mưa nắng Đông Dương đi, liệu chúng ta có còn đủ sức rơi lệ giữa Changi hoang tim? Tôi nợ chị một nửa an yên quãng ngày còn lại!"
Kathy nhận hung tin muộn gần tuần lễ nhưng người mẹ mất con còn phải chờ đợi thêm dăm ngày nữa để được trở về bởi chiến sự vẫn chưa lắng dịu những ngổn ngang, các chuyến bay đều bắt buộc phải hoãn. Ở nơi này, cô cũng mòn mỏi chờ đợi từng ngày trôi qua. Mỗi lần ngang qua tấm bảng có treo bốn sợi dây đeo cổ, tim cô lại sứt sẹo thêm một rẻo bởi cô đau ngần nào thì Kathy còn đau hơn vạn lần.
Ngày thứ ba sau khi nối lại liên lạc, nhóm nhận được thông tin chuyến bay của Kathy. Vì muốn rút ngắn thời gian cũng như tránh ảnh hưởng đến sức khỏe của Kathy, Van đã dùng mối thâm giao cá nhân nhằm thuyết phục người mẹ đau đớn ấy đồng ý cho nhóm được phép đưa Cath quy cố hương trước; Kathy về đến nơi lập tức có thể nhìn thấy con gái. Cuối cùng Kathy đã đồng ý và Van quyết định đích thân gánh trách nhiệm.
Cộc cộc...
Sau hai tiếng gõ vừa vang lên, cô liền đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Van. Ông đang nhận cuộc gọi đến nên ngẩng lên nhìn rồi ra dấu tay ý chừng bảo cô ngồi chờ.
"Vâng! Tôi hoàn toàn thông hiểu nỗi khó xử của cảnh trưởng. Ông có thể an tâm, tôi xin khẳng định lại, chúng tôi không có bất kì liên quan nào đến vụ việc này." Van khôn khéo đáp lời, âm giọng vừa cứng rắn vừa bày tỏ sự chia sẻ. Sau đó, đôi bên trao đổi thêm dăm câu khách sáo nữa trước khi ông đặt ống nghe điện thoại vào vị trí cũ, khẽ tặc lưỡi rồi dùng hai ngón trỏ day day huyệt thái dương trên nét mặt hiện rõ sự phức tạp.
Cô cau mày nhìn Van với vẻ bận tâm: "Thưa! Cảnh trưởng gọi đến, có việc gì không ổn sao?"
Van hơi nghiêng đầu, mấy ngón tay gõ nhịp trở trăn lên mặt bàn trong giây lát và bất nhẫn đáp: "Đêm qua có vụ thanh trừng đẫm máu, đối tượng là ba kẻ đang lẩn trốn trong vụ án ở khu Đông hôm nọ cùng hai người nghi ngờ là đầu sỏ của băng nhóm ấy. Tất thảy đều đứt lìa một cánh tay trước khi mất mạng bằng phát súng vào đầu ở cự ly cực gần."
"Cảnh sát nghi chúng ta có liên quan!?" Cô thấp giọng hỏi lại một câu mặc định khi cảm giác lành lạnh chạy dọc theo sống lưng. Dẫu những kẻ kia có đáng trách đến đâu đi chăng nữa thì kết cục này cũng quá tàn nhẫn. Từ ông tiến sĩ cho đến kẻ tử tù, tất cả đều có máu xương, đều có thân bằng quyến thuộc; người đi nhẹ tênh nhưng người ở lại sẽ ra sao với nhân ảnh chẳng vẹn hình hài sau cùng kia?
Hạ nhẹ cằm, Van ôn tồn phân tích: "Cũng không trách bên điều tra được bởi có quá nhiều nghi điểm liên quan đến hai vụ án kia. Cảnh trưởng ngoài mặt là khách quan thông báo tình hình trị an để tổ thực tế bên chúng ta có sự đề phòng nhưng thực chất là tỏ ý bất mãn." Nói đoạn, ông buông tiếng thở dài mệt mỏi. Bọn họ chỉ là một nhóm thiện nguyện đơn thuần, quy mô không quá lớn nên phải luôn nhìn nét mặt các quan chức để hòng yên ổn hoạt động. Sau vụ việc lần này, chẳng biết nên xem là phước hay họa? Rõ ràng lời cảnh trưởng có năm phần không hài lòng nhưng ẩn chứa thêm năm phần kiêng dè. Nhưng thể nào, ông vẫn mong các vụ thanh trừng kiểu ấy đừng tái diễn, nhân mệnh hình như càng lúc càng mong manh. Lại thở dài lần nữa, ông chiếu ánh mắt băn khoăn về cô: "Liệu có liên quan đến hai người đàn ông kia?"
Ý Van ắt hẳn muốn nhắc đến hai người đàn ông trong thương vụ hôn nhân từ nhiều năm trước. Đúng là hai nàng nhà cô đã có lời nhưng não bộ của đám đàn ông kia vốn dĩ không hoạt động như người bình thường nên chuyện gì cũng có thể diễn ra và chẳng ai đủ sức đoán biết hay cản ngăn. Cô chần chừ hồi lâu rồi quyết định nói rõ suy nghĩ cá nhân với Van: "Tôi không biết! Nhưng chúng ta không thể quản được nhiều đến vậy." Nhẽ ra cô còn muốn nói rằng, bây giờ không chỉ hai mà có đến năm người đàn ông bất thường đang để mắt đến nhà nhóm; chỉ e Van đã biết và cô cũng chẳng nỡ khiến ông nặng lòng hơn.
Van nhún vai tỏ ý đồng thuận: "Cũng đành!" Xong, ông chăm chú nhìn cô: "Chắc cô tìm tôi vì vấn đề Kathy?"
Cô gật đầu nhanh, không che giấu sự bất bình qua âm giọng: "Tôi là người hướng dẫn đoàn, nên nói thể nào thì trách nhiệm đưa Cath về và giải trình cùng Kathy cũng không thể bắt ông đảm đương được."
"Theo lý, tôi là người chịu trách nhiệm cao nhất; theo tình, tôi là bậc trưởng bối trong nhà. Vì vậy luận công hay tư thì quyết định đưa Cath về gặp Kathy của tôi hoàn toàn hợp lẽ." Rất hiếm khi Van dùng ngữ giọng bề trên này để đối thoại với các thành viên nhóm nhưng vì hiểu rõ nỗi đau mất thân nhân khiến tâm trí người ta cùng quẫn đến mức nào nên ông nhất định phải bảo vệ người nhà của mình.
Chẳng phải cô không hiểu tâm ý từ Van tuy nhiên vẫn quyết đối diện ông bằng nét mặt bướng bỉnh cùng âm giọng cứng rắn: "Vì ông là người đại diện cho cả nhóm cũng là anh cả trong nhà nên tôi càng không đồng ý với quyết định kia. Nếu cần một ai đó đứng ra nhận lỗi thì hãy để đám nhỏ như tôi gánh vác, trách nhiệm của ông là che gió chắn mưa cho cả nhà chứ không phải theo sau sửa lỗi hộ từng người."
Đúng vậy! Xét rạch ròi theo từng điều khoản trên thư cam kết, nhóm cô hoàn toàn có thể phủi tay trước tai nạn ở khu Đông hôm nọ vì đợt tình nguyện đã kết thúc và các bạn trẻ kia tự ý tách đoàn. Tuy nhiên như cô đã từng nói, họ là những người trẻ đến từ xa xôi nên trách nhiệm một chủ nhà cần có vẫn trấn tọa trên vai cho đến lúc thành viên cuối cùng trong đoàn lên máy bay. Nhưng đấy phải là lỗi của cá nhân cô, sẽ khác biệt với việc Van đưa Cath quy cố hương - đồng nghĩa nhóm đã tắc trách trong công tác. Cô lại hiểu, Van e ngại Kathy phản ứng tiêu cực có thể khiến niềm tổn thương từ sự ra đi của Hill nơi cô càng thêm sâu sắc. Thế ông thì sao? Có gì khác cô ngoài vai trò trưởng nhóm?
Van im lặng nhìn cô bằng ánh mắt vui buồn đan xen đủ lâu rồi nghiêm nghị nói: "Tôi đã hứa với Kathy sẽ thân chinh đưa Cathlyn về nhà. Đây là lời hứa của hai người bạn!"
Bên kia chiếc bàn bề bộn với những tập hồ sơ dày cộp, vành môi nhạt màu mím lại ra chiều cân nhắc, đắn đo. Chập sau, cô đưa ánh mắt kiên quyết đối diện nét mặt luôn hàm chứa sự chở che bao la của ông: "Tôi cũng đã trao Cathlyn một lời hứa tương tự. Vì thế ông đi với tư cách bạn Kathy còn tôi là người đại diện nhóm đưa Cathlyn về. Được không, Van?" Nói đến câu cuối, giọng cô chùng xuống, nửa ủ rũ nửa vòi vĩnh theo kiểu trẻ con một cách vô thức.
"Nếu tôi không đồng ý?" Van đùa đùa thật thật hỏi lại.
"Vậy thì tôi muốn lấy phép thường niên, ba ngày." Cô đáp nhanh như đã có chuẩn bị ứng phó từ sớm. Khóe môi hơi trễ xuống lộ rõ vẻ không vui.
Từ sau hôm Hill bỏ cuộc đến nay, nụ cười tươi nhuận bằng đáy mắt bỗng dưng thành điều gì đó xa xỉ trong nhà nhóm. Lúc này, đuôi mắt dẫu có thêm nếp nhăn khi môi ẩn hiện nét cười nhưng vẻ mặt Van lại trẻ ra đôi tuổi. Ông muốn san sẻ nét cười ấy với cô: "Chuyến bay vào lúc mười một giờ ngày mai. Nhưng không thuộc phép, sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa xong, cô có ba ngày phép tự do."
Lời Van còn chưa dứt, khóe môi trễ xuống kia đã cong lên tỏ ý cảm kích. Câu chữ từ đâu bật ra khỏi thanh quản cô, ngay khi giọng ông vừa dừng: "Cảm ơn ông, Van! Tôi xin hủy phép."
"Này!" Van cau mày xa xót nhìn cô: "Với tư cách trưởng nhóm cũng là anh lớn, tôi yêu cầu cô tiếp nhận ba ngày phép này." Đáy mắt xám hiện rõ ý kiên định như không cho cô phản đối thêm. Từ sau hôm tai nạn xảy ra, cô chưa từng được tịnh dưỡng đúng nghĩa, ngày ngày đều có việc cần giải quyết; hết một tay mổ cò lọc cọc soạn thảo thư, công văn giải trình lại đến dự án liên kết do cô giám sát chính có trục trặc, trong khi tác dụng phụ từ PEP khiến men gan tăng khá cao. Những cô gái của ông thực sự cần phải nghỉ ngơi!
Cô chỉ đành ấm ức cáo từ vì Van đã cầm lấy một tập hồ sơ và đứng lên, ý chừng muốn đuổi khách. Trở về văn phòng, cô tiếp tục miệt mài với những con chữ cho đến khi hệ thống loa nội bộ thông báo có khách. Ba mươi phút sau, từ khu vực tiếp khách chung, cô tiễn một người đàn ông ra xe rồi quay lại văn phòng với nét mặt ngơ ngáo như vừa bị sét đánh trúng nửa đầu.
Đêm! Lại một đêm trắng nữa trôi qua, cô se sắt nhìn vào khung ảnh đôi nơi kệ đầu giường, cánh tay bị thương vẫn chưa thôi đau nhức nhưng lòng cô còn xót buốt hơn bội phần. Hai cơn đau hóa một, chậm rãi khắc vào hồn người những vết sẹo sâu hoắm trơ máu thịt đỏ ối. Ai rồi cũng từng có một vài nguyên nhân khiến chúng ta cảm thấy khát khao được mãnh liệt sống để cống hiến. Và có những kẻ kém may lạc loài, một sáng thức giấc bỗng phát hiện ý nghĩa sống đã vuột khỏi tầm tay với. An ủi thay, nhà nhóm vô tình lại là nơi nương náu cho vài mươi kẻ kém may nhưng còn Kathy thì sao? Trên trang cá nhân, dòng chữ chênh vênh cay đắng được viết lên khi ánh bình minh vừa rạng bên trời: "Chị từ Sudan về, tôi từ mưa nắng Đông Dương đi, liệu chúng ta có còn đủ sức rơi lệ giữa Changi hoang tim? Tôi nợ chị một nửa an yên quãng ngày còn lại!"
*******
Chát... Chát...
Giữa Changi náo nhiệt, hai thanh âm kia khẽ vang lên rồi lọt thỏm vào dòng người tấp nập. Góc trái sảnh giữa, ba con người tạo thành một tam giác tang thương đối lập hoàn toàn với không khí mừng mừng tủi tủi cảnh đưa tiễn, sum vầy xung quanh - nơi người mẹ khắc khổ có mái tóc đã điểm bạc vừa buông xuống hai chiếc bạt tai bỏng rát mặt người. Một dành cho cô, một dành cho bản thân. Người mẹ ấy chính là Kathy. Chuyến bay từ Sudan đến khá sớm nhưng chị muốn ở lại phi trường chờ đón con gái thay vì một mình về nơi biết trước đã chẳng còn ai chờ đợi nữa. Hơn một tháng sống giữa cuộc nội chiến Nam Sudan lấy lửa đạn là bạn, tang thương làm người thân, nét gầy gò, sạm nắng gió vẫn không đủ che giấu nỗi đớn đau bi thống trên gương mặt người phụ nữ gần chạm ngõ năm mươi đang tự tay đưa tang một phần đời mình.
Cái tát dành cho chính bản thân được dụng tất cả sức lực còn sót lại nên một bên mặt Kathy đang dần chuyển sang đỏ tía. Chị nói qua những kẻ răng đang nghiến chặt, uất nghẹn: "Tại sao cô không giữ lời hứa? Tại sao..."
Vì phải theo lịch trình của cả tổ ký giả nên Kathy rời nhà trước Cath dăm hôm. Không yên lòng với cô con gái yếu ớt, chị đã cẩn trọng viết một thư dài gửi gắm vẹn nỗi lòng người mẹ, đính kèm hồ sơ bệnh án đến địa chỉ hộp thư cá nhân của cô. Cô cũng phản hồi thư, hứa sẽ chăm sóc Cath tốt. Vậy mà... Chị hít một hơi sâu như đang cố kìm tiếng nấc rồi khép hờ đôi mi rũ rượi, âm lời đắng chát vuột khỏi vành môi khô tái còn hằn những vết răng rướm máu: "Tôi xin lỗi, vì đây là lỗi của tôi và tôi không có quyền trách ai. Nhưng vì sao lại ra nông nỗi này? Trước ngày ra đi chỉ một hôm, con bé còn gửi thư cho tôi, hứng khởi kể về những điều đã được trải nghiệm, xin tôi cho tham gia đợt tình nguyện năm sau, còn hứa mang theo quà ra phi trường đón tôi về. Bố con bé cũng thế, vì sao cả hai người họ cùng rời bỏ gia đình bằng cái cách tàn nhẫn này?"
"Kathy! Vạn lần xin lỗi chị." Cô cúi đầu thật thấp, đôi vai gầy nhô lên cao khi môi run bần bật theo từng âm tiết.
Van câm lặng nhìn hai người phụ nữ vạ vật trong cơn tổn thương không có điểm kết này. Kathy mất nốt người thân cuối cùng, đứa trẻ hiện thân cho tình yêu son sắt giữa chị và người chồng quá cố. Năm ấy, sau một ngày ngắn ngủi, anh không những không giữ lời hứa cùng chị chờ đón con gái trước cửa phòng phẫu thuật mà còn vĩnh viễn bỏ lại một lần hạnh phúc chung thân của đời người phụ nữ. Mười mấy năm sau, vẫn chỉ trước sau một ngày, lần hạnh phúc ấy đã buông tay chị. Và cuộc từ ly giữa Changi hôm nay, hai cái bạt tai rát da kia cũng sẽ mãi mãi in hằn vào tim cô, quả tim chẳng còn được mấy phần vẹn nguyên. Đứng giữa hai người, ông chẳng biết nên mở lời thế nào là đúng đắn nhất, ngoài âm thầm chua xót.
Kathy thở hắt ra một thanh âm não nùng rồi mím môi nói nhỏ: "Dẫu hiểu rõ cô vô can nhưng là một người mẹ, tôi thực sự chưa thể đối mặt cô ngay lúc này. Cô đi đi..." Dứt lời, chị lập tức xoay lưng về phía cô, ngước đôi mắt ầng ậc nước chênh chếch lên bầu trời đầy nắng bên ngoài như đang thầm nói, con gái bé bỏng không còn nữa thì nắng rực rỡ đến nhường nào cũng hoài.
Vừa vỗ nhè nhẹ lên vai như thầm chia sẻ nỗi niềm mất mát cùng Kathy vừa hướng ánh mắt ủi an đến cô, Van nói nhanh: "Những việc ở đây đã có tôi, cô đừng nghĩ ngợi gì thêm. Hiểu không?"
Cô gật đầu, âm giọng chân thành một lần nữa thoát qua vành môi khô run rẩy, đuổi theo sau Kathy: "Mong chị tha thứ, Kathy!"
Bóng lưng gầy gò tang thương đang tựa vào vai Van khiến gò má ửng đỏ trên mặt cô càng thêm bỏng rát tựa có hàng trăm lằn roi lửa đang quật mạnh vào. Nơi đáy mắt rỗng chỉ còn lại hình ảnh chiếc bạt tai Kathy dùng để trừng phạt chính bản thân chị. Có lẽ, cơn đau sẽ giảm bớt phần nào nếu cô được nhận cả hai cái đánh kia. Chiều Changi nắng vàng rực rỡ mà lòng người tê giá tựa huyệt mộ dưới lòng đất sâu...
"Bé con..."
Một mùi hương thân thuộc truyền đến khứu giác buộc cô phải quay đầu đưa mắt tìm kiếm chủ nhân giọng nam trầm có bảy phần ấm áp ba phần lạnh lẽo kia. Nhân ảnh đàn ông cao to vận âu phục đen tuyền, hai tay đút hờ vào túi quần đang đứng ngay sau lưng, chỉ cách một bước chân hẹp liền ập vào thị giác cô. Là trai đẹp! Anh đang lướt mắt về hướng Kathy. Ánh nhìn ấy thấp thoáng sự tàn độc, mang đến cảm giác bất an không thể lý giải nhưng cô quả thật đã quá mệt, chẳng còn đủ sức nghĩ ngợi hay phòng hộ như thường nhật.
Mấp máy vành môi khô nhợt nhạt, cô ngơ ngác hỏi: "Là anh?!"
Với động tác hết mực dịu dàng, trai đẹp tự tại kéo cô vào lòng, dùng cả vòng tay to rộng bao phủ thân hình rất gầy đang buông thõng kiệt sức kia. Cơ thể cô như chìm vào cơ thể anh, cố tìm lại thoáng an tĩnh nơi cõi lòng chống chếnh. Thời gian cứ thế trôi đi, bỏ mặc những ánh mắt tò mò dị nghị, anh nâng niu đặt nụ hôn chim bói ca lên tóc cô rồi cất lời bằng ngữ giọng dỗ dành có xen lẫn âm nuông chiều: "Là tôi! Tôi ở đây nên dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không cần phải bận tâm đến nữa."
Nếu ở một hoàn cảnh khác, thời điểm khác, ắt hẳn cô sẽ bật cười mỉa mai hoặc đưa ra phản ứng rõ ràng nhưng lúc này, cô chỉ im lặng tựa đầu vào ngực trai đẹp. Ngực anh rộng, ấm áp, thoang thoảng mùi hương thân thuộc tựa chiếc khiên vững chãi cho cô lẩn tránh cơn cuồng phong bên ngoài. Giữa những chênh vênh ngây dại rất đàn bà, cô bỗng có cảm giác yên bình lạ. Yên bình đến độ một bản ngã khác trong cô phải gào thét lên vì sợ hãi.
Trai đẹp xót xa nhìn đôi vai gầy khẽ khàng run theo từng hơi thở vội trong ngực mình, như chú chim non lạc mẹ giữa cơn mưa gió. Hôm nay, cô vận một chiếc áo phông rộng màu đen, quần jean xám đi cùng giày bệt, mái tóc chớm dài đến vai lòa xòa che phủ nét mặt chơ vơ đã buông bỏ mọi rào cản phòng hộ của một người đàn bà. Cánh tay phải vẫn còn lớp băng gạt trắng xóa khiến hình ảnh cô thêm mỏng manh trong vực mắt sâu không đáy của anh. Hình ảnh chiếc bạt tai kia chợt về lại trong trí não, anh dùng hai ngón tay chạm thật nhẹ vào đôi vết còn hơi ửng hồng trên mặt cô rồi hỏi bằng âm giọng dịu dàng đang cố che lấp sự không hài lòng: "Cô ta là ai?"
Cô ngước mắt nhìn trai đẹp trong tích tắc rồi lại hướng ánh nhìn u hoài ấy đến khu vực Hải quan - nơi có Kathy đang hoàn thành các thủ tục cần thiết trước khi đưa Cathlyn về. Đây là vấn đề cá nhân, cô băn khoăn không biết nên nói thế nào cho đủ. Tuy nhiên ánh mắt đáng sợ ban nãy từ anh lại khiến cô cảm thấy cần thiết phải trả lời: "Là người mà tôi nợ nửa đời sau, vì vậy chỉ một chiếc bạt tai vẫn là quá bao dung."
Dẫu chẳng đồng ý hoàn toàn với lời giải thích kia nhưng để tránh khơi thêm nỗi đau buồn nơi nhân ảnh bé bỏng trong đáy mắt nên trai đẹp gật đầu tạm chấp nhận. Tròng mắt nâu sáng chiếu ánh quang bảo hộ mạnh mẽ lên cô như thầm nói rằng, mọi món nợ cô vay anh đều bằng lòng gánh vác thay.
Chiếc đồng hồ điện tử trên bảng thông báo chuyến bay gần điểm mười sáu giờ. Bên ngoài những vách kính nắng đã nhạt, cuộc từ ly hay tương phùng nào rồi cũng phải tàn. Có chút lưu luyến nơi đáy lòng khi rời khỏi vòng tay trai đẹp, cô đưa ánh mắt chưa nguôi chơ vơ nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng: "Cảm ơn!" Nói đoạn, cô bỗng quyết định hoãn lại câu chào tạm biệt: "Nếu anh còn thời gian, tôi muốn mời anh uống chút gì."
Họ ngang qua những dòng người đi kẻ về tấp nập, dừng lại trước cửa hàng Starbucks và cùng chọn Mocha. Trai đẹp đứng ngay phía sau, ngọt ngào ngắm nhìn cô thanh toán hóa đơn. Nét mặt luôn lạnh nhạt của anh cũng có lúc trông khá ấm áp.
Nơi sảnh chờ khách đến giữa Changi rộng lớn, cô cầm lên một cốc Mocha, hé miệng nhấp hớp vừa đủ rồi không quên dùng lưỡi kín đáo liếm quanh khóe môi cũng như kiểm tra vành cốc trước khi nghiêng nghiêng chiếc cằm gầy, nhìn vào nét mặt đẹp đẽ bình lặng bên cạnh: "Sẵn tiện được gặp anh ở đây, tôi muốn hỏi một chuyện." Tính phòng hộ trong cô thường mãnh liệt hơn sau khoảnh khắc yếu ớt, thế nên nói đến đây, cô ngừng lời, chờ đợi biểu cảm từ đối phương. Đến khi chắc chắn đối phương không tỏ ý kiến phản đối, cô tiếp tục giữ chất giọng đều đều: "Tôi tin rằng mình đã đánh rơi một món trang sức đeo cổ ở căn hộ đêm ấy. Không biết anh đã thấy qua hoặc từng nghe ai đó nhắc đến?"
"Ai đó?" Trai đẹp hỏi lại và đi chệch trọng tâm, dường như anh cố tình bởi khóe môi trái vừa thoáng hằn lên đôi nếp nhăn ý vị.
Cô tất nhiên không nhận ra nên hạ nhẹ cằm, thành thật: "Người nhà hoặc bạn bè anh chẳng hạn! Món trang sức của tôi khá dài và có đường kính không quá bé nên sẽ dễ dàng phát hiện ra. Cũng hy vọng là nó không gây phiền toái cho anh."
Vành môi căng dày màu hồng đậm khẽ nhếch lên nét bất bình trước những câu lời khách sáo xa lạ kia nhưng khuôn mặt đẹp vẫn bình thản như không: "Thật tiếc vì tôi không từng nghe ai nhắc đến. Rất quan trọng với em?"
Chẳng che giấu tiếng thở dài thất vọng, cô so lại đôi vai lệch đang buông rũ xuống rồi nói bằng âm giọng thì thầm như đang tự oán hờn chính bản thân: "Tôi đúng là ngữ đàn bà vô dụng! Quen người hại người, giữ vật mất vật..."
Không chờ cô dứt lời, vầng trán cao rộng của trai đẹp đã xuất hiện dăm vệt nhăn khi quét ánh nhìn ẩn hiện ý không hài lòng qua nét mặt hụt hẫng đối diện. Mắt anh dừng lại nơi cô hồi lâu nhưng vẫn hoài im lặng. Cô không đáp lại ánh mắt anh mà mênh mang dõi theo những ánh chiều đang dần phủ bóng lên vườn hoa trang trí quanh sảnh chờ. Câu chuyện giữa hai người rơi vào góc tối.
Ting! Âm báo nhỏ xen vào khoảng lặng ấy. Cô loay hoay mở túi xách, lấy máy tính ra, vào mạng bằng một tay trái. Chỉ mới hơn mươi ngày, tất cả đều chưa thể thành thói quen như những mất mát hay đớn đau đã từng. Ngón tay ngập ngừng trên bàn phím ảo hồi lâu như thầm thể hiện cho tâm tư phân vân, hỗn loạn của chủ nhân chúng. Lát sau, cô cất máy vào túi xách rồi quay mặt sang đối diện trai đẹp: "Cảm ơn anh lần nữa! Tôi có hẹn, tạm biệt nhau ở đây vậy." Khoác chiếc túi xách lên vai, cô uống cạn ngụm cà-phê cuối cùng trong cốc và dợm đứng lên.
Trai đẹp tiếp tục giữ lặng, chỉ đưa tay đỡ cô đứng dậy cùng rồi đón lấy chiếc cốc trên tay cô, tay kia kéo giúp túi hành lý. Ánh mắt che chở vẫn chưa từng rời khỏi cô, anh trầm giọng: "Tôi đưa em đi!"
Cô lắc đầu, với cử chỉ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát cầm lấy túi hành lý trên tay trai đẹp: "Không phiền anh! Tôi còn ghé ngang phòng hút thuốc." Dứt lời, cô lập tức bước vội trên những nhịp chân rã rời. Đôi vai gầy lại buông thõng.
Không cản ngăn cũng chẳng đáp lại lời tạm biệt, trai đẹp dõi ánh mắt đong đầy nét se sắt hòa lẫn nuông chiều theo sau cho đến khi bóng cô chìm khuất vào đám đông. Lần thứ nhì họ chạm nhau vẫn không tên, không phương tiện liên lạc, không nhân dạng nhưng dường như định mệnh đã bắt đầu trò chơi mang tên duyên nợ từ khá lâu trước đó. Anh chăm chú nhìn vào vành chiếc cốc giấy cô từng dùng qua, nó sạch sẽ đến độ chẳng lưu lại bất kỳ dấu vết nào khác. Đôi mắt nâu đủ sâu đủ dài thoáng nheo lại: "Dù thế nào thì bộ gene của em cũng đã được lưu lại nơi đây."
Nơi đây có đơn thuần là chiếc cốc giấy đã được trai đẹp tiện tay thả vào hộc chứa rác?
Cô rời khỏi phòng hút thuốc, lê từng bước nhặt xuống bến xe buýt rồi lặng lẽ thu người vào một góc cuối xe hơn một giờ nữa trước khi lướt ánh nhìn vừa lạc lõng vừa mệt mỏi quanh đám đông huyên náo nơi trạm dừng giữa trung tâm kinh tài nhộn nhịp bậc nhất châu lục. Từng n lần ghé qua thành phố này nhưng lại là lần đầu tiên cô muốn có ai đó đang đứng đợi mình đến cháy lòng dẫu xưa nay, cô và chị em nhà cô đều sợ những cuộc đón đưa.
Mười lăm phút nữa lại trôi qua, cô vẫn bất động tựa lưng vào một trong những chiếc cột kim loại lóng lánh ánh chiều đỏ tía trước trạm xe. Ánh mắt mông lung xuyên qua dòng xe ngược xuôi trước mặt, vừa như đợi chờ vừa như không. Người đến kẻ đi, ai cũng có một đích về, chỉ riêng cô đứng lại giữa dòng đời vội vã để nhận biết bản thân vẫn đang tồn tại và thầm hỏi, liệu Kathy còn đủ sức gào khóc khi chiếc hộc mù mịt hơi lạnh có chứa hình hài một thiên thần được kéo ra? Liệu chị em cô đã thôi điệu cười mắt lệ rưng rưng khi ngang qua tấm bảng nhỏ trên cửa phòng làm việc? Ba ngày phép bỗng trở nên lê thê nhưng cô cũng không muốn mang tâm trạng u nhược này trở về nhà.
Thêm mươi phút nữa, chiếc bốn chỗ loại nhỏ màu xanh bạc hà dừng lại, một gương mặt xinh trai xuất hiện sau cánh cửa xe. Đó là anh chàng mảnh khảnh có nước da trắng hồng và nụ cười ngọt ngào như kẹo. Bằng cử chỉ cực kì thân thiết, anh ta hôn chụt lên má cô rồi nhanh nhẹn đón lấy túi hành lý trong khi miệng nói không ngừng. Cô chẳng những không tỏ ra dè dặt mà còn thuận tình đưa tay véo má anh ta, vành môi khô nhạt thi thoảng lại vẽ nên nét cười buồn nhưng gần gũi.
Hai người vừa rời khỏi nhà hàng nhỏ trên phố Hoa. Suốt cả bữa tối, anh chàng kia luôn tỏ ra chu đáo chăm sóc còn cô thì vô tư đón nhận, giữa họ dường như không tồn tại khoảng cách mà một đôi bạn nam nữ thông thường cần có. Thậm chí cô chẳng ngần ngại tựa đầu lên vai anh ta với nét mặt không gợn lên bất kì sự phòng thủ nào. Vào xe, cô lười biếng ngã lưng vào ghế, để mặc anh ta cài giúp dây đai an toàn. Đôi bên mặt đối mặt thật gần, trong một khoảnh khắc nào đó chóp mũi cô đã chạm vào vành tai anh ta.
Xuyên qua dăm dãy phố giăng giăng hoa đèn rực rỡ, chiếc xe màu bạc hà hướng về vùng ngoại ô thêm chừng hai mươi phút nữa rồi rẽ vào một khu chung cư nhỏ. Cô tiếp tục theo anh chàng kia vào thang máy trong dáng vẻ mèo lười nũng nịu. Đáp lại, anh ta tự nhiên choàng tay qua hông cô. Họ như đang vẽ nên bức tranh gia đình sum vầy sau một ngày lao động trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT