“Có một loại vết thương không muốn thấy, có một tình yêu còn chôn giấu trong lòng em..”. Đây là những lời ca trong bài “Nghe nói ái tình đã quay về”. Vương Nam từng vô số lần nghĩ đến tình huống gặp lại Lí Trọng, nhưng không bao giờ ngờ rằng cuộc gặp trong bệnh viện lại là lần cuối cùng. Trên đường lái xe trở về, cậu thậm chí còn mường tượng lời nói đầu tiên sau khi gặp anh.

Trên đường quay về, Liễu Dược Dược gọi điện nói Lí Trọng không có việc gì, Vương Nam thậm chí còn do dự có nên gặp anh hay không? Cậu không muốn quấy rầy cuộc sống hiện tại an ổn của Lí Trọng. Nhưng trong quán rượu, lúc Liễu Dược Dược nói Lí Trọng ung thu gan giai đoạn cuối, cậu liền trở nên hồ đồ. Sao có thể như vậy? Một người đàn ông tốt như thế, sao lại phải mắc căn bệnh nan y này?

Cậu vội tìm một chiếc sô-pha, ngồi xuống để trấn định tâm tình. Vương Nam hỏi Liễu Dược Dược: “Thời gian còn được bao lâu? Phát hiện khi nào? Cậu chắc bác sĩ không chẩn đoán lầm chứ?”.

– “Có vẻ như vừa mới phát hiện không lâu”. Ngày đến thăm Lí Trọng, Liễu Dược Dược cũng bất ngờ không thua gì Vương Nam hiện tại.

– “Vậy bây giờ tình hình thế nào? Còn có hi vọng sao?”.

Liễu Dược Dược lắc đầu, nàng không dám nói tình huống hiện tại cho Vương Nam. Vương Nam vội đứng lên, túm Liễu Dược Dược ra khỏi quán rượu. Cậu hiện tại chỉ muốn gặp Lí Trọng.

– “Vương Nam, cậu bình tĩnh một chút. Trước tiên cất hành lý đã rồi nói tiếp”.

– “Cứ để trên xe thôi, đến bệnh viện trước đã”. Vương Nam còn không quản nhiều như vậy.

Trên đường, Vương Nam chạy xe rất nhanh. Nhưng ông trời thật giống như muốn dằn vặt cậu, giao thông vẫn ùn tắc như cũ. Cậu có muốn chạy nhanh cũng không được. Đoạn đường ngắn ngủi như vậy, nhưng Vương Nam cảm thấy còn xa hơn quãng đường mình lái xe từ phương Nam về. Rốt cuộc cũng đến bệnh viện, Vương Nam thế nhưng lại không vội vã xuống xe.

– “Đi a”. Liễu Dược Dược giục.

– “Hiện tại Lí Trọng biết rõ bệnh tình của mình sao?”. Vương Nam sợ mình đột nhiên xuất hiện thế này sẽ làm anh nghi ngờ.

– “Hẳn là đã biết. Đi nào”. Liễu Dược Dược cũng không muốn nói gì thêm.

Vương Nam thấp thỏm bất an theo sau Liễu Dược Dược, cậu thật muốn gặp Lí Trọng, người mình đã ngày nhớ đêm mong suốt năm năm ròng rã. Lí Trọng, anh vẫn tốt chứ?!

Vừa vào phòng bệnh, Vương Nam gặp mẹ Lí Trọng đầu tiên, sau đó còn một vài người cậu không quen.

– “Dì Hoàng, Lí Trọng hiện tại sao rồi?”. Vương Nam lo lắng hỏi.

– “Khụ”. Bà đường nhiên không ngờ cậu sẽ đến, vừa nhìn thấy Vương Nam, nước mắt đã chảy xuống.

Lại nhìn Lí Trọng trên giường bệnh, Vương Nam liền nảy sinh ảo giác! Tình huống hiện tại còn tệ hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều, hiện tại Lí Trọng đã rơi vào hôn mê sâu. Cậu có chút không tin người đang nằm đó là Lí Trọng. Như thế nào đó có thể là Lí Trọng a? Trên giường bệnh, anh gầy đến nỗi da bọc xương, không giống với một Lí Trọng hào sảng, vóc người cao lớn cậu từng quen. Trên người anh hiện đang cắm đầy ống kim, trên mặt còn chụp thêm mặt nạ ô-xy. Chẳng qua trên lồng ngực vẫn còn mặt dây chuyền phật Quan Âm, nhắc nhớ Vương Nam rằng đó là Lí Trọng. Đó là Lí Trọng! Vương Nam cũng gấp đến độ nước mắt liền rơi.

– “Dì, mọi chuyện sao lại thành thế này?”.

Mẹ Lí Trọng không nói gì, chỉ thấp giọng khóc.

– “Mẹ, người đừng khóc nữa. Cậu là…”. Cô gái bên cạnh liền lên tiếng.

– “Tôi là Vương Nam, bạn của Lí Trọng”. Vương Nam lau nước mắt, cố không để mình thất thố.

– “Tôi là Lí Hồng, chị của Lí Trọng. Cảm ơn cậu đã tới thăm. Mau ngồi đi”. Lí Hồng bắt chuyện để Vương Nam trấn tĩnh lại.

– “Lí Trọng a Lí Trọng, em là Vương Nam, em tới thăm anh đây”. Vương Nam nhẹ giọng hô hoán nhưng người nằm trên giường vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Nước mắt Vương Nam lại rơi xuống. Mẹ Lí Trọng cũng khóc lớn hơn. Nước mắt Lí Hồng cũng không ngừng rơi. Trước đó không lâu, vào dịp Tết âm lịch nàng có về nước thăm nhà một lần. Khi đó, Lí Trọng vẫn còn rất khỏe. Không ngờ chỉ qua vài tháng, em trai mình lại mắc bệnh ung thư gan.

Có người đi qua vỗ vỗ vai Vương Nam, cậu ngẩng đầu, là Quách Lôi. Lúc vừa vào trong phòng có rất nhiều người, cậu không phát hiện ra. Vành mắt Quách Lôi cũng hồng hồng, nhưng anh không nói gì. Vương Nam thực sự chịu không được, liền xoay người đi ra hành lang, lẳng lặng nấc từng tiếng. Lí Trọng! Lí Trọng! Không cho anh làm đào binh! Anh nghìn vạn lần không thể đào ngũ a! Vương Nam điên cuồng gào thét trong lòng. Cậu hi vọng ông trời sẽ cho Lí Trọng một kỳ tích, để anh có thể sống sót.

Không biết từ khi nào Lí Hồng đã đi ra, lẳng lặng đứng bên cạnh cậu. Có lẽ hiện tại nàng đã chầm chậm tiếp nhận bệnh tình của em trai, nên bình tĩnh hơn Vương Nam nhiều.

– “Vương Nam, đừng quá thương tâm, tôi nghĩ Lí Trọng cũng sẽ vui vẻ”.

Vương Nam cố dằn lòng.

– “Chị, hiện tại lẽ nào không còn cách sao? Không phải y học đã có thể ghép gan sao?”. Dù đem gan mình cho Lí Trọng, Vương Nam cũng nguyện ý.

– “Đã muộn rồi, tế bào ung thư đã di căn”. Lí Hồng lắc đầu.

– “Vậy phải làm sao bây giờ. Không còn cách nào khác sao?”.

– “Không biết, hiện tại gan đã bắt đầu ngừng hoạt động. Bác sĩ nói…”. Lí Hồng không nói được nữa.

Vương Nam vừa nghe, ruột gan đã muốn đứt đoạn. Ông trời quả thật không công bằng! Tại sao? Tại sao lại muốn nghiêm phạt Lí Trọng? Đã vậy còn nghiêm phạt người khỏe mạnh?

– “Cô là người nhà Lí Trọng phải không?”. Bác sĩ vấp gáp từ phòng bệnh chạy ra.

– “Uhm, Lí Trọng thế nào rồi?”.

– “Cô trước tiên khuyên mẹ nên bình tĩnh lại, tôi sợ bà sẽ không chịu nổi. Còn nữa, gia đình nên chuẩn bị hậu sự đi”. Bác sĩ nghiêm túc nói, nhìn không ra một tia đau buồn nào. Có lẽ tình cảnh này bọn họ đã gặp rất nhiều nên tâm cũng bắt đầu vô cảm.

Lí Hồng thất thần, thiếu chút nữa đã ngã ngồi trên mặt đất. Vương Nam vội vàng đỡ lấy nàng, nàng liền khóc to. Đây dường như là loại cảm giác tứ cố vô thân, không còn chút hi vọng. Vương Nam cũng muốn khóc nhưng không dám.

– “Chị, chị đưa dì về nhà trước đi. Việc ở đây đã có em rồi”.

Lí Hồng dù sao cũng là người học cao hiểu rộng. Nàng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, cùng Vương Nam quay về phong bệnh.

– “Mẹ, người về nhà nghỉ ngơi đi. Lí Trọng khôgn có việc gì đâu, ngày mai hãy lại đến”. Lí Hồng đè nén bi thương an ủi mẹ.

– “Đúng vậy, dì, người về trước đi, nơi này còn có bọn con. Liễu Dược Dược, cậu cũng về nghỉ đi”. Vương Nam tiếp lời.

Lúc đầu, bà sống chết không về. Sau lại nghe mọi người khuyên bảo, Liễu Dược Dược và Quách Lôi liền đưa bà về,

Trong phòng bệnh, bác sĩ và y tá không ngừng ra ra vào vào.

Vương Nam gắt gao nắm tay anh, hiện tại dù đôi tay này đã gầy như que củi, nhưng Vương Nam vẫn nắm rất chặt. Cậu muốn nói cho Lí Trọng biết mình đã trở về, mình đã trở về bênh cạnh anh!

Có một lúc, Lí Trọng dường như mở mắt, anh tựa hồ cảm giác Vương Nam đang ở bên cạnh. Anh muốn đem toàn bộ sức lực mở mắt nhìn xem có phải Vương Nam đã trở về thật không.

Trời chầm chậm sáng. Lí Trọng đi.

Lí Hồng khóc đến tê tâm liệt phế. Nàng không thể tin, nàng không muốn tin, em trai mình thế nhưng cứ ra đi như vậy!

Vương Nam không khóc. Cậu phải giúp Lí Trọng vệ sinh thân thể, cậu muốn anh ra đi thật tinh tươm. Vương Nam mang đến một chậu nước, cẩn thận tỉ mỉ dùng tay thử nhiệt độ. Cậu sợ nước nóng quá hoặc lạnh quá, Lí Trọng sẽ không thích. Thậm chí đến bây giờ, Vương Nam cũng không tin được, Lí Trọng đã ra đi mãi mãi. Cậu cảm giác anh chỉ ngủ một giấc dài mà thôi. Thân thể này cậu đã từng khát khao được ôm láy biết bao lần! Cậu tỉ mỉ chà lau. Đây là việc cuối cùng Vương Nam có thể làm cho Lí Trọng. Cậu không dám khóc, bởi có người từng nói, đừng khóc bên cạnh người đã mất, như vậy họ sẽ không an lòng mà ra đi. Vương Nam muốn Lí Trọng lên đường bình anh, cậu không thể khóc. Cậu chậm rãi mặc quần áo vào cho anh. Người đàn ông ngốc ngếch này vẫn là thích trang phục Hugo Boss như cũ. Cậu mặc vào cho anh từng kiện lại từng kiện, làm sao thân thể anh lại nhẹ như vậy?!

Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, trời cũng đã sáng. Vương Nam biết Lí Trọng đã đến một thế giới tươi sáng mới. Còn thế giới của cậu, đã bắt đầu tắt sáng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play