Năm năm sau—

Trang Chu từng viết trong Mạn Bất Kinh Tâm rằng: “Nhân sinh ở giữa vũ trụ, cũng chỉ là một phút giây thoảng qua mà thôi”.

Năm năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Hết thảy qua nhanh như một cái chớp mắt.

Vương Nam lúc mới đến thành phố mới thì không thuận lợi lắm, nhưng cậu cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ cố hết sức để hòa nhập với nhịp sống nơi đây. Cuộc sống gấp gáp cũng không cho cậu có thời gian nhìn lại, chỉ có thể bắt đầu tiến lên phía trước.

Trong năm năm này, Vương Nam từ người làm công đã trở thành ông chủ một công ty nho nhỏ. Nhưng mọi cay đắng khổ cực thì chỉ có mình cậu biết. Chẳng qua cậu vẫn còn may mắn để không lãng phí cơ hội trời cho. Trong lúc đó, mỗi ngày của cậu ngoài công việc vẫn chỉ còn lại công việc. Quá khứ đau thương cũng nhạt dần. Nhưng mỗi khi rảnh rỗi hoặc bâng quơ nhận được điện thoại của Liễu Dược Dược, cậu vẫn sẽ cảm thấy buồn phiền vô cớ, cũng lại một lần nữa mượn rượu và thuốc lá giải sầu. Cậu biết, có một số việc cả đời cũng không thể lãng quên. Cậu chỉ có thể chốn giấu dưới đáy lòng. Nhưng đôi khi chỉ cần lơ đãng chạm vào, vết thương sẽ như nhảy ra khỏi chiếc hộp Pandora (hộp trong thần thoại Hy Lạp, chứa bí ẩn về thế giới) hút sâu mình vào đó.

Chính vì vậy, Vương Nam mới không dám nghe nhạc, thậm chí là nhạc từ radio. Cậu muốn đoạn tuyệt quá khứ, nên chỉ có thể hoang đường ép buộc mình như vậy. Đến năm thứ hai khi đến đây, cậu từng mê đắm viên thuốc ảo giác màu xanh, mỗi khi dùng, sẽ nhìn thấy Lí Trọng như ở ngay trước mắt. Đến một ngày, Vương Nam phát hiện mình bắt đầu lệ thuộc vào thuốc, mới cấp tốc dứt ra để không khiến mình bị nghiện.

Năm năm qua, Vương Nam còn có một thói quen cố hữu. Đó là vào sinh nhật Lí Trọng, cậu nhất định phải đến biển, ngồi lẳng lặng bên bờ hết một ngày. Biển tháng mười hai rất mát, lại còn mang theo chút hơi lạnh mùa đông. Tuy không có tuyết nhưng gió biển lồng lộng cũng khiến cậu như trở về những năm trước. “… Có ai cô đơn lại không ôm ấp mộng tưởng được gắn bó cận kề. Hiểu nhau rồi yêu nhau là chuyện vốn rất ấm áp..“. Mỗi lần về với biển, Vương Nam đều vô thức ngâm nga khúc ca Tôi muốn là biển này. Đến cuối cùng, cậu thường không tự chủ được mà hét to trước biển:



Tôi muốn là biển rộng mùa đông

Để tâm tình nhẹ bay như ngọn gió

Để băn khoăn xao xuyến mỗi khi triều lên

Tôi muốn là mặt biển tĩnh lặng mùa hè

Để không ai có thể nhìn thấu tâm tình

Phẳng lặng đến một hòn đá nhỏ cũng làm nên gợn sóng



Ngay tại thời gian quên lãng, vuột mất xen lẫn tiếc nuối kéo dài năm năm, Vương Nam thậm chí còn nghĩ rằng mình đã quên được mối tình kia. Cậu mua nhà, mua xe, đón mẹ về ở cùng. Mọi chuyện đều thay đổi thật nhiều. Duy chỉ có một điều bất biến là Vương Nam vẫn độc thân. Cậu vẫn tự phong bế bản thân trong những ký ức đẹp về Lí Trọng.

Vài năm qua, cậu chưa một lần quay về phương Bắc. Vương Nam càng không liên lạc với Lí Trọng, cậu chỉ thi thoảng gọi điện cho Liễu Dược Dược. Năm ngoái, cô ấy đã kết hôn. Trước khi cưới nàng có gọi điện, hỏi cậu có về tham dự hôn lễ không. Vương Nam suy nghĩ, vẫn là từ chối. Cậu đi công tác Hồng Kông, có mua một chiếc túi LV tặng nàng. Vương Nam biết Liễu Dược Dược tất nhiên sẽ rất thích. Quả nhiên, nàng vui đến ồn ào: “Thật không? Cậu nhớ đừng mua hàng nhái cho tôi”. Vương Nam lại đùa: “Cậu muốn tôi chụp hóa đơn gửi kèm theo không? Hay không có việc gì thì có thể mang đi thẩm định”. Hai người vẫn vui vẻ như trước. Thời gian chậm rãi trôi, có những chuyện sẽ thay đổi thật nhiều, nhưng cũng có những điều vẫn vẹn nguyên như cũ.

Thi thoảng Liễu Dược Dược sẽ tiết lộ cho Vương Nam một ít tin tức của Lí Trọng. Tỉ như Lí Trọng có bạn gái, tỉ như Lí Trọng sắp kết hôn. Mỗi khi nghe xong, Vương Nam vẫn như cũ uống rượu hút thuốc. Chuyện tình cảm của cậu, mẹ cũng chưa bao giờ nhắc nhở hay hối thúc. Có lẽ mẹ cũng biết, trong lòng Vương Nam vốn chỉ có một người.

Mấy năm nay, tin tức làm Vương Nam bất ngờ nhất có lẽ là Từ Đan Lôi xuất gia. Đó là một ngày vào năm 2003, Vương Nam dạo chơi trên mạng, vô tình lạc vào một diễn đàn Phật pháp. Một tấm ảnh trong đó khiến cậu chú ý, đó là ảnh Phật tử chụp hình lưu niệm cùng các ni cô trong chùa. Một trong số ni cô đó là Từ Đan Lôi. Nàng đã quy y, người thoạt trông rất gầy, chưa kể còn cạo đầu. Lúc đầu Vương Nam còn không tin được vào mắt mình nên tìm cách liên lạc với người đăng ảnh. Không ngờ đối phương lại nhiệt tình cho cậu địa chỉ chùa và cả số di động của Từ Đan Lôi.

Vương Nam do dự hai ngày mới gọi điện cho Từ Đan Lôi. Qua điện thoại, giọng nói nàng phi thường trầm tĩnh, Vương Nam nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu. Trái lại, Từ Đan Lôi lại rất quan tâm đến chuyện của Vương Nam. Cậu chỉ ngắn gọn nói mình sống rất tốt. Cuối cùng, cũng nhịn không được mà cẩn cẩn thận thận hỏi vì sao Từ Đan Lôi xuất gia? Nàng cười nhẹ: “Vương Nam, cậu đừng nghĩ những người xuất gia đều là kẻ trốn chạy qua khứ. Tôi đã đọc kinh từ rất lâu rồi mới phát tâm. Tôi ở chùa đã ba năm, năm nay mới quy y. Hiện tại phụ trách việc đối ngoại cho chùa. Có cơ hội thì cậu ghé chơi”. Vương Nam không ngờ Từ Đan Lôi sẽ trầm tĩnh nói với mình những lời như vậy, càng không nghĩ nàng vì tín ngưỡng nên mới xuất gia. Nếu là vậy thì đó là chuyện vui.

Chẳng qua Vương Nam không bao giờ nghĩ được, một người phụ nữ năng động tuyệt vời như Từ Đan Lôi năm xưa lại trở thành no cô như hôm nay. Thế nhưng cuộc đối thoại này lại khiến cậu yên lòng, cái gọi là hồng trần cũng chỉ là một hồi tranh đấu mệt mỏi. Có được không gian yên tĩnh như trong chùa cũng giúp con người bớt đi chút tục khí.

Một ngày cuối tháng 9 năm 2004, Vương Nam nhận được điện thoại của Liễu Dược Dược. Mới đầu, cậu còn bông đùa có phải nàng mang thai không? Liễu Dược Dược cười nói: “Nếu không thì cậu sinh trước đi, rồi tôi sẽ sinh sau”.

– “Kháo, tôi đến người yêu còn không có, cậu nói vậy làm gì?”.

– “Ai, Vương Nam, gần đây cậu rảnh không?”. Liễu Dược Dược đột ngột hỏi.

– “Cũng hơi bận, sao vậy? Cậu lại muốn làm mai làm mối giúp tôi?”.

– “Không phải. Nếu cậu có thời gian thì quay lại một chuyến đi”.

– “Không về. Quay lại làm gì? Không phải cậu cãi nhau với chồng, nhờ tôi đến giảng hòa đấy chứ?”.

– “Cậu nếu tháng 11 được nghỉ thì về đi. Hình như gần đây Lí Trọng không khỏe”. Liễu Dược Dược nhẹ nhàng nói.

– “Lí Trọng? Anh ấy làm sao?”. Nhắc tới tên người này, Vương Nam cũng không tiếp tục bông đùa nữa.

– “Không có gì, mấy hôm trước tôi nghe nói hình như Lí Trọng nhập viện, hình như bệnh không nhẹ…”. Liễu Dược Dược chưa nói xong, Vương Nam đã ngắt lời.

– “Bệnh gì? Rốt cuộc là có chuyện gì?”. Tuy đã cực lực che giấu, nhưng giọng nói cậu vẫn run rẩy vì lo lắng.

– “Tôi cũng chỉ là vừa nghe được, nếu không cậu ghé thăm một chuyến đi. Hai người dù sao cũng là… bạn nhiều năm như vậy, cũng nên đến thăm người ta một chút. Hơn nữa cậu cũng đâu thiếu tiền, đi một chuyến cũng chả sao, mọi người ai cũng rất nhớ cậu”.

– “Cũng được, tôi sẽ quay về. Nhưng cậu hay tiếp tục nghe ngóng đi. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì tôi không quay về đâu. Cậu có thể đi thăm giúp tôi, tiền thăm nom tôi sẽ chuyển khoản cho cậu”.

– “Thôi đi, cậu không về thì thôi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu cũng đừng trách tôi không báo”. Liễu Dược Dược tức giận cúp máy.

Vương Nam nhìn màn hình điện thoại, cười khổ một tiếng, Liễu Dược Dược này cũng quá nóng tính. Mình có nên trở về không? Đây vẫn là nan đề với Vương Nam. Nếu Lí Trọng không có chuyện gì thì sao? Vậy chẳng phải mình quay về cũng chỉ là điều thừa thãi thôi sao? Nếu không có việc gì, hẳn Liễu Dược Dược đã không tức giận như vậy? Vừa nghĩ đến việc Lí Trọng gặp chuyện, Vương Nam đã sốt ruột. Trở về đi, mặc kệ dù mọi chuyện thế nào, mình cũng đến nhìn một cái rồi đi. Nghĩ vậy, cậu liền gọi điện cho Liễu Dược Dược, nhờ nàng hỏi thăm ít tin tức. Ngày mai cậu sẽ lái xe quay về. Liễu Dược Dược vừa nghe liền đồng ý.

– “Nhưng cậu lái xe về làm gì? Bay là được rồi?”. Nàng hỏi.

– “Tôi muốn nhân tiện về thăm mộ cha. Lái xe thuận tiện hơn”.

– “Vậy cậu nhớ cẩn thận một chút. Đến nơi thì gọi điện cho tôi, vài ngày này tôi sẽ đi thăm Lí Trọng trước”.

Buông điện thoại, Vương Nam vội vàng thu xếp chuyện công ty. Cậu gấp gáp chạy về nhà, chỉ một giây sau khi quyết định, cậu chỉ hận không thể chắp cánh mà bay cho nhanh.

Về đến nhà, cậu nói với mẹ việc sắp lái xe về phương Bắc. Mẹ ngạc nhiên: “Sao mẹ chưa bao giờ nghe con nói”.

– “Đây là việc gấp”. Dừng dừng một chút, cậu vẫn quyết định nói thật mọi chuyện: “Lí Trọng nằm viện, con muốn về thăm một chút”. Mẹ không nói gì, chỉ xoay người vào phòng giúp con trai thu dọn hành lý.

Nhìn mẹ thế này Vương Nam lại cảm động. Cậu vốn cho rằng mẹ dù ngoài miệng không nói, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn phản đối. Ai ngờ nàng cư nhiên còn chủ động giúp con thu dọn hành lí. Có lẽ mấy năm qua nàng cũng đã hiểu rõ, con trai mình vẫn chỉ yêu mình Lí Trọng. Cả đêm đó Vương Nam ngủ không ngon. Lí Trọng hiện tại thế nào? Đã kết hôn chưa? Liễu Dược Dược không nhắc, cậu cũng không truy vấn. Nhưng Lí Trọng bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Chuyện này Liễu Dược Dược chỉ lấp lửng không nói.

Trời dần tảng sáng. Vương Nam không ngủ được. Cậu chỉ muốn lại xe quay về thật nhanh — quay về thành phố mình đã xa cách năm năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play