Vương Nam rót đầy ly rượu. Đêm nay cậu muốn uống, nhưng quyết không thể say.
– “Anh, chúng ta là anh em phải không? Nếu là anh em, thì hãy nghe em nói hết”. Lí Trọng không lên tiếng, anh thừa biết Vương Nam muốn nói gì.
– “Một tháng qua, em suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ về quá khứ, anh, ban đầu em không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ở bên cạnh anh. Em không muốn xúc phạm
chị Từ, càng không muốn làm cha anh sinh bệnh. Nếu ngay từ đầu biết được những chuyện này, em nguyện chúng ta chưa từng bắt đầu”.
Lí Trọng vẫn trầm mặc.
– “Nhưng mọi chuyện đều đã xảy ra, hai chúng ta…. Ôi, không nói nữa, anh
nói xem nếu chúng ta không yêu nhau, hiện tại có thể ở bên cạnh cha mẹ,
hai nhà vui vẻ uống rượu hàn huyên, hạnh phúc cỡ nào? Nhưng hiện tại,
chúng ta có thể thay đổi quá khứ sao?”. Vương Nam không muốn nói đến hai chữ chia tay, nhưng vẫn tiếp tục nói.
Lí Trọng rít một hơi thuốc, híp mắt nhìn cậu. Khói trắng lượn lờ trước mặt Vương Nam. Vương Nam cũng muốn hút, là Lí Trọng châm cho cậu.
– “Anh”. Vương Nam mở miệng lần nữa. “Trước khia, em từng vô số lần huyễn tưởng, nghĩ đến chuyện chúng ta xuất
ngoại, chỉ có anh và em, hai người có thể quang minh chính đại nắm tay
đi đến cùng trời cuối đất tựa như mọi người. Hai người chúng ta chỉ cần
yên ổn sống cuộc đời mình, mặc kệ ánh mắt người đời”. Vương Nam cười, chẳng qua nụ cười có chút thê lương.
– “Nhưng hiện tại lại không như vậy, em đã đồng ý với mẹ… Hai ta không
thể làm cha mẹ đầu buồn thêm nữa, em sợ vạn nhất nếu chúng ta cứ khư khư cố chấp, kết quả là, còn có thể làm hại đến cha mẹ”. Vương Nam không dám nhìn Lí Trọng, cậu cau mày rít mạnh một hơi thuốc.
– “Vương Nam”. Rốt cuộc Lí Trọng cũng lên tiếng. “Những lời em nói anh đều hiểu. Lúc chia tay Từ Đan Lôi, anh cũng từng nghĩ,
có thể chúng ta đã sai lầm. Mọi chuyện xảy ra không phải lỗi của em, anh lớn tuổi hơn em, nên anh tự biết nặng nhẹ. Nhưng lần trước vì anh sắp
kết hôn, em lại rời đi. Lúc đó anh mới hiểu tình cảm không phải là thứ
mình có thể điều khiển được. Em đừng cười những lời buồn nôn vừa rồi,
thời gian đó, anh nhớ em đến phát rồ, tựa như lời người ta từng nói, khi mất đi rồi mới biết quý trọng. Khi đó mỗi ngày anh đều chìm trong rượu, lúc say mới để Từ Đan Lôi nghe được những lời không nên nghe. Hiện tại
anh lại nghĩ, đó cũng là chuyện thường tình, mỗi ngày đều nghẹn ở trong
lòng, không nói ra mới là lạ”. Lí Trọng lại châm thuốc.
-“Sau này, khi chúng ta ở bên nhau, anh hạnh phúc đến không hình dung được.
Anh không rõ mình có phải là đồng tính không, nhưng anh chỉ muốn đối tốt với em, những việc khác anh không quan tâm. Có đôi khi anh tự hỏi, Lí
Trọng, nếu hiện tại người không còn gì, chỉ còn lại Vương Nam, ngươi
nguyện ý sao? Anh phát hiện ra mình vẫn là nguyện ý. Mỗi ngày, dù chỉ
gọi điện cho em cũng đủ làm anh vui. Anh trước mặt người khác đều là một bộ trịnh trọng. Chỉ khi ở bên cạnh em, anh mới vui vẻ như vậy, anh cũng không hiểu nổi mình”. Lí Trọng nói, Vương Nam lại nhấp một chén rượu.
– “Em nói xem, tình cảnh của cha anh hiện giờ có thể làm anh thoải mái
sao?! Anh cũng không bao giờ có thể tha thứ cho mình. Thế nhưng, bây giờ em lại muốn chia tay, thì anh còn lại gì?”. Lí Trọng cũng uống cạnh chén rượu, không nói gì nữa.
– “Anh, ngày đó, mẹ có nói nếu tách ra sẽ tốt hơn. Em cũng từng nghĩ đến
trước khi chúng ta yêu nhau, không phải cũng như chia tay sao? Chia tay
đều tốt cho cả hai. Với lại, nếu hiện tại không tách ra, thì còn có thể
thế nào? Chúng ta sẽ tiếp tục làm phiền lòng cha mẹ sao? Hiện tại, em
thực sự không có dũng khí đối mặt cha mẹ anh”. Vương Nam cố cười, nhưng vẻ mặt còn khó nhìn hơn so với khi khóc.
– “Anh, chúng ta đều không thể thoát khỏi trách nhiệm gia đình. Chúng ta
chỉ cần làm anh em là tốt rồi, chẳng phải sau này cũng có thể gặp nhau
sao? Mấy năm yêu nhau em đã cảm thấy đủ. Xem ra trời cao cũng công bằng, cho chúng ta vui sướng, rồi lại để chúng ta thống khổ. Một tháng qua em không nhừng suy nghĩ, nếu thực sự không có anh bên cạnh, em sẽ thể nào. Anh đã từng có lúc rời xa em, em rất sợ hãi lại nếm trải cảm giác ấy
lần nữa! Nhưng nghĩ lại, nếu trải qua một lần nữa thì có khó gì? Cứ chậm rãi mà tiếp tục thôi, lần trước chẳng phải chúng ta cũng sống qua rồi
sao?”. Vương Nam có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cảm xúc lại đảo lộn hết câu chữ.
– “Đôi khi em nghĩ vì sao mình lại may mắn gặp được anh? Có lúc em từng
cằn nhằn anh sao cứ bám riết như vậy? Hiện tại anh chỉ cần tránh đi thật xa, miễn cho thời gian dài qua, lại làm em chịu không nổi”. Vương Nam muốn đùa, nhưng trong mắt lại đầy lệ.
Lí Trọng không nói gì, chỉ yên lặng uống rượu.
– “Vương Nam, tự em suy xét đi. Nếu em cảm thấy như thế này sẽ tốt cho cả hai, anh đều nghe theo em”.
Nhìn bộ dạng Lí Trọng lúc này, lòng Vương Nam đau như cắt, nhưng không dám
biểu hiện ra ngoài. Cậu đứng lên rót rượu cho anh, rồi nâng ly.
– “Anh, chúng ta uống cạn chén này, em chúc anh hạnh phúc! Hãy tha thứ cho em, em đào ngũ”. Vương Nam nâng ly rượu, tay có chút run rẩy, cậu cật lực cố tỏ ra bình tĩnh.
Lí Trọng nâng ly, không chạm cốc với cậu, chỉ ngửa đầu cạn sạch.
– “Anh, đi thôi. Đêm nay đừng uống nhiều quá”. Hiện tại cậu chỉ muốn rời đi, nếu còn ngồi thêm, Vương Nam sợ mình sẽ dao động.
– “Vương Nam, ngồi thêm một lát đi, anh muốn ngồi bên em lát nữa”. Lí Trọng trầm trầm nói.
Câu nói này, sao lại không phải là điều Vương Nam muốn nói?! Lí Trọng a Lí Trọng, em thật hi vọng chúng ta có thể ngồi bên nhau đến trọn đời.
Lí Trọng tự rót tượu, cúi đầu rất thấp. Sau đó, người lại lặng lẽ lắc đầu, bắt đầu rơi lệ, một giọt rơi trong chén, lại rượu tung tóe.
Đến
bây giờ, Vương Nam chưa từng thấy Lí Trọng ẩn nhẫn thống khổ như vậy.
Trước khi đến đây, cậu vô số lần tự nhủ phải chịu đựng. Vì Lí Trọng, vì
người nhà Lí Trọng. Nhưng cậu không ngờ khi mình chuẩn bị đi thì anh bắt đầu sụp đổ. Vương Nam nhịn không được xoa đầu Lí Trọng.
– “Anh?! Sao vậy? Đừng để em xem thường anh a…”. Nói đến đây, cổ họng cậu nghẹn ứ.
Hai nam nhân đều nghẹn lời.
– “Vương Nam, em thực sự quyết định rồi?”. Sau khi bình tĩnh, Lí Trọng hỏi.
– “Ưhm”. Vương Nam quyết tuyệt gật đầu.
– “Anh biết rồi, đến, uống thêm một chén”.
Hai người nâng chén. Ánh mắt hồng hồng nhìn đối phương, lần từ biệt này
chính là thiên sơn vạn thủy! Lần từ biệt này, chính là đằng đẵng nhiều
năm!
– “Phục vụ, tính tiền”. Không thể tiếp tục ngồi nữa! Nếu ngồi xuống, có thể cả hai sẽ không khống chế được tình cảm!
Ra khỏi quán rượu, Vương Nam muốn tự về, nhưng Lí Trọng kiên quyết phải đưa cậu về.
– “Coi như xong, nghìn dặm đưa tiễn, không cần phải từ biệt đâu. Anh đi trước đi”. Vương Nam muốn từ chối.
– “Đi nào, sau này dù anh có muốn tiễn em cũng không còn cơ hội”. Lí Trọng dùng sức nắm chặt tay Vương Nam làm cậu cngf thêm đầu lòng.
Nước mắt lại không nghe lời mà rơi xuống, cậu vội vàng cúi đầu đi theo
Lí Trọng.
Ngày đó Lí Trọng lái xe rất chậm, như muốn thời gian dừng lại vào khắc này. Radio trong xe lơ đãng phát ra tiếng nhạc, “Lúc đầu không quan tâm em, anh cũng chỉ là một chàng trai trẻ không
hiểu chuyện. Thời gian lặng lẽ trôi qua, duyên phận lại ngắn ngủi chốn
hồng trần…”. Vương Nam không nhịn được nữa, cậu nghiêng đầu về cửa
xe, lệ rơi đầy mặt. Lí Trọng cũng mơ hồ không nhìn rõ con đường phái
trước. “… Mau đến lại mau đi, vài lần mười năm, yêu cùng hận cùng
trôi vào thiên cổ. Thế là em lại ra đi không lời từ biệt, đến nay thế
gian vẫn còn thì thầm truyền thuyết về đôi ta…”. Trên đường về, hai người đều im lặng rơi lệ, không ai nói lời nào.
Xe rốt cuộc cũng về đến nhà Vương Nam, giờ chia tay đã đến. Giờ phút này
Vương Nam mới rõ ràng ý thức được cậu vĩnh viễn không muốn rời xa Lí
Trọng. Cậu không bao giờ có thể vỗ tay cười to cùng anh nữa, cậu không
bao giờ được ôm anh nữa, cậu không bao giờ biết được bàn tay kia ấm áp
như thế nào, thậm chí cậu cũng không bao giờ cãi nhau với anh được nữa.
Chia tay đi, chia tay đi… Nếu đã quyết định thì không hối hận! Dù đây có thể là một quyết định sai lầm, dù cho cậu có thể phải trá giả về quyết
định sai lầm này.
-“Anh, em đi đây, anh cũng về đây”. Vương Nam cúi đầu.
– “Vương Nam, đến đây, để anh ôm em lần cuối”.
Vương Nam xoay người, nhìn thấy mắt Lí Trọng đong đầy nước mắt.
Hai người gắt gao ôm nhau không buông.
– “Vương Nam, em là đồ bại hoại”. Lí Trọng đấm vào lưng cậu. “Anh con mẹ nó không phục, tại sao chúng ta không thể ở bên nhau? Em tại sao phải rời khỏi anh? Anh đến chết cũng không phúc!”. Tay Vương Nam bị Lí Trọng nắm đến phát đau, nhưng lòng cậu còn đau hơn!
Không được, nếu tiếp tục như vậy, cậu thực sự sẽ khóc thành tiếng! Vương Nam
đẩy Lí Trọng ra, không quay đầu chạy thẳng một mạch, đến góc cầu thang,
cậu mới tựa lưng vào tường, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Lí Trọng lau mặt, nhấn chân ga, chiếc xe vội vàng ly khai. Trong không khí còn mơ hồ truyền đến tiếng ca của Hoàng Đại Vĩ:
Lái xe ——
Đến thành phố bên cạnh
Cửa xe hạ xuống
Anh muốn dùng tốc độ đổi lấy chút thống khoái
…
Là anh
Yêu em quá muộn, nhưng lại rời xa quá nhanh
Trái tim anh cũng không rõ
Yêu, làm anh mù quáng
Yêu, làm anh tự tổn thương mình
Em làm anh rơi lệ
Chịu tất cả tội lỗi
Anh liều mạng vãn hồi
Em làm lòng anh tan vỡ
Nhưng vẫn yêu đến vạn kiếp bất phục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT