Vương Nam không ngờ mẹ sẽ gọi điện cho mẹ Lí Trọng. Lí Trọng đương nhiên cũng chưa chuẩn bị tâm lý. Vào một ngày, anh đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ, mới ý thức có lẽ mẹ đã biết chuyện. Trong điện thoại, nàng chỉ giục anh mau về nha, còn lại không nói gì thêm. Nghe khẩu khí của mẹ, hẳn nhiên mọi chuyện không đơn giản. Việc này thế nào mà càng ngày càng phức tạp? Lí Trọng chau mày nghĩ một hồi, vẫn là nhanh chóng quay về nhà.

Vừa vào đến phòng, anh liền cảm thấy bầu không khí cực kỳ áp lực. Hai lão nhân ngồi ngay ngắn trong phòng khách. Sắc mặt cha nghiêm trọng, mạ dường như vừa khóc xong.

– “Sao vậy, ba me?”. Lí Trọng cẩn thận hỏi.

– “Lí Trọng, con ngồi xuống trước đi”. Cha chỉ lên sô pha, tay đã có chút run rẩy.

Lí Trọng hốt hoảng nhìn sắc mặt bọn họ.

– “Con với Vương Nam rốt cuộc là như thế nào? Những gì dì Lưu nói là sự thật?”. Cha Lí Trọng không giấu được giọng nói tức giận.

Lí Trọng vừa nghe, liền biết mẹ Vương Nam đã nói mọi chuyện với họ rồi. Anh thở ra một hơi, chuẩn bị nghênh tiếp một hồi đấu tố của cha mẹ.

– “Phải, là thật”.

– “Đứa khốn nạn”. Cha liền đứng lên cho anh một bạt tai.

– “Cha, người trước tiên đừng nóng giận, nghe con nói hết đã”.

– “Ta không nghe! Nói như vậy, mày chia tay Từ Đan Lôi cũng là vì vậy?”.

– “Phải”.

Ba một tiếng, lại là một bạt tai.

– “Cha, ngài làm gì chứ?”. Hai phát bạt tai liên tiếp làm Lí Trọng cũng tức giận.

– “Ai là cha mày? Ta cho tới bây giờ cũng không biết mình có đứa con đồi bại như vậy! Mày làm tao không còn mặt mũi nào, lại có thể đi gọi tao là cha? Từ hôm nay trở đi, mày không còn là con ta nữa! Ta cũng không phải cha của mày nữa”.

Mẹ Lí Trọng bắt đầu đỡ lấy ông cụ. “Ông tức giận làm gì? Cẩn thận huyết áp”. Nói xong lại rơi lệ. Lí Trọng nhìn mẹ thế này, trong lòng lại đau xót. Anh liền nói với cha mẹ lời xin lỗi, nói là con làm cha mẹ mất mặt, nếu vì chuyện này mà hai người không nhận con, con cũng không còn lời nào để nói. Thế nhưng với con, hai người vĩnh viễn đều là cha mẹ. Nói xong liền ra ngoài.

Mẹ Lí Trọng giữ con trai lại, khóc nói: “Con sao lại không biết tốt xấu như vậy? Con muốn đi đâu? Lí Trọng, con nghe mẹ nói một câu đi, chia tay nhanh đi. Lại đi tìm một cô gái khác kết hôn thôi. Hiện tại mẹ không cầu gì cả, chỉ cầu con kết hôn thôi. Mẹ và cha con sẽ không nói thêm lời nào. Tương lai cha mẹ cũng không cần con phụng dưỡng, con chỉ cần kết hôn đi! Xem như mẹ cầu con”. Nói xong liền quỳ xuống.

Lí Trọng đỡ mẹ đứng lên, hai mắt bắt đầu đỏ: “Mẹ, thực xin lỗi. Ban đầu chúng con đều không nghĩ chuyện sẽ đến mức này. Con đã làm Từ Đan Lôi tổn thương rồi, không muốn làm cha mẹ thương tâm thêm nữa. Con và Vương Nam cũng từng muốn chia tay, nhưng lại không làm được, nên mới có ngày hôm nay”.

– “Bà nghe đi, nghe một chút, những lời nó nói có chấp nhận được không? Mày cút nhanh cho tao. Đừng làm tao thấy mặt mày. Tao thấy lần nào là đánh lần đó”. Cha Lí Trọng lại tức giận.

– “Cha, xin lỗi”. Lí Trọng lại xin lỗi rồi quay mặt đi thẳng, để lại sau lưng tiếng mẹ khóc cùng tiếng cha thở dốc.

Đi ra ngoài xe, trời đen như mực làm Lí Trọng có cảm giác thở không nổi. Vừa vặn hai bên má bị đánh lại bắt đầu đau, lão gia tử xuống tay rất mạnh! Xem ra mình đã làm cha tức giận cực độ. Mọi chuyện đều đã xảy ra, Lí Trọng lại cảm thấy thoải mái. Sớm muộn gì cũng có ngày này, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Thời gian rồi sẽ qua, anh và Vương Nam sẽ dùng chúng để chậm chầm cảm hóa cha mẹ.

Hiện tại Lí Trọng không còn tâm tình đâu mà làm việc, anh vô mục đích lái xe chạy dọc bờ sông. Radio lại truyền đến tiếng ca Tân Hiểu Kì: “… Tình yêu của chúng ta là sai lầm, nên mang đến khổ đau. Là cỡ nào đau xót, khi anh đã từng là của em. Nay quay đầu, mỗi bước đường đều là mình em cô độc…”. Nữ ca sĩ ca như tê tâm liệt phế, làm Lí Trọng có chút khóc chịu. Không hiểu sao khi nghe bài hát này, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Từ Đan Lôi. Chính mình đã tự tạo nghiệt, chung quy phải chịu trừng phạt của trời cao.

Xe chạy ngang quán rượu Á Châu, lòng Lí Trọng khẽ động. Anh chuyển hướng lái xe đến bên hồ trong rừng. Thời gian trôi qua nhanh, một năm nữa lại sắp qua. Vừa nghĩ đến năm ngoái mình và Vương Nam còn vui vẻ đùa giỡn nơi này, khóe miệng Lí Trọng không khỏi nhếch lên. Lẽ nào ngày vui luôn qua mau?

Bây giờ còn chưa đến tháng Mười, mặt nước hồ thu chỉ gợn sóng, trời vì đầy mây nên nước cũng đen nhánh. Trong rừng cây lá tốt tươi, vài gốc Bạch Dương đã bắt đầu rụng lá. Gió rất lớn, xem ra lại muốn mưa. Lá cây xào xạc thổi trong rừng, Lí Trọng ngã người ngồi trong xe lẳng lặng nghe lá reo.

Khụ! Lại một năm thu đến thu đi, dễ khiến lòng người phiền muộn.

Anh và Vương Nam có thể vượt qua tất cả sao? Hiện tại mối tình này không có người chúc phúc, nói cho cùng cũng bắt đầu mất đi những hào quang, chỉ để lại những mệt mỏi ứng phó. Nghĩ vậy, Lí Trọng không khỏi thở dài một hơi. Nếu ban đầu đã chọn lựa như vậy, hiện tại chỉ cần nghe theo tiếng lòng mà bước tới, dù có áp lực đến thế nào.

Lí Trọng lại thở dài, nghiêng đầu nhìn về phía rừng cây. Từ góc độ này, có thể thấy là rừng xanh ngắt vi vu trong gió. Được rồi, năm ngoái anh và Vương Nam còn chôn khối băng kia dưới gốc cây, không biết bây giờ có còn tìm lại được hay không. Lí Trọng xuống xe, dựa theo trí nhớ mà tìm cây, đi một vòng, vẫn không tìm được. Tuy trước kia Vương Nam có khắc dấu trên thân cây, nhưng cây cối giờ đã tốt tươi, kí ức ban đầu cũng dần trở nên mơ hồ. Lí Trọng hụt hẫng, cảm tình có lẽ cũng sẽ như thế này, dù có đánh dấu để không lãng quên, nhưng cũng đều bị thời gian vùi lấp.

Lí Trọng tâm trạng không vui quay về xe, ngồi ngốc một hồi, quyết định tìm một quán rượu uống vài chén. Anh chưa gọi điện cho Vương Nam, hai người bây giờ có gặp mặt cũng không biết nói gì. Lí Trọng rất ít khi uống rượu một mình, hôm nay thực sự có chút không nhịn được. Anh gọi một chai rượu xái, yên lặng ngồi uống. Bên ngoài trời đổ mưa, tiếng mưa dội xuống mái nhà, nước mưa lại dọc theo ngói rơi xuống đất. Ly thủy tinh phản chiếu gương mặt bắt đầu đỏ của Lí Trọng, nước mưa nhìn qua cốc cũng không khác gì nước mắt anh.

Mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, Lí Trọng đã bắt đầu say. Hiện tại anh liền muốn đi gặp mẹ Vương Nam, nói với nàng rằng anh và cậu yêu nhau như thế nào, nói cho nàng biết bọn họ sẽ không bao giờ chia tay.

Giữa lúc Lí Trọng chuẩn bị gọi điện cho mẹ Vương Nam, di động lại đổ chuông, anh vừa bắt máy đã nghe tiếng mẹ thất kinh: “Lí Trọng con đang ở đâu, cha con gặp chuyện rồi!!!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play