Tối cuối tuần, hai nhà gặp mặt dùng bữa. Mẹ Vương Nam và Lí Trọng vừa gặp đã rất thân nhau, hai người đông một câu tây một câu, lại không
ngừng khen ngợi con trai của nhau. Vương Nam, Lí Trọng cùng cha Lí Trọng cùng ngồi uống rượu.
– “Chị Lưu, ở lại chơi thêm vài ngày đi”. Mẹ Vương Nam họ Lưu. “Nếu cảm thấy buồn thì đến nhà tôi chơi, vừa lúc tôi không có bạn bè nào để
đi dạo phố mua sắm. Để Lí Trọng với ba nó đi cùng một lần thì còn khó
hơn lên trời”. Mẹ Lí Trọng oán giận.
– “Khụ, tôi
chỉ đến thăm Vương Nam thử thôi. Đứa nhỏ này không làm người khác bớt
lo. Chị nói xem, nếu nó thành thật tìm bạn gái rồi kết hôn, tôi còn đến
làm gì”.
– “Chị trách Vương Nam làm gì, không
phải Lí Trọng nhà tôi cũng vậy sao? Nó còn lớn hơn Vương Nam năm tuổi,
hiện tại tôi sốt ruột đến tối cũng không ngon giấc. Khụ, nói nó không
nghe, tôi vừa đề cập đến nó đã nổi nóng”. Hai bà mẹ nhanh chóng tìm được tiếng nói chung.
– “Lí Trọng thì vội gì, sự nghiệp thành công như vậy, còn sợ không lấy
được vợ sao. Các cô gái theo đuổi nó chắc cũng xếp thành đội rồi?”. Mẹ Vương Nam an ủi.
– “Chị đừng nói nữa, xếp đội gì không biết. Nguyên lai nó quên người ta tám năm, đã sắp kết hôn rồi, bỗng dưng lại chia tay”. Mẹ Lí Trọng liếc nhìn con trai, thở dài một tiếng.
– “Tại sao?”. Mẹ Vương Nam bắt đầu hiếu kỳ.
– “Mẹ!!!”. Vương Nam nhanh chóng cắt ngang. “Người dùng bữa đi, mẹ chỉ lo phiếm chuyện với dì Hoàng mà quên ăn rồi”.
Mẹ Vương Nam cũng biết mình lắm miệng, cười xấu hổ. “Cũng phải, chỉ lo nói chuyện phiếm đi. Chị cũng ăn nhiều chút. Mấy năm nay
Vương Nam đều nhờ có Lí Trọng chiếu cố, chắc cũng làm phiền mọi người
không ít”. Nói xong lại gắp món ăn cho mẹ Lí Trọng.
– “Tôi tự gắp được rồi”. Dì Hoàng khách khí, quay sang nói với Vương Nam, “Bọn con cứ uống rượu đi, quan tâm chuyện người khác làm gì. Dì và mẹ con
cũng chỉ là nói chút chuyện, thằng nhóc con lại quản đến mẹ rồi”. Mẹ Lí Trọng mở miệng bênh vực bạn.
Hai người ăn chiếu lệ, lại tiếp tục hàn huyên, chẳng qua lần này âm thanh
rất nhỏ, rì rầm rì rầm không ngừng. Vương Nam và Lí Trọng bất đắc dĩ
nhìn nhau cười, không còn cách nào khác. Hai người phụ nữ chắc chắn vẫn
đang bàn về việc lập gia đình của con trai.
Dùng cơm xong, mẹ Lí Trọng nhiệt tình lưu số điện thoại cho mẹ Vương Nam nói, “Chị nếu chưa đi thì gọi điện cho tôi, chúng ta cùng nhau đi dạo. Chị không quen thuộc thành phố này, đừng khách khí”.
– “Đi, hai ngày nữa tôi muốn đi mua giường xếp cho Vương Nam. Nếu có thời gian thì đành phiền chị rồi”. Mẹ Vương Nam hợp thời mời mọc. Hai người gặp mặt, cũng như cha mẹ hai
bên gặp nhau, với Lí Trọng Vương Nam mà nói, thực không biết là chuyện
tốt hay xấu.
Về đến nhà, mẹ Vương Nam không ngừng truy hỏi cậu những lời mẹ Lí Trọng đã nói đêm nay: “Dì Hoàng thật là một người tốt, cũng không dễ dàng gì a. Lí Trọng đã hơn
30, sao lại còn không kết hôn? Ai, Vương Nam, con biết người trước kia
cậu ta sắp cưới không?”.
– “Không. Con biết chuyện này làm gì?”. Vương Nam vô vị liên tục chuyển kênh truyền hình.
– “Mẹ nghe dì Hoàng nói, nàng đã tìm gặp cô gái kia, nhưng cô ta sống chết cũng không nói gì. Con thực sự không biết gì sao?”.
– “Không biết. Con buồn ngủ rồi”. Vương Nam đứng lên đi vào phòng tắm.
– “Đứa nhỏ này, cũng không buồn nói chuyện với mẹ thêm một chút?”. Mẹ Vương Nam oán giận.
Hai ngày sau, mẹ Vương Nam cùng mẹ Lí Trọng hẹn nhau đi mua giường, về đặt
trong phòng khách. Vương Nam về nhà nhìn thấy, biết rõ mẹ muốn ở lại đây lâu. Cậu có chút buồn phiền, không phải vì dự định của mẹ, mà vì cảm
thấy mẹ thực sự chú ý mối quan hệ của mình và Lí Trọng. Đêm trước, cậu
phát hiện mẹ dù ngồi ăn nhưng vẫn thường xuyên phiêu mắt liếc về phía
hai người, làm cậu cũng không dám lỗ mãng. Sau này mẹ sẽ thường xuyên ở
đây, cậu cũng không thể gặp Lí Trọng thường xuyên. Xem ra bản thân mình
phải cẩn thận gấp bội.
Chớp mắt, mẹ Vương Nam đã ở chỗ cậu hơn một tháng. Trường học đến mùa khai giảng, mẹ Vương Nam phải về lo liệu vài
việc. Nàng nhìn ngắm một lượt căn phòng mình sống một tháng qua. Thời
gian này, nàng chăm chỉ quan sát, nhưng không thấy Vương Nam Lí Trọng có gì khác thường. Lí Trọng có đến hai lần, dùng cơm xong liền đi, hai
người nói chuyện cùng rất bình thường, không có gì khuất tất, cảm giác
cũng chỉ là bằng hữu bình thường. Mẹ Vương Nam triệt để yên lòng, nghĩ
rằng mình tưởng tượng quá nhiều. Mẹ Vương Nam không khỏi trách mình đa
nghỉ, may mà từ đầu đã không thẳng mặt chất vấn con trai, nếu không biết đâu lại tổn thương đến con? Có lẽ mình đang bước vài giai đoạn tiền mãn kinh, luôn nghi thần nghi quỷ. Lần này nàng quyết định về quê, vì không muốn làm phiền con thêm. Hơn một tháng này, con trai chỉ toàn ngủ
giường xếp, mình cũng nên sớm trở về.
Nếu sự tình chỉ có như vậy,
thì mọi thứ đã rất hoàn mỹ. Mẹ đến chơi, rồi hài lòng về quê, Vương Nam
Lí Trọng lại có thể ở bên nhau. Nhưng sự thực không phải như vậy, Vương
Nam che giấu đến đâu cũng bị mẹ phát hiện, có lẽ căn bản, nàng chưa bao
giờ buông lỏng cảnh giác về chuyện này. Có người nói, chuyện gì đến thì
sẽ đến, thực sự là như vậy. Về sau, Vương Nam chỉ bình thản nhận mệnh.
Cậu cảm thấy mình không thể cự tuyệt số phận, cuộc sống an bài như vậy,
bản thân cưỡng cầu cũng không được.
Kì thực hơn một tháng đó,
Vương Nam phi thường cẩn thận. Đi làm xong lại về nhà, trên cơ bản cậu
về nhà rất sớm. Có vài lần còn mời Liễu Dược Dược, Mạnh Hạo Nhiên đi ăn
cùng mẹ. Cậu muốn mẹ thấy bạn bè mình không chỉ có mỗi Lí Trọng. Mà mối
quan hệ với Lí Trọng, ngoài hai lần đến nhà ăn cơm, hai người cũng không gặp nhau trước mặt mẹ. Chẳng qua có vài buổi trưa, hai người sẽ đi ăn
cùng nhau. Lí Trọng còn đề nghị đến quán rượu có nhà nghỉ, nhưng Vương
Nam cự tuyệt. Hai đại nam nhân, ban ngày lại cùng nhau thuê phòng sẽ ra
thể thống gì?!
Tối hôm đó, hơn 9h, Vương Nam ở nhà xem TV cùng mẹ, Lí Trọng lại gọi điện đến. Anh vừa tiếp khách xong, cảm thấy thời gian
còn sớm, không biết vì sao, anh đặc biệt nhớ Vương Nam.
– “Uy, em đang làm gì?”.
– “Ở nhà thôi”. Vương Nam bắt máy, chầm chậm thong thả bước về phía sân thượng.
– “Ra ngoài đi, chúng ta cùng đến quán bar uống rượu”. Lí Trọng uống đến vui vẻ, còn muốn tiếp tục tìm nơi chơi một hồi.
– “Không được, đã khuya rồi, còn có mẹ em ở đây”. Lúc này thời tiết đã bắt đầu vào thu, về đêm không khí đặc biệt mát mẻ. Vương Nam đứng trên sân thượng trò chuyện cùng Lí Trọng, cảm thấy rất
thích thú.
– “Kháo, nếu mẹ em ở đến nửa năm, em quyết nửa năm không gặp anh? Em biết không? Anh con mẹ nó đã hơn một tháng bị bỏ đói”. Lí Trọng ồn ào trong điện thoại.
– “Anh thật dâm đãng”. Vương Nam ghé người lên ghế, nhìn sang nhà đối diện, ha ha cười.
– “Mau đến đây! Đừng nhiều lời, chỉ cần nói với dì một tiếng thôi. Bây giờ anh đi đón em”.
– “Anh có đến em cũng không đi đâu. Đã nhịn hơn một tháng, chẳng lẽ vài ngày lại chịu không được?”. Vương Nam cuống quít ngăn cản.
– “Kháo, vậy đêm nay anh đi tìm tiểu thư mua vui”. Lí Trọng uy hiếp.
– “Anh dám? Tự mượn tay mà giải quyết đi”. Vương Nam tiếp tục hạ giọng vui đùa.
– “Vậy thì là tay trái hay tay phải?”. Lí Trọng vẫn tiếp tục khiêu khích, phàm là con người, rượu vào dễ sinh ra hành vi phóng đãng.
– “Tay nào cũng được, có gì khác nhau sao?”. Vương Nam hạ lệnh.
– “Đại gia cứu mạng, vẫn là không được. Anh đi tìm người khác thôi”.
– “Anh còn can đảm như vậy sao? Hây! Em nổi nóng rồi đó, anh nên cẩn thận một chút”.
– “Cẩn thận cái đầu em! Khi nào dì đi?”.
– “Vài hôm nữa, hắc hắc, lúc đó anh hãy quay lại. Xem em chỉnh anh thế nào”. Vương Nam cười đến ái muội.
– “Để anh đi tiễn, đến lúc đó thì gọi cho anh”.
– “Không cho anh đi tiễn, cũng không cho tặng quà. Đến lúc đó chúng ta cùng ăn cơm là được rồi, gọi cha mẹ anh đi luôn”.
– “Được, em định ngày đi, anh sẽ thông báo. Kháo, vậy đêm nay anh phải tự an ủi sao?”.
– “Tự mình giải quyết đi, haha”. Vương Nam vui vẻ cười. “Anh thực sự không thể nhẫn thêm vài ngày nữa sao? Đợi lúc mẹ đi là ổn rồi”.
– “Nhưng bổn đại gia không muốn nhẫn! Đêm nay đành tìm tình một đêm vậy!”.
Vương Nam chưa kịp nói câu “Anh dám”, Lí Trọng đã vội vàng cúp máy. Cậu cười
cười, tay không ngừng mân mê điện thoại. Vừa quay người, Vương Nam sợ
đến làm rơi điện thoại —- mẹ đang lẳng lặng đứng trong phòng bếp từ khi
nào.
– “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Dọa con sợ muốn chết”. Vương Nam không biết vừa rồi mẹ đã nghe được những gì, nhưng vẫn lo sợ không thôi.
– “A… Mẹ muốn mang đồ ăn cho vào tủ lạnh, nên vào xem thử”. Mẹ Vương Nam có vẻ còn hoảng loạn hơn cậu. Nàng loay hoay trong bếp một hồi, vẫn không biết nên làm gì. “Chắc mẹ cho vào tủ lạnh rồi nhưng lại quên”. Nàng luống cuống rời khỏi bếp. Vương Nam ngốc lăng nơi đó, không biết phải làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT