Công việc tiến hành khá thuận lợi, tại vùng ngoại thành, hai người
tìm được một rừng cây, dừng xe ven đường, bắt đầu đi vào khu rừng trụi
lá. Tháng 11, cây chỉ còn thân khô, từng gốc cây thẳng tắp nghênh đón
ánh dương. Lí Trọng nói: “Thật tuyệt, khí trời hôm nay thật XXX tốt”.
– “Tốt thì tốt, đừng thêm XXX làm gì”. Vương Nam không hiểu từ khi nào đã trò chuyện với Lí Trọng thoải mái đến mức ấy.
– “Haha, tôi và bạn gái 6 năm của mình chưa khi nào đến những nơi lãng mạn thế này”. Lí Trọng tiếp lời.
– “Nếu biết như vậy, hẳn là hôm nay anh nên mang nàng đến đây”. Vương Nam cười nói.
– “Đúng vậy, nếu biết cảnh sắc nơi này đẹp vậy, tôi đã mang nàng đến đây. Tiểu tử cậu sao lại không nói sớm”. Vương Nam đột nhiên cảm thấy tâm lý có chút không tốt. Loại cảm giác
này đồng dạng với cảm thụ khi biết cậu bạn cấp 3 có người yêu. Vương Nam mắng thầm một câu trong lòng chính mình có bệnh, tâm tình lại có chút
ảo não.
– “Vương Nam, tôi hiện tại mới cảm thấy được, nếu
dùng thứ này trang trí nội thất, hiệu quả nhất định sẽ rất tốt! Tiểu tử
cậu thật giỏi a!”. Nói, Lí Trọng lại dùng sức chỉnh lại tóc Vương Nam. Cậu cười, vì lời khen của Lí Trọng, cũng vì đôi tay ấm áp của Lí Trọng.
Kế tiếp, bọn họ tìm được chủ hàng, tỉ mỉ cường điệu yêu cầu về kích thước, độ dài từng nhánh cây. Lí Trọng đứng bên cạnh, nhìn Vương Nam khoa tay
múa chân mặc cả, không khỏi có chút cảm động. Người này là thật tâm xem
như đây là việc của mình mà làm.
Giữa trưa, hai người ăn vài ngụm
cơm đơn giản tại nhà chủ, buổi chiều liền gấp gáp trở về. Vào đến thành
phố, cả hai đều có chút không cam tâm. Những bóng cây khẳng khiu nọ hòa
hợp trên đường, trong không khí còn tản mác giọng ca Trịnh Tấn, khiến ai cũng cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
– “Cậu về đâu?”. Lí Trọng hỏi Vương Nam.
– “Hiện tại tôi không muốn làm việc, chỉ muốn ngồi trong xe nghe nhạc”. Vương Nam lại cười đùa.
– “Cũng được, chiều nay chúng ta đi đập thủy điện, được không?”.
– “A, đi được sao? Nhưng không được, tôi phải về công ty”. Nói xong, Vương Nam liền hối hận đến muốn cắn lưỡi, trong lòng lại âm thầm hi vọng Lí Trọng có thể kiên trì.
– “Úc, vậy thì lần sau đi”. Ngữ khí Lí Trọng không khỏi có chút thất vọng.
Việc đã đến nước này. Vương Nam chỉ có thể thầm mắng chính mình, nhưng cũng
hiểu như vậy lại tốt hơn. Đừng đi quá xa, đừng đến quá gần, người ta đã có bạn gái. Vương Nam thế nhưng lại rất để tâm việc này.
Xe về đến trước cổng công ty, Lí Trọng nói: “Hôm nay cậu có mệt không? Tối tôi muốn mời cậu một chầu cơm xem như cảm ơn”.
Vương Nam nói: “Không được rồi, giữa trưa đã ăn qua, để hôm nào đi”.
Vương Nam nhìn theo bóng chiếc Toyota 4500, cũng không rõ rốt cuộc tối có cùng nhau dùng cơm không a?!
Hết giờ làm, Liễu Dược Dược quấn lấy Vương Nam đòi đi ăn. Vương Nam vừa vặn thấy Lí Trọng chưa gọi đến, phỏng chừng đêm nay người ta nghĩ mình từ
chối nên sẽ không đến. Hơn nữa doanh nhân đều là như thế này, ngoài
miệng luôn nói lời hoa mĩ, nhưng nghĩ thế nào lại là chuyện khác. Vương
Nam đang bàn tán địa điểm ăn cùng Liễu Dược Dược, máy nhắn tin lại đổ
chuông, vừa nhìn thấy tên Lí Trọng trên màn hình, tâm lý tại kích động
một trận. Trên máy hiển thị: Lí tiên sinh đang đợi cậu ở ngã tư đường
dưới công ti, thỉnh mau xuống lầu.
Vương Nam do dự một chút, có
nên mang theo Liễu Dược Dược không? Nghĩ nghĩ, miệng lại thốt ra: đêm
nay không đi ăn cùng cô được rồi, hôm nào sẽ mời cô sau. Liễu Dược Dược
một khuôn mặt mất hứng, cậu đi ăn với ai a, ai mà làm cậu kích động đến
vậy?! Vương Nam cười cười áy náy, nói thật có lỗi, có việc gấp nên không mang theo cô được. Liễu Dược Dược nói, chuyện gì mà thần bí thế a, tôi
không gặp người kia được sao, không được, đêm nay tôi phải đi ăn cùng
cậu.
Nhìn Liễu Dược Dược đang đùa dai, Vương Nam thật không biết
phải nói sao mới tốt. Cái khó ló cái khôn, lại chống chế: bạn học giới
thiệu xem mắt, hiện tại đều đã đứng đợi dưới đường, cậu không đi không
được. Liễu Dược Dược nghe xong, cười nói: “Vậy cậu đi đi, tôi cũng không muốn mang tội làm lỡ duyên trăm năm của cậu”. Những lời này có chút chua, Vương Nam xin lỗi rồi lại gấp rút rời đi.
Vào đến thang máy, Vương Nam đột nhiên nhớ ra, sao vừa rồi nói dối mặt
mình lại không đỏ?
Ra khỏi công ty, Vương Nam chạy về hướng ngã tư đường. Cậu vô thức ngoảnh đầu nhìn lên cửa sổ phòng làm việc, thật
giống như bóng Liễu Dược Dược thấp thoáng nơi đó. Vương Nam âm thầm cảm
ơn Lí Trọng đỗ xe ở nơi xa thế.
Lên đến xe, Lí Trọng nói sao bây
giờ cậu mới xuống, đợi một hồi, cảnh sát cũng đã kịp ghi vé phạt. Vương
Nam thở phì phò nói, tôi đi rất nhanh, nhanh như lúc thi chạy 100m trong trường.
– “Giám đốc công ty cậu chưa tan tầm? Nếu không thì cô ấy cùng ăn đi, vừa lúc tôi có thể tuyên dương cậu trước mặt người ta”. Lí Trọng bình thản nói. Nhưng Vương Nam hiểu rõ, kì thực Lí Trọng vì sợ bị Đổng Khiết bắt gặp, nên mới dừng xe ở nơi xa vậy.
– “Không rõ, lúc đi tôi không nhìn thấy nàng. Được rồi, sao anh lại dừng xe ở đây?”. Vương Nam biết còn cố hỏi.
– “Úc, đang giờ tan tầm, gặp mọi người ở công ty cậu rất phiền phức”. Lí Trọng có chút hoang mang nói.
Vương Nam đột nhiên có loại cảm giác yêu đương vụng trộm, lúc nào cũng cẩn
cẩn thận thận tránh người quen. Lúc nào cũng là những nguyên cớ công
khai, nhưng thực ra là đang bất động thanh sắc che giấu, hiện tại tính
là gì?!
– “Ai, cậu muốn ăn gì? Đêm nay tôi mời cậu”. Đây là lần thứ 2 trong ngày Lí Trọng nói những lời này. Chẳng qua Vương Nam nghe những lời này lại có chút cự nự, có chút, đúng, có chút câu
dẫn.
– “Tôi đang hỏi cậu a, ăn cái gì bây giờ?”. Lí Trọng nhìn thoáng qua Vương Nam, khóe miệng cậu lại loan loan vểnh lên.
– “Tiểu tử cậu muốn ăn gì a?”.
– “Không muốn ăn gì. Sao cũng được”.
– “Được. Vậy tùy tiện đi ăn”. Lí Trọng vừa nói vừa nhấn ga chạy xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT