Khi Lí Trọng còn bận trái lo phải nghĩ cho tương lai của mình cùng
Vương Nam, cậu đã hưng trí bừng bừng chuản bị dấn thân vào một hồi tình
cảm oanh oanh liệt liệt. Cuộc gặp mặt đêm đó nhẹ nhõm hơn suy nghĩ của
Vương Nam nhiều. Sau khi cùng Lí Trọng dùng
cơm, hết thảy đều trở nên tự nhiên, không lúng túng, không bất an, chỉ
có hạnh phúc. Vương Nam thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Từ Đan Lôi. Cậu chỉ thầm mong nắm bắt đoạn tình cảm này, còn ngày mai thế nào, cũng không buồn nghĩ nữa. Mà cậu cũng không nguyện nghĩ suy đến ngày ấy.
Giữ bên mình ý nghĩ ấy, Vương Nam chủ động hơn nhiều. Thời kì này, cậu
thường gọi điện cho Từ Đan Lôi. Kì thực cũng không có gì quan trọng,
Vương Nam chỉ là muốn nghe giọng Lí Trọng nhiều hơn một chút. Sau khi Lí Trọng hòa hảo cùng Từ Đan Lôi, cũng từng tự nhủ không thể tiếp tục.
Nhưng đối mặt với tình cảm của Vương Nam, anh đã nhanh chóng quẳng ý
tưởng ấy lên 9 tầng mây.
Mọi chuyện vẫn như trước kia. Có đôi khi, 4 người bọn họ vẫn thường tụ tập ăn cơm, uống rượu rồi phiếm chuyện.
Đôi lúc chỉ 2 người đi cùng nhau. Bọn họ cũng không nảy sinh thêm lần
thân cận nào. Có vài lần, Vương Nam ngồi bên kia bàn nhìn thấy ánh mắt
thâm tình của Lí Trọng, cậu đặc biệt tưởng nhớ sự tình đêm đó, nhưng Lí
Trọng đều trốn tránh. Vương Nam còn phát hiện bản thân đã thay đổi không ít, mỗi khi 4 người cùng ăn cơm, Lí Trọng chỉ cần nhìn Từ Đan Lôi một
chút, cậu liền đố kị. Vương Nam thật không thích tâm trạng này, nhưng
không thể khống chế. Không ít lần Vương Nam đố kị thành lời: “Chị Từ, chị và anh Lí sao còn không kết hôn? Nhà mới của 2 người để tôi thiết kế đi”. Mỗi khi Vương Nam nói vậy, Lí Trọng luôn uất giận trừng cậu, điều này làm Vương Nam hả hê không ít.
Đảo mắt, lại sắp hết năm. Lễ Giáng Sinh năm 1995 đã đến, Lí Trọng lại gọi
Vương Nam, Liễu Dược Dược đi ăn mừng, Từ Đan Lôi nghe thế liền không
vui.
– “Anh bị sao vậy? Sao lần nào cũng gọi bọn họ làm gì?”.
– “Càng đông càng vui mà”. Lí Trọng lúc đầu còn không để ý.
– “Không được, Giáng Sinh chúng ta đi riêng đi. Để bọn họ đi chung, còn chúng ta tách ra”. Từ Đan Lôi thẳng thắn.
– “Hai ta đều như vợ chồng già rồi, cùng ăn mừng Giáng Sinh thì có gì vui?”. Lí Trọng thật lòng nói.
– “Lí Trọng, anh đây là ý gì? Nếu cảm thấy buồn chán, thì đi tìm người mới đi, để em nhìn xem”. Bắt đầu cãi.
Đến chính lễ, Lí Trọng vẫn không lay chuyển được Từ Đan Lôi. Đêm Giáng
Sinh, anh chỉ có thể gọi điện cho Vương Nam, nói không thể ở bên em, em
ra ngoài cùng Liễu Dược Dược đi. Lí Trọng tuy không nói gì thêm, nhưng
Vương Nam vốn mẫn cảm, vừa nghe đã biết có chuyện xảy ra, liền nói: “Được, 2 người đi chơi vui vẻ, em không quấy rầy nữa”. Gác máy, Vương Nam cảm thấy không khí thật nhạt nhẽo, bản thân cũng không thể nào danh chính ngôn thuận ở bên người yêu.
Đêm đó, Vương Nam không gọi Liễu Dược Dược, cậu hiện tại đều tận lực muốn
tách biệt khỏi cô, Vương Nam sợ mình sẽ làm Liễu Dược Dược lỡ duyên. Một cô gái tốt như vậy, Vương Nam không có lí do gì để thương tổn đối
phương. Nếu hiện tại đã chấp nhận sự thực mình là đồng tính luyến, liền
càng không thể để đối phương thêm mơ mộng lầm tưởng. Đối mặt với tình
cảm lạnh nhạt của Vương Nam, nói Liễu Dược Dược không đau khổ là giả
dối. Mỗi ngày đều gặp người mình yêu, nhưng không thể ở bên cạnh, cảm
giác không còn gì dằn vặt hơn. Tâm trạng nàng cũng không khác Vương Nam
là bao. Năm ấy, bài hát “Người tôi yêu” rất thịnh hành, thật giống như
tâm trạng bọn họ.
Giáng Sinh, Vương Nam đơn độc đến quán bar, ngồi bên quầy tự gọi một chai rượu. Đột nhiên, có người vỗ vai cậu nói: “Có nhớ tôi không?”. Vương Nam vừa nhìn, thì ra bạn trai Trương Chí Vĩ của giám đốc mình, vội vã nói: “Anh Trương, xin chào, anh đi cùng bạn sao?”.
– “Đúng vậy, cậu đi một mình sao? Đến chung vui đi”.
– “Không được rồi, tôi sắp về, mọi người cứ vui vẻ đi”.
– “Cậu khách khí làm gì, đều là người trẻ cả, đến chơi đi, đừng ngại”. Trương Chí Vĩ cầm chai rượu của Vương Nam lên, túm lấy cậu đi đến bàn
mình. Vương Nam nhìn qua, không thấy Đổng Khiết đâu. Bên bàn chỉ có ba
nam nhân và 2 cô gái. Vương Nam cũng không hỏi đến Đổng Khiết, cậu cũng
không biết Trương Chí Vĩ có biết mình làm cùng công ty với Đổng Khiết
không. Cậu chỉ đơn giản không nói gì.
– “Thằng nhóc Lí
Trọng dạo này chạy đi đâu mất dạng? Phỏng chừng lại đang ngọt ngào bên
cô nào, cũng lâu rồi tôi không gặp cậu ta”. Trương Chí Vĩ nói với Vương Nam.
– “Chắc anh ấy đang bận, lâu rồi tôi cũng không gặp”. Vương Nam nói dối.
– “Bận? Cậu ta có mà bận cua gái?”. Trương Chí Vĩ hiển nhiên không tin lí do này.
– “Ai, tôi quên hỏi, hai người làm sao quen biết nhau? Tôi chưa gặp người bạn nào của cậu ta đơn thuần như cậu”. Trương Chí Vĩ cười nói.
– “Ách…”, Vương Nam do dự nhưng vẫn tiếp lời: “Chúng tôi quen biết khi tôi nhận thiết kế cho công ty anh ấy”.
– “Thiết kế? Vậy cậu là nhân viên của Les Deux Maggots?”. Trương Chí Vĩ có chút bất ngờ.
– “Đúng vậy, anh biết công ty tôi sao?”. Vương Nam vờ không biết gì.
– “A, có biết giám đốc của cậu”. Trương Chí Vĩ cũng không nói Đổng Khiết là bạn gái mình. Vương Nam cũng không hỏi thêm. Chẳng qua, sau khi biết rõ thân phận Vương Nam, Trương
Chí Vĩ bắt đầu khoa trương. Vương Nam cảm thấy có ngồi thêm cũng vô
nghĩa. Đang lúc chuẩn bị cáo từ, Lí Trọng liền gọi điện đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT