– “A? Vậy thì đi đâu?”. Vương Nam có chút kinh ngạc.
– “Đi, đi theo tôi đi”.
Nhiều năm sau, Vương Nam hồi tưởng lại đêm sinh nhật đó, kí ức vẫn rõ ràng
như cũ. Đúng vậy, đêm đó đã khắc sâu trong sinh mệnh cậu, sinh trưởng
trong trí nhớ cậu. Sau một năm quen biết, mọi chuyện vẫn tự nhiên như
thế, một chút cũng không cảm thấy đột ngột. Ngồi trong xe, Vương Nam
từng nghĩ qua rất nhiều tình huống, nhưng tình trạng hiện tại giữa hai
người, còn đặc sắc hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều.
Lí Trọng chạy
đến quán rượu Châu Á, đây là quán rượu 5 sao mới mở. Tọa lạc trong một
góc của thành phố, từ nơi này nhìn ra có thể thu được toàn cảnh phố thị. Nhưng nơi sang trọng bậc nhất thế này, Vương Nam chưa ghé chân lần nào.
Lúc xuống xe, Vương Nam hỏi: “Anh, không phải đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây chứ?”.
Lí Trọng cười đáp: “Liền ở lại đây”.
Vương Nam nhảy dựng: “Anh điên a? Có nhà thì không chịu về, lại ở đây vung tiền”.
Lí Trọng khoát vai Vương Nam: “Đi nào, đã muộn rồi. Tôi không muốn đánh thức Từ Đan Lôi”.
Thời khắc này, thân thể Vương Nam liền có phản ứng, cậu có chút kích động
cùng bất an, lẽ nào những mộng ảo sắp trở thành hiện thực? Lí Trọng thực ra cũng đang rất do dự, những chuyện xảy ra trong đêm nay không nằm
trong dự tính của anh. Chỉ khi đến quán rượu này, anh mới đột nhiên có
cảm giác không muốn rời xa Vương Nam, khi yêu, người ta đều luôn có cảm
giác này. Chuyện nam nữ thường như vậy, còn nam nam cũng sẽ như thế chứ? Vừa rồi là Lí Trọng thuận miệng nói, bây giờ anh mới có chút hoảng
loạn. Ngoài mặt, anh làm như không có việc gì hoàn tất mọi thủ tục, nội
tâm trái lại liền dậy sóng. Thậm chí, anh còn trăm lần tự nhủ, Lí Trọng
a, đêm nay ngươi đừng làm chuyện gì điện rồ! Nghĩ vậy, anh giương mắt
quét nhìn Vương Nam, lại phát hiện Vương Nam thế nhưng lại đứng rất xa
anh. Thao, còn chưa làm gì, nhưng nhìn cảnh tượng này, chắc chắn sẽ có
người tưởng tượng những điều quá giới hạn.
Vừa vào phòng, tuy nói
để tâm sự, nhưng bọn họ vẫn biểu hiện như bình thường, không vui đùa hay nói chuyện. Lí Trọng vừa vào đến phòng liền nằm lên giường: “Vương Nam, cậu đi tắm rồi ngủ trước đi, tôi muốn xem HBO”. Vương Nam liền nói: “Anh thật không biết hưởng thụ, tôi đi tắm trước đây”. Trong phòng tắm, Vương Nam có chút thất vọng, đây là một phòng ngủ xa
hoa với 2 giường đơn. Mình có chết cũng không thể bò lên giường người ta mà nói chuyện. Lí Trọng lại càng không. Xem ra, bọn họ đều không có
dũng khí bước qua lằn ranh này. Vương Nam tắm rửa qua loa, lúc đánh
răng, cậu vẫn là tỉ mỉ đặc biệt, có lẽ trong lòng Vương Nam vẫn mang
theo những kì vọng nho nhỏ.
Lúc Vương Nam quấn khăn tắm đi ra, Lí
Trọng phiêu mắt nhìn cậu rồi tiếp tục xem TV. Vương Nam không vội vã lên giường, cậu đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn cảnh đêm thành phố. Lúc này,
trên đường rất vắng lặng, thi thoảng có vài chiếc ta-xi chạy qua, những
người giờ này chưa ngủ thì có thể có việc gì đề làm? Xa xa, đường phố
chằng chịt đen vào nhau, có hai phiến cửa sổ toát ra ánh đèn dầu leo
loét, cất giấu không biết bao nhiêu thăng trầm.
– “Nghĩ gì vậy? Còn không mau ngủ đi”. Lí Trọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Nam.
– “Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất xa xỉ”. Vương Nam nói.
– “Hây! Tiểu tử cậu ăn no liền bắt đầu mắng người”. Lí Trọng đến bên cạnh Vương Nam.
Vương Nam rõ ràng ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn mùi vị nam nhân từ anh.
Vương Nam thật muốn tựa vào, nhưng cũng chỉ có thể cứng người đứng bên
cạnh. Lí Trọng khoát hai tay lên vai Vương Nam, nói: tiểu tử cậu cũng
thật rắn chắc. Hai người đều chìm trong áp lực và dục vọng, chỉ có thể
dùng lời nói để che giấu nội tâm.
Lí Trọng không buông tay, Vương Nam không né tránh. Bọn họ không biết tiếp theo nên làm gì.
– “Đi ngủ đi”. Lí Trọng nói với Vương Nam.
Vương Nam không hiểu vì sao nghe đến câu này thì hạ thân lại có phản ứng,
khăn tắm bị chống đứng lên, rất chói mắt. Vương Nam xấu hổ đến đỏ mặt.
Lí Trọng nhìn thấy, anh không nói gì. Hai tay xoay người Vương Nam lại,
nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt hai người đều rất sáng, đều như hừng hực lửa, lúc này, họ cũng không lảng tránh nhau. Những lo lắng, toan tính
đều tiêu thất, chỉ còn cảm giác muốn ở bên nhau.
– “Thật muốn hôn em!”. Giọng nói Lí Trọng trở nên trầm khàn.
Vương Nam nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ giọng: “Anh sẽ hối hận”.
– “Không đâu”. Lí Trọng nhẹ nhàng.
Vương Nam nghe thấy tiếng tim mình chậm một nhịp, cậu thả lỏng thân thể. Là
cậu hay Lí Trọng chủ động? Không ai biết rõ, nhưng đôi môi đã nhanh
chóng niêm chặt một chỗ. Bọn họ buông xuống mọi ràng buộc, hung hăng mà
hôn nhau, thật giống như muốn đem người kia khảm vào thân thể mình.
– “Em yêu anh”. Vương Nam nỉ non.
– “Anh cũng yêu em”. Lí Trọng nhẹ giọng. Hai người từ cửa sổ lăn đến giường, lại từ giường
ngã nhào xuống sàn. Điện cuồng lăn lộn, không thể đợi thêm được nữa. Yêu thương như ngọn núi lửa trào dâng, bọn họ đã bất chấp rất nhiều, dù
phải hòa tan, dù bị thương tổn.
Trong đầu Vương Nam lúc ấy còn văng vẳng câu hát:
Ở nơi nào ở nơi nào em từng gặp anh
Nụ cười của anh lại quen thuộc đến thế
Em nhất thời không nhớ nổi
…… (*)
Ngày đó, Đặng Lệ Quân rời khỏi trần gian đã hơn nửa năm.
*: Bài Điềm Mật Mật (Mật Ngọt) nổi tiếng của Đặng Lê Quân. Sau này Vương
Phi có hát lại, trong bộ phim cùng tên do Tôn Lệ, Đặng Siêu thủ diễn.
Mình không ưa Khựa nên chỉ ghi ra bấy nhiêu, ai thích thì tìm hiểu thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT