Tan tầm, Lí Trọng theo lẽ thường đến đón Vương Nam, nhìn thấy mỗi mình cậu, liền hỏi: “Bạn gái cậu sao không đi cùng?”.
– “Bạn gái gì a, chúng tôi cái gì cũng không phải, chỉ là đồng nghiệp tốt thôi”.
– “Tiểu tử cậu còn mạnh miệng, nàng sao lại không đến?”.
– “Đêm nay nàng có việc, không đi được, đêm nay ăn gì? Tôi mời”.
– “Cậu thật muốn mời? Được, tôi nhất định sẽ tàn phá túi tiền của cậu”. Nghe Lí Trọng nói thế, Vương Nam thực sự không biết nên như thế nào.
Lần ăn cơm trước của bọn họ tốn đến hơn 2 nghìn, hôm nay cậu lại mua quà cho Lí Trọng. Trong ví chỉ còn lại 500 đồng.
Vương Nam nghĩ thầm, nếu anh nói muốn ăn vi cá, tôi sẽ liền tự vẫn. Ngoài miệng lại nói: muốn ăn gì a?
– “Lẩu, tôi biết một nơi làm lẩu rất ngon bằng công thức gia truyền. Hôm
nay ăn qua, chắc chắn cậu sẽ không bỏ được, tôi còn hoài nghi có phải họ bỏ thuốc phiện vào nước lẩu không?”. Lí Trọng bình thản giới thiệu.
Nghe Lí Trọng nói thế, Vương Nam thầm thở dài một hơi, cũng thêm một lần bội phục anh. Nguyên tắc đối nhân xử thế của Lí Trọng lúc nào cũng cẩn thận chu toàn như vậy. Anh vừa để cho Vương Nam giữ vững tự tôn mời khách,
lại khiến cậu cảm thấy bữa ăn này không tầm thường, nhưng không quên
chọn một món ăn bình dân, để Vương Nam khỏi khó xử.
Xe đi qua 7, 8 đoạn đường, ngừng lại ở một góc phố. Quán ăn nằm trên lầu 1 của chung
cư cũ, cửa sổ vẽ thành biển hiệu. Nhiều năm sau, khi xem vở kịch “Người
nhà Đông Bắc” mới phát hiện ra, món ăn “Đạt đạt giết lợn” trong đó, thế
nhưng lại giống hệt như quán lẩu Hoàng Ký bọn họ thường lui tới.
Đêm đó, hai người vây quanh nồi lẩu và uống bia, ngoài phòng hoa tuyết tản
mạn trong gió. Cản tượng thật giống như bài thơ cổ: Rượu ngon mới cất
một vò. Đất nung màu đỏ, hỏa lò sẵn kia. Tối ngày tuyết xuống bất kỳ.
Uống chơi đã vậy, chén thì có đâu? ( Vấn lưu thập cửu – Bạch Cư Dị).
Vừa mới bắt đầu, hai người đểu kể cho nhau nghe chuyện qua khứ. Vương Nam
kể về thời đi học, Lí Trọng lại nói về những tháng ngày trong quân ngũ.
Bọn họ là hứng thú như thế khi nói về quá khứ, người nói hưng phấn,
người nghe tỉ mỉ. Uống rồi nói, nói rồi uống, một chai rượu chẳng mấy
chốc đã cạn. Nhắc đến rượu, Vương Nam kể đến chuyện cha tai nạn mà qua
đời liền rơi lệ. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vương Nam khóc
trước mặt nam nhân khác. Lí Trọng vỗ vai Vương Nam nói: “Người anh em, hiện tại cậu là nam nhân, vậy thì đừng làm gì phụ lòng cha mẹ”. Nói xong lại uống. Đêm đó hai người thực vui vẻ.
Nhiều năm về sau, bọn họ đều hồi tưởng, nhưng chưa bao giờ có lại được cảm
giác đêm đó. Không còn người thích hợp, đương nhiên tâm tình cũng không
như đêm tất niên ấy.
Hai người đều có chút quá chén, uống xong,
bọn họ lại trước sau vào buồng vệ sinh nôn, nôn xong lại quay về uống.
Sau đó, chủ quán nhìn thấy hai người đã uống quá nhiều, liền khuyên Lí
Trọng đừng bay hư chàng trai kia, cậu ta chắc vẫn chỉ là học sinh trung
học? Vương Nam cười to, nói ông chủ, tôi đã đi làm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT