Đảo mắt đã đến lễ Giáng Sinh, Lí Trọng vừa về nước 2 ngày. 2 ngày này anh quá bận, nên một mực không liên lạc với Vương Nam.
Vương Nam đương nhiên không biết Lí Trọng đã về, cậu ít khi gọi điện cho Lí
Trọng. Phần vì cảm thấy Lí Trọng quá bận, phần vì Vương Nam không thuộc
tuýp người chủ động trong mọi mối quan hệ. Cậu sợ người khác nghĩ mình
là kẻ nịnh bợ trắng trợn.
Một tuần
trước Giáng Sinh, Liễu Dược Dược rủ cậu đêm thánh cùng đến Shangri-La
uống rượu, nói nơi đó có tổ chức tiệc đón Giáng Sinh. Vương Nam nói một
người đi tốn bao nhiều tiền, vẫn là thôi đi, tôi không giàu có đến vậy.
Liễu Dược Dược liền nói: “Tôi mời cậu đi không được sao? Dù sao cậu còn phải dành tiền cưới vợ, chẳng qua đến giờ vẫn chưa thấy cậu động tĩnh gì”. Vương Nam liền cười, nói: “Tôi đợi vợ giàu đến bao dưỡng”.
– “Tương lai cậu cũng có khả năng đó lắm. Vậy cuối cùng có đi không?”. Liễu Dược Dược có chút gấp.
– “Nếu tôi mời cô, cô có đi hay không?”.
Liễu Dược Dược giả vờ giận dỗi, nói: “Tôi quả thật không nhìn nhầm người, đàn ông thì phải như thế chứ. Tôi đi
đặt bàn, ai nha, tôi vì cậu mà hao tâm tổn trí, ai nha ai nha, đau lòng
chết mất”. Vương Nam giả vờ muốn đánh nàng. Liễu Dược Dược cười đến sáng lạn, nhanh chóng gọi điện đặt bàn.
Hôm chính lễ, tuyết rơi, làm cho ngày lễ Tây này tăng thêm vài phần không
khí. Hết giờ làm, trời vừa kịp tối. Liễu Dược Dược nháy mắt với Vương
Nam, ý bảo cậu nhanh chân lên. Vương Nam vờ như không thấy, một mực nhìn những cánh hoa tuyết mông lung phiêu tán trong không khí. Cậu có chút
thương tâm, không hiểu vì sao, lại có chút nhớ Lí Trọng.
Liễu Dược Dược đã đợi không kịp, trực tiếp đến trước bàn làm việc của Vương Nam, nói: “Cậu nhanh lên đi nào, tí nữa lại kẹt xe không đi được”. Vương Nam nhìn Liễu Dược Dược chỉ diện một chiếc váy, liền nói cô không lạnh, cũng không sợ viêm khớp sao? Liễu Dược Dược nói cậu đừng ngốc
nghếch như thế, trong khác sạn lúc nào chẳng có máy sưởi, nhanh lên một
chút. Hai người cứ thế mà vui đùa, ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài
đường đã lên đèn, cẩn thân rọi sáng những bông hoa tuyết yên tĩnh rơi
xuống. Ngày đó Vương Nam khoác một kiện quần nhung nâu, một đôi giày
cùng màu, một kiện áo lông màu đen, bên trong lại thêm một kiện áo lông
khác, trên cổ vây quanh một chiếc khăn choàng xám. Bên ngoài gió lớn,
Vương Nam gắt gao quấn khăn chặt thêm, lầm bầm: “Lạnh chết người nha, tôi xem không bắt được ta-xi thì làm sao chúng ta đi”. Liễu Dược Dược nói cậu không thể chạy ra vẫy một chiếc xe lại đây a.
Trời rất lạnh, Vương Nam nhìn đông nhìn tây cố tìm ta-xi, cuối cùng lại
thấy Lí Trọng đứng bên kia đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT