Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 6


10 tháng

trướctiếp

Tuy ngày hôm sau phải lên đường, nhưng Lục cô nương cũng không định ngủ sớm, ngược lại lẳng lặng đi đến xưởng ngọc ở hậu viện Tiêu phủ.

Xưởng này có từ thời Tiêu lão thái gia còn sống. Tiêu lão thái gia yêu ngọc thành si, mà bản thân ông cũng là một cao thủ khắc ngọc, nên cho dù gia nghiệp đã thành tựu, cũng chưa hề bỏ bê trình độ tay nghề của mình.

Xưởng ngọc nho nhỏ này chính là nơi ông dùng để giải buồn trong mớ công việc bòng bong khi quản lý cửa hàng.

Lúc Ngọc Châu vừa được nhận về nuôi, vì tuổi còn quá nhỏ, mới bước chân vào một nơi lạ lẫm như Tiêu phủ khó tránh khỏi hoang mang hoảng sợ, lúc nào cũng bám theo Tiêu lão thái gia. Thường ngày, Tiêu lão thái gia là một người nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ, chỉ có khi đối diện với Ngọc Châu mới như cây đón gió xuân, vui sướng
thoải mái. Ông thường hay ôm lấy thân người nho nhỏ của nàng, đặt trên một cái đệm mềm cạnh bàn, để nàng
xem mình điêu khắc tạo hình ngọc.

Nhưng hôm nay, lão thái gia qua đời đã được sáu năm, bên trong phủ lại không ai si mê khắc ngọc, nên xưởng ngọc nhỏ này đã bị bỏ phế rất lâu. Nếu không phải lão tổ tông vì muốn lưu lại một nơi để hoài niệm, chỉ sợ nơi này đã sớm bị phá bỏ dùng vào việc khác.

Trong bữa cơm chiều ngày hôm nay, Ngọc Châu hiểu chuyện nghe lời khiến Tiêu lão phu nhân lại vui mừng tươi cười lần nữa. Được lão tổ tông cho phép, nhận lấy chìa khóa từ quản sự, nàng mới có thể quay về khu xưởng nhỏ này.

Vào bên trong, Ngọc Châu tự mình thắp sáng ngọn nến trước bàn, nhìn quanh bốn phía. Nơi đây vì đã lâu không ai đặt chân vào, mặt bàn phủ kín một lớp bụi thật dày.

Ngón tay thon dài linh hoạt nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi, mặt bàn bằng gỗ mun lại lấy lại vẻ sáng bóng như nó nên có. Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, trong không khí mang theo bụi bặm u ám, phát hiện mình như được quay về năm sáu tuổi, chỉ có trong căn phòng nhỏ này mới tìm
được sự tự do thanh thản hiếm hoi.

Nàng cũng không để Giác nhi vào phòng, mà tự mình xắn nhẹ tay áo, nhanh nhẹn gọn gàng dọn dẹp mặt bàn, lại mở ra bọc đồ mình tìm được trong rương y phục, bày từng món lên bàn, sau đó từ trên ngăn tủ mở toang lấy xuống một khối ngọc thô đã được đẽo hơn phân nửa.

Khối ngọc thô này nàng đã từng thử nhiều lần, lại chưa từng thành công...

Chợt nhớ lại năm mười tuổi, sau hai năm tập phác họa tạo mẫu ngọc, Tiêu lão thái gia rốt cuộc cho phép nàng
cầm lấy đao khắc, tập điêu khắc con dấu.

Nhìn nàng mới lần đầu khai đao mà tư thế cũng ra dáng ra hình, lão gia tử xưa nay lạnh lùng cứng rắn cũng phải ướt khóe mắt, dường như đang tìm kiếm bóng dáng cố nhân ngay trên thân hình nhỏ bé của nàng. Mặc dù ông vô cùng xúc động, nhưng vẫn quả quyết: "Châu Nhi, khắc ngọc chơi cho vui thì được, chứ đừng quá mức trầm
mê. Nữ tử sinh ra đã có những khiếm khuyết cố hữu, trong nghề điêu khắc này cũng khó mà nổi danh..."

Lời này ban đầu nàng không hiểu, cảm thấy tổ phụ hơi coi thường nữ tử, đợi đến khi thật sự bước chân lên con đường này, mới hiểu rõ nguyên do.

Ngọc là đồ vật có linh tính, mỗi một khối ngọc thô đều có ưu điểm khuyết điểm của riêng mình, thợ khắc ngọc giỏi là người phải tự mình làm mọi việc kể từ giai đoạn gọt ngọc, phải hiểu rõ mỗi một đường hoa văn lên xuống của khối ngọc, như vậy trong lòng mới có thể phác họa ra một mẫu ngọc tương xứng, theo đó nghĩ ra phương pháp xử lý khối ngọc thô ấy, "nạo bẩn tước xơ", xóa đi những khuyết điểm của ngọc thô, lưu lại vẻ thuần khiết của chính bản thân nó.

Mấy người thợ mua về những khối ngọc thô đã qua xử lý, lại dựa vào bức phác họa của người khác để điêu khắc, thì cả đời cũng chỉ dừng lại ở một thợ thủ công mà thôi, khó có thể đạt được cái tinh túy của một người thợ lành nghề.

Tiêu gia sở dĩ có thể đứng đầu tại trấn Ngọc Thạch này, không chỉ dựa vào điêu khắc, mà hơn thế nữa, là dựa vào biện pháp xử lý ngọc thô vô cùng độc đáo.

Ban đầu, lúc ngọc thô vừa được gọt ra, tuy vừa tốn thời gian vừa tốn sức, nhưng cũng chỉ mới được gia công thô
sơ, sau đó còn phải dùng một sợi dây đặc chế ngâm qua nước, từ từ mài nhẵn. Trong quá trình thao tác, sức lực chính là khảo nghiệm lớn nhất, đây chính là nguyên nhân khiến tổ phụ nói, nữ tử sinh ra vốn đã có khiếm khuyết...

Nhớ lại những lời của tổ phụ, Ngọc Châu thích ý lắc lắc cổ, quay quay tay, sau đó từ một cái giá chất công cụ ở một bên phòng cầm lên một sợi dây đặc chế. Sợi dây này là công cụ mà năm mười bốn tuổi nàng đã dày công suy nghĩ ra, có thể tiết kiệm sức lực, sau đó lại tích góp tiền tiêu vặt trong khoảng một năm, dùng số tiền ấy đi năn nỉ một sư phụ nghề rèn trong trấn, rèn từ sắt đã được tinh lọc.

Đáng tiếc, nàng còn chưa kịp sử dụng đã bị bức hôn. Lúc đó nàng đang ôm tâm tình lo lắng, chỉ là năn nỉ tổ mẫu thay đổi tâm ý, cũng không kịp mang theo dụng cụ khắc ngọc mà phụ thân để lại cho nàng, cùng với những công cụ mình gom góp được trong xưởng ngọc này, đã bị vội vàng hỗn loạn nhét vào kiệu hoa.

Đến tận bây giờ, rốt cuộc nàng cũng có cơ hội thử nghiệm xem công cụ mình nghĩ ra này có thuận tay hay không.

Cố định dây xong xuôi, nước ở bên cạnh đã bắt đầu nhỏ giọt, đôi tay thon dài của Ngọc Châu thoáng chốc căng
ra, kề sát sợi dây lên lớp da mỏng manh của khối ngọc thô, bắt đầu mài giũa...

Cánh tay thoạt nhìn mảnh khảnh mà lại có lực vô cùng, hoàn toàn không hề yếu ớt như một tiểu thư mềm mại nơi hậu trạch.

Đương nhiên, những vật những người đã được thể nghiệm sức mạnh này, ngoại trừ những khối ngọc thô mà Lục cô nương thường hay đùa nghịch, thì nhị công tử nhà họ Vương – Vương Vân Đình từng suýt bị đâm cho xuyên đùi, là có cảm nhận sâu sắc nhất.

Nhờ sức mạnh tích lũy qua vô số ngày tháng điêu khắc không ngừng, hơn nữa có công cụ thuận tay, lớp da ngoan cố bằng đá bao vây bên ngoài khối ngọc thô dễ dàng tróc ra từng mảng như vỏ quýt, lộ ra đường hoa văn đẹp đẽ bên trong...

Ngọc Châu lau mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó quan sát kỹ đường nét hoa văn trên khối ngọc, từ đó phác họa hình thù điêu khắc.

Giác nhi đợi bên ngoài căn phòng nhỏ kia suốt một đêm, khi nàng đã buồn ngủ đến mức không chịu nổi nữa, tựa
người vào ván của, ngồi trên ghế nhỏ thiếp đi một giấc, cánh cửa kia cuối cùng cũng phát ra tiếng vang.

Giác nhi xoa mắt, thấy tiểu thư của mình đầy vẻ mỏi mệt, lại tươi tắn cười mỉm nhìn nàng: "Ngủ đến mức nước
miếng chảy đầy miệng, y như con nít..."

Giác nhi nửa tỉnh nửa mê, nhìn gương mặt Ngọc Châu sáng bừng dưới ánh rạng đông, ngơ ngác nói: "Lục cô nương, ngài... đẹp thật đấy..."

Ngọc Châu đã quen với dáng vẻ mê đắm của nha hoàn mình, nhưng nàng đã mệt nhọc cả đêm, cũng không còn
sức mà chế nhạo nha đầu kia nữa.

Tuy thức trắng một đêm, nhưng chuyến đi đến Bán Bình Sơn lại không thể chậm trễ. Trời vừa hửng sáng, xe ngựa mà lão phu nhân sai người chuẩn bị đã sẵn sàng đợi ngoài cửa phủ.

Người đi đưa tiễn cũng khá nhiều, ngoài Ngũ tỷ cùng Tứ ca, ngay cả Vương phu nhân vì đau đầu không dậy nổi nay cũng đặc biệt đến tiễn đưa, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh khó hiểu. Còn Ngũ cô nương thì vẫn chưa từ bỏ ý định, khóc sướt mướt lặng lẽ kéo ống tay áo mẹ nàng ấy, hy vọng mẫu thân có thể tạm thời đổi chủ ý, nói
chuyện với tổ mẫu giúp nàng, để nàng ấy cũng có thể ngồi lên chiếc xe ngựa sắp xuất phát kia.

Nhưng cuối cùng lại chọc cho Vương phu nhân không kiên nhẫn trừng mắt với Tiêu Trân Nhi, nếu không phải e
ngại người hầu còn ở bên cạnh, bà ta thật muốn nhéo mạnh vào khuôn mặt nữ nhi mà mắng, thật đúng là một đứa ngốc không có đầu óc!

Nhưng Ngọc Châu cũng không để ý đến mọi chuyện nơi này. Sau khi lên xe ngựa, rốt cuộc nàng không ngăn nổi
cơn mỏi mệt kéo đến, bèn dựa vào thành xe, dùng khăn tay thơm nức nhẹ nhàng đắp lên mặt, trong tiếng dặn dò
không dứt của Liễu ma ma chìm sâu vào giấc ngủ say sưa.

Liễu ma ma nói vài câu, không thấy Ngọc Châu trả lời, qua một lúc lại nghe thấy tiếng hít thở đều đều, liền biết Lục cô nương đã ngủ say.

Liễu ma ma không khỏi kinh ngạc ngậm miệng, không biết vì sao, bà luôn cảm thấy lần này Lục cô nương bị nhà chồng đuổi về, dường như có gì đã thay đổi. Tiểu cô nương dịu ngoan thích cười trước kia, không biết vì sao mà bây giờ lại khiến người khác nhìn không thấu.

Thả lỏng ngủ một mạch, con đường hơi xóc nảy nhưng nàng lại hồn nhiên không biết. Đến khi sắp vào đêm, xe ngựa đã chạy tới Bán Bình Sơn.

Bản lĩnh thấu hiểu lòng người cùng với mạng lưới gầy dựng bao nhiêu năm trời khiến cho lão tổ tông vẫn mạnh
hơn Tiêu Sơn một chút, chỉ mất vài ngày, lại tung ra một đống bạc, cuối cùng cũng thu mua được một gã sai vặt bên cạnh Ôn Tật Tài, làm như vô tình để lộ ra tin tức Lục cô nương của Tiêu phủ đã hòa ly, lại theo gia huynh đi đến Bán Bình Sơn.

Nhiều ngày nay Ôn tướng quân vẫn luôn làm bạn bên cạnh Nghiêu nhị công tử, hoang đường phong lưu của
ngày xưa, nay lại phải thu liễm hơn phân nửa, sợ mình phóng đãng làm ảnh hưởng đến vị quý nhân từ trên đến dưới đều toát ra vẻ sang quý thế này, làm cho con cháu nhà danh gia vọng tộc có tâm trạng khó lường này chán ghét, vì vậy ngay cả một thị thiếp cũng không dám mang.

Khi nghe nhắc đến Lục cô nương Tiêu Ngọc Châu, một lòng ái mộ như thủy triều sông Chiết Giang, như sóng xô trên sông Tiền Đường đua nhau ào đến. Tiểu cô nương còn vương nét ngây ngô trong trí nhớ quả đúng là một vị giai nhân mỹ miều hiếm thấy.

Hắn lập tức tìm cớ, thoạt nhìn như chỉ đi ngang qua trạm dịch dưới chân núi Bán Bình Sơn, vừa khéo gặp ngay xe ngựa của Lục cô nương.

Về phần Lục cô nương, sau khi yên giấc suốt cả một đoạn đường, nàng hiển nhiên đã khỏe khoắn trở lại. Nghe
Giác nhi nhẹ giọng gọi, nàng liền chậm rãi tỉnh dậy, thuận tay kéo khăn tay phủ trên mặt mình xuống. Trong nháy mắt ấy, Liễu ma ma ngồi bên cạnh liền nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, che miệng hỏi: "Lục... Lục cô nương, mặt của ngài bị gì vậy?"

Ngọc Châu nghe câu hỏi mà thoáng mờ mịt, đến khi kéo tấm gương đồng nhỏ mang theo bên người ra soi, mới
phát hiện trên gương mặt thanh tú của mình nổi những nốt mẩn đo đỏ, không khỏi ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: "Đây... là trúng phải bệnh gì rồi?"

Liễu ma ma thấy tình hình này mà lòng như lửa đốt, lần này bà được lão tổ tông gợi ý, muốn mượn Lục cô nương
để lôi kéo Ôn tướng quân, nhưng chỉ đi có một đoạn đường thôi mà mặt của Lục cô nương đã biến thành như vậy, giờ bà phải làm sao đây?

Ngay lúc đó liền nghe thấy một giọng nam vang lên ngoài xe: "Nghe dịch quan của trạm dịch thông báo, Lục cô nương của Tiêu phủ đã đến đây. Ôn mỗ bất tài, có thể mời cố nhân xuống xe trò chuyện vài câu chăng?"

Trái ngược với Liễu ma ma đang cực kỳ sợ hãi, Ngọc Châu trấn định hơn, vừa cầm lấy một cái áo choàng có nón che, vừa ôn nhu nói: "Chẳng hay người nói chuyện ngoài xe có phải là Ôn tướng quân?"

Đối với mỹ nhân, Ôn tướng quân luôn có một phong cách thưởng thức rất riêng biệt, ngoại trừ làn da dung mạo quyến rũ, giọng nói mềm mại tận xương thế này mới là thứ hiếm có khó tìm. Nếu một người đều có cả hai thứ
đó, thì phải là báu vật trời sinh đến nhường nào?

(Đoạn trên ý nói Ôn tướng quân rất sành sỏi về thưởng thức phái nữ, ngoài nhất dáng nhì da, thứ ba dung mạo ra
thì cái quan trọng nhất hơn cả ba thứ đó chính là giọng nói, đúng dân phong lưu chuyên nghiệp)

Mà vị giai nhân trong xe ngựa này, rõ ràng sở hữu đầy đủ cả hai thứ, chỉ cần nghe giọng nàng cất lên một chút thôi,
đã khiến lỗ tai Ôn đại tướng quân đây mềm đi phân nửa. Đợi đến khi màn xe được vén lên, đầu tiên là một tiểu nha hoàn nhảy xuống trước, sau đó là một lão ma ma đỡ tay một vị tiểu thư khoác áo choàng màu đen, thong dong bước xuống.

Giai nhân kia khoác một cái áo choàng có nón che quá lớn, khiến nhan sắc nõn nà như ngọc cũng bị khuất lấp đi, nhưng loại phong tình tựa như mỹ nhân ôm tỳ bà che nửa mặt thế này, cũng khiến cao thủ dạo chơi giữa vườn hoa phải nhìn đến ngơ ngác. Giai nhân còn vương chút ngây ngô trong trí nhớ nay đã lặng lẽ nở rộ, sóng mắt lưu
chuyển lúc lơ đãng, khiến ngón tay người khác phải run lên tê dại. Được ôm một giai nhân bậc này vào trong ngực, trong nhân gian này còn gì thích ý hơn? Không biết cuối cùng nàng phạm phải sai lầm gì, mà lại khiến tiểu tử nhà họ Vương kia lại đành lòng viết hưu thư.

Suy nghĩ trong lòng biến đổi liên hồi, Ôn Tật Tài tiến lên vài bước, thân hình cao lớn dừng lại ngay trước mặt Ngọc Châu, sát khí làm kinh sợ cả vùng Tây Bắc đều được thu liễm lại, nấp dưới phong thái nhã nhặn lịch sự có lễ phép. Hắn tiến lên, ấm giọng nói: "Đúng là tại hạ, không ngờ Lục cô nương vẫn còn nhớ rõ."

Lục cô nương nắm thật chặt nón che, hơi cúi đầu, "Không biết sẽ tình cờ gặp tướng quân tại nơi này, dung mạo Ngọc Châu không chỉnh tề, xin tướng quân chớ chê cười."

Ôn Tật Tài vừa định nói cô nương khách khí, nhưng đột nhiên phát hiện dưới lớp nón che kia loáng thoáng lộ ra một vùng da bị nổi mẩn đỏ. Nếu xuất hiện trên mặt người khác, quả thật có thể khiến người ta chán ghét mà xoay lưng bỏ đi. Nhưng những nốt mẩn đỏ này xuất hiện trên mặt Lục cô nương lại chỉ làm cho người ta lập tức đau lòng đến tột đỉnh.

Có lẽ nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Ôn tướng quân, Lục cô nương lui về phía sau nửa bước, thấp giọng nói: "Đi cả một đoạn đường dài, tàu xe mệt nhọc, thân thể không khoẻ, nửa bên mặt đột nhiên nổi mẩn đỏ, bây giờ phải vội vàng hội họp cùng huynh trưởng, đi tìm danh y, không dám quấy rầy tướng quân ngài nữa."

Để mặc giai nhân chịu khổ không phải là phong phạm của một bậc anh hùng, Ôn Tật Tài do dự một chút, vội vàng nói: "Đúng lúc tại hạ vừa làm quen được với một vị danh y, chẳng qua thế ngoại cao nhân thường hay có tính tình khác thường một chút, muốn ông ấy chấp nhận xem bệnh cho người khác thật không dễ. Đợi tại hạ thu xếp ổn
thỏa rồi, bảo đảm Lục cô nương thuốc đến bệnh trừ, cô nương thấy có được không?"

Ngọc Châu nghe những lời này, ngượng ngùng nhẹ nhàng ngẩng đầu, liếc nhìn Ôn tướng quân một cái, nhỏ
giọng nói: "Ý tốt của Ôn đại ca, Ngọc Châu không dám chối từ, nếu đã như vậy, thì xin làm phiền."

Ôn tướng quân thấy Lục cô nương nhận lời, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lại nghe nàng sửa miệng gọi
mình là "Đại ca", càng tăng thêm cảm giác tê dại khác thường.

Tiểu cô nương này rất biết chừng mực, hơn nữa từ nhỏ đã xử sự lạnh lùng nhàn nhạt, ngày trước gặp nàng được
vài lần, sau này đến Tiêu phủ cũng không thấy bóng dáng nàng đâu nữa. Về sau nghe Tiêu Sơn vô tình đề cập đến, vị Lục muội này chỉ thích công tử nhã nhặn, đối với những vũ phu chinh chiến sa trường lại có chút chán ghét
tự nhiên. Lời này hiển nhiên khiến Ôn Tật Tài khi ấy vẫn là giáo úy cảm thấy không quá lọt tai, thậm chí còn hơi căm giận.

Nhưng bây giờ hắn quyền cao chức trọng, nắm giữ binh quyền Tây Bắc, đối mặt với nữ nhi của một gia đình thương hộ nho nhỏ, đương nhiên có thêm loại tư thái ung dung từ trên cao nhìn xuống. Một tiểu kiều nương mềm
mại yêu kiều được nuôi dưỡng trong nhà như thế, làm sao hiểu được phẩm chất cùng ưu khuyết điểm của một nam nhân đã qua mài giũa, đợi sau này khi nàng đã cùng hắn ước định rồi, hắn sẽ dạy nàng hiểu được sự khác biệt rất xa giữa trượng phu bệnh với con nhà võ khi chung chăn gối là như thế nào.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt tuấn dật của Ôn tướng quân lại càng thêm tươi tắn, xoay người phân phó
thân binh của mình hộ tống Lục cô nương đến khách phòng của dịch quán để nghỉ ngơi, lại hoàn toàn không đề cập tới chuyện huynh trưởng Tiêu Sơn của nàng đang ở tại khách phòng của hành cung Bán Bình Sơn vẫn đang đợi gặp mặt mình.

Trước hoa dưới trăng, chỉ cần có giai nhân là được, về phần gia huynh mà giai nhân còn đang vướng bận, đương
nhiên là cái gì miễn được thì miễn rồi.

Nhưng Ôn tướng quân vừa mới từ biệt giai nhân, tâm tình vẫn còn trên mây chưa xuống, lại phát hiện một nam tử cao lớn lạnh lùng dẫn theo vài gia nhận đứng sau lưng hắn, khung cảnh vừa rồi dường như đã xem hết từ đầu chí cuối.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp