Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 7


10 tháng

trướctiếp

Về phương diện nam nữ tư tình, Ôn Tật Tài trước giờ luôn phóng khoáng. Mặc dù hắn phong lưu, nhưng cũng tự nhận rằng mình không hề hạ lưu, mỗi lần hái ngọc tìm hoa đều là ngươi tình ta nguyện cả. Còn về chuyện lưu luyến những nơi câu lan kỹ viện, hắn càng tuyệt đối không ra vào. Dù sao, nếu chỉ dùng tiền bạc quyền thế để đổi lấy sự vui vẻ nhất thời, thì sao thể hiện được bản lĩnh của một nhân vật nổi tiếng như Ôn huynh đài đây chứ?

Mà bây giờ ngẫm nghĩ lại, những lời mình vừa nói lúc nãy bị người ta nghe thấy hết từ đầu chí cuối, thậm chí còn khốn đốn hơn cả việc bị rình bắt quả tang lén đi kỹ viện.

Chỉ vì nam tử mặc hoa phục sang trọng xa xỉ, toàn thân đều toát lên vẻ sang quý khí thế kia không phải là ai khác, mà chính là Nghiêu Mộ Dã, nhị công tử của Nghiêu gia nước Đại Ngụy. Nghiêu gia bao đời phú quý, khí chất được bồi dưỡng qua năm tháng từ thế hệ xa xưa đến nay đều được thể hiện hết trên người vị Nhị công tử này.

Mái tóc đen tuyền của hắn búi gọn trong chiếc mũ cao, dây cột tóc thật dài rũ xuống sau lưng, khẽ phất phơ theo gió, làm tôn thêm vẻ phong lưu ngang ngược lại vô cùng thu hút cho đôi mắt hơi xếch kia, bộ hoa phục mềm mại với vạt áo rộng, ống tay áo nhẹ nhàng dao động, thoạt nhìn vô cùng phóng khoáng thanh cao, đai lưng hơi rộng ôm quanh vòng eo cứng rắn. Phong thái mũ cao áo rộng bậc này, quả rất hiếm thấy tại một nơi cát vàng khắp trời như Tây Bắc.

Dân bản địa nơi đây bị ảnh hưởng mạnh bởi người phương Bắc, quần áo phục sức đều mang hơi hướm tiết kiệm là chính, không hề xa hoa lãng phí như chốn kinh thành hoa lệ. Nhưng ngay cả một vũ phu như Ôn Tật Tài, sau khi được chứng kiến phong thái cao sang của đại tộc, cũng sinh lòng ái mộ đối với phong cách ăn vận hoa phục phong nhã, vẫn luôn âm thầm cân nhắc xem có nên noi theo, cắt may vài bộ kiểu này để mặc hay không.

Nhưng vào lúc này, hắn cũng không còn lòng dạ nào thưởng thức phong độ của Nhị thiếu nữa, nhìn nụ cười như có như không nơi khóe miệng Nhị thiếu mà lòng thấp thỏm không yên. Ôn Tật Tài chỉ sợ hành vi trêu ghẹo phụ nữ thương nhân lúc nãy của mình bị ông trời con thuộc con cháu thế gia này xem thường. 

"Lâu nay vẫn thường nghe, Ôn tướng quân không những dũng mãnh diệt địch trên chiến trường, mà nơi hậu trạch cũng là người văn nhã có thú chơi hiếm thấy. Hôm nay được chứng kiến, mới thấy quả thật không phải là lời đồn
nhảm nhí, khiến Nghiêu mỗ hâm mộ không thôi!”

Từ sau khi Nghiêu nhị thiếu tới Tây Bắc, Ôn tướng quân vẫn luôn kè kè bên cạnh hắn, nhưng chắc vì vị quý nhân này bị đau họng, nên bình thường cũng không thấy nói gì nhiều, lại cộng thêm khí chất cao cao tại thượng kia, càng khiến người ta có cảm giác kém cỏi lép vế. Cho nên Ôn
Tật Tài cũng không âm thầm lôi kéo, tạo mối giao tình tốt để dựa dẫm vào vị Nhị công tử này.

Nhưng mấy lời chế nhạo của Nghiêu quân, thoạt nghe không giống đang trào phúng, ngược lại như đang thảo luận chuyện phong lưu giữa các công tử với nhau. Ôn tướng quân thoáng buông lỏng, cúi đầu ôm quyền, hùa theo cười nói: "Khiến Nghiêu thái úy chê cười rồi, chẳng
qua tại hạ cảm thấy đáng tiếc cho phụ nhân kia, dung mạo xinh đẹp như vậy mà lại bị mắc bệnh ngay trên mặt, cho nên không lưỡng lự nhiều liền tùy tiện đáp ứng tìm đại phu cho nàng ta. Bây giờ nghĩ lại, Đào tiên sinh hiện đang trị liệu cho Thái úy, hành động vừa rồi của tại hạ quả thật không được chu đáo cho lắm. Chi bằng lát nữa tại hạ phái người đi truyền lời, từ chối vị phu nhân kia, tránh quấy nhiễu đến sự thanh tịnh của Thái úy."

Nghiêu Mộ Dã bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Ôn Tật Tài, nói: "Ta đã xin Thánh thượng được từ quan, nhàn rỗi về vườn, nay cũng chỉ là một kẻ rảnh rang không có việc gì làm, Ôn tướng quân không cần dùng chức quan của Nghiêu mỗ để xưng hô nữa."

Quả thực, chỉ mới một tháng trước, Nghiêu Mộ Dã lấy lý do mình bị mắc bệnh, không kham nổi quốc sự, xin từ chức vụ Thái úy quản lý toàn bộ chính trị của cả nước, ngay sau đó lập tức đi đến Tây Bắc cầu y tìm thuốc.

Ôn Tật Tài không phải quan viên kinh thành, không hiểu rõ lắm nội tình trong đó, nhưng khi nghe chuyện mình được Nghiêu đại công tử nhờ vả, phải tiếp đãi vị khách quý đến từ kinh thành này, bạn đồng liêu tốt của hắn đã âm thầm nhắc nhở hắn, cảnh cáo hắn đừng thấy bây giờ Nghiêu Nhị thiếu đã về vườn rồi mà lầm, đây chẳng qua là lấy lùi làm tiến, muốn diễu võ giương oai với hoàng đế thôi, cái vị hiện nay thoạt nhìn rảnh rỗi nhàn tản này vẫn luôn nắm chặt mạch máu Đại Ngụy, đoán chừng không bao lâu sau, Nghiêu Nhị thiếu sẽ Đông Sơn tái khởi, vì vậy nhất quyết đừng phán đoán nhầmthế cục mà tiếp đãi khách quý sơ sài.

Ôn Tật Tài là kẻ thức thời, đương nhiên ghi tạc những lời nhắc nhở ấy ở trong lòng, vẫn hết lòng kính trọng Nghiêu Nhị thiếu như thời hắn còn là Thái úy trong triều. Nhưng nay nghe được lời này của Nhị thiếu, hắn cũng lập tức
sửa lời, nói: "Nhị thiếu chớ trách, Ôn mỗ chỉ đơn thuần là cực kỳ ngưỡng mộ tài trị quốc của Quân (*), ở trong làng Ôn mỗ, chỉ có Quân mới xứng với trọng trách này."

(Quân ở đây không phải là quân vương, mà là cách xưng hô riêng khách sáo, kính trọng xưa đối với nam nhân, trong truyện này, từ Quân này xuất hiện khá nhiều, mình nghĩ đây là ý của tác giả muốn nên giữ nguyên)

Có lẽ mấy ngày nay cổ họng của Nghiêu Nhị thiếu đã dịu bớt, nên tâm trạng cũng thả lỏng hơn nhiều, vẻ mặt luôn lạnh nhạt của hắn nay lại thoáng nét cười, yên lặng nghe cho bằng hết mấy lời nịnh hót mang đậm phong cách Tây
Bắc này, nghe xong mới tiếp lời Ôn Tật Tài: "Đều là quân tử, tướng quân đã xem trọng Nghiêu mỗ như vậy, Nghiêu mỗ cũng không dám khiến tướng quân thất tín trước mặt giai nhân. Ngày mai Nghiêu mỗ không đến y quán, có lẽ Đào tiên sinh sẽ có thời gian rảnh, tướng quân có thể tự đến y quán thu xếp chuyện cầu y trị bệnh."

Ôn Tật Tài vừa nghe vậy, trong lòng liền có thêm một ít tình hữu nghị với Nghiêu Nhị thiếu.

Đã được Nhị thiếu cho phép, mọi chuyện sau đó liền trôi chảy như nước đổ về kênh.

Nếu nói đến lĩnh vực quan tâm chăm sóc giai nhân, Ôn tướng quân luôn thận trọng chu đáo, hơn nữa còn hoàn toàn nắm vững phương pháp săn sóc thế nào, lúc nào nên lạnh lúc nào nên nóng. Cô nương nhà lành trong phủ trạch cũng không phải là kỹ nữ trong quán, nếu chỉ ân cần nịnh nọt không thôi, ngược lại khiến người ta nghi ngờ lo sợ, còn không bằng căng chùng có độ, cân bằng cả hai, để giai nhân phải cân nhắc suy xét, dễ tăng thêm một ít tương tư, ổn định mối liên kết sau này. Cho nên mặc dù Ôn tướng quân rất muốn gặp giai nhân kiều diễm thêm lần nữa, cuối cùng vẫn đành phải cố gắng nén nhịn, chỉ phái người hầu của mình đến đón Lục cô nương đi y quán khám bệnh.

Vì thế, Lục cô nương dẫn theo Liễu ma ma và Giác nhi, mọi người cùng lên chiếc xe ngựa do Ôn tướng quân phái tới, đến chân núi lại chuyển sang kiệu mềm, đi tiếp đến y quán ở lưng núi.

Bán Bình Sơn rừng rậm tĩnh mịch, tuy đã vào cuối thu nhưng chỉ thoáng đưa mắt nhìn cũng vẫn thấy được những hòn đá trắng phau nằm im nơi đáy suối, vài con thú hoang đứng dưới nhánh cây lá đỏ, còn căn nhà tranh của Đào tiên sinh đứng lấp ló ngay sau bức tường do đá chồng lên.

Đào lão tiên sinh chính là một trong Lục Đại Quái Tài bí ẩn đương thời. Đôi tay kỳ diệu biết hồi sinh, nhưng tính cách lại khá lập dị. Sở dĩ lão chịu nhận lời trị liệu cho quý công tử của Nghiêu gia, chỉ vì năm xưa đã nợ Nghiêu gia một nhân tình, nên đành phải miễn cưỡng chữa cho hắn. Thế mà nay lại còn lòi ra thêm một tiểu nương tử đến để trị bệnh nổi mẩn trên mặt, sao không giận tím mặt cho được?

Sau khi người hầu nói rõ ý định đến đây, mặc cho gã toang toác khoe khoang tên tuổi của Ôn đại tướng quân, lão tiên sinh vẫn ngang bướng gân cổ: "Bệnh vặt vãnh thế này thì bảo nàng đi lấy đống tro bụi trong bếp lò trét lên mặt là được! Cần gì phải đến quấy rầy sự yên tĩnh của lão hủ? Không trị! Không trị!"

Gã người hầu kia đi theo Ôn Tật Tài đã lâu, hiển nhiên hiểu rõ bản tính của tướng quân nhà mình, chuyện này vốn đã tâng bốc khoác loác trước mặt giai nhân, lại bị lão nhân này quấy rối làm mất hết cả mặt mũi, nếu hiện tại Ôn tướng quân ở ngay trong viện này, e là đã tức sôi gan, một đao chém bay đầu ông lão có bộ ruột thẳng như ruột ngựa này!

Nhưng bây giờ tướng quân lại không ở đây, nếu thực sự để tiểu nương tử của Tiêu phủ vác một bên má đỏ ửng quay về, chỉ sợ tướng quân mất thể diện, một đao sắc bên kia không phải chém vào ông lão mà sẽ chém thẳng vào cổ mình. Vì vậy, gã hầu vẫn kiên trì nói: "Hôm qua tướng quân đã báo cáo chuyện này cho Nghiêu Nhị thiếu, Nhị thiếu cũng đã gật đầu..."

Chòm râu dê của lão nhân dựng thẳng lên: "Hắn đã gật đầu thì ngươi đi mà tìm hắn, tự dưng tìm lão hủ làm chi? Đi đi! Đem mấy thứ bẩn thỉu ô nhiễm đó ngay. Coi chừng hỏng hết cả sân thảo dược của lão hủ!"

Đúng lúc này, Ngọc Châu chậm rãi tháo nón che xuống, nhấc bước chân sen nhẹ nhàng đi đến trước mặt lão tiên sinh: "Ngọc Châu xin chịu tội với lão tiên sinh, nếu không phải bởi vì tiểu nữ, tiên sinh hiện đang tự tại uống trà rồi. Tiểu nữ có một vật muốn tặng tiên sinh, mong tiên sinh vui lòng nhận cho."

Nói xong, nàng lấy từ trong áo choàng ra một bao vải nhung. Giác nhi đứng bên cạnh nhìn thấy rõ, thứ được bọc trong bao chính là ngọc khí mà Lục cô nương đã mất cả đêm điêu khắc trong xưởng nhỏ ngay trước ngày khởi hành.

Ngọc khí này thực ra là một hộp ngọc dùng để đựng thuốc, cũng chỉ là một thứ đồ vật tầm thường.

Đào lão tiên sinh cũng không lấy làm lạ với hành động của tiểu cô nương, bởi vì chuyện Đào Dật yêu ngọc mê ngọc đã sớm lan ra khắp thế gian này, người có lòng chỉ cần hỏi thăm một chút là biết được ngay. Hiển nhiên tiểu phụ nhân này cũng đã nghe thấy lời đồn ấy, nên mới đi tìm một món ngọc khí đến hòng lấy lòng mình.

Tuy lão tiên sinh bị dung mạo xuất chúng của cô nương này làm cho kinh ngạc đến thất thần, nhưng dù gì cũng là lão giả từng trải qua biết bao bể dâu thăng trầm, xét về mặt ổn trọng thì hơn hẳn mấy tên trẻ tuổi nền móng không vững. Vì vậy chẳng bao lâu sau đã bình tĩnh lại, giọng điệu vẫn không ấm áp hơn chút nào, nhưng so với lúc nãy thì cũng ôn hòa hơn một chút: "Mấy thứ tầm thường thế này ta đây có đầy, không thiếu thốn gì món đồ của ngươi, ngươi tự cầm lại đi!"

Nhưng Ngọc Châu chỉ mỉm cười, đôi tay thoăn thoắt mở nắp hộp, bàn tay ngọc khẽ nâng lên, mặt trong hộp thuốc liền hiện ra trước mắt mọi người.

Đào lão tiên sinh vốn chỉ khinh thường nhìn lướt qua, nhưng chỉ một cái thoáng nhìn này, hai mắt lập tức dán chặt lấy không dời đi được nữa.

Phong cách chạm ngọc tiền triều đa số là chạm nổi, coi trọng hoa văn tinh tế. Đến thời này, lại xem tạo hình khối là đẹp nhất. Đồ vật được tạo hình khối không chỉ gói gọn trong một mặt duy nhất nữa, mà người xem có thể thưởng thức nét tinh mỹ của món đồ từ khắp bốn phương tám hướng. Nhưng chỉ có những người thâm niên trong nghề chạm ngọc mới biết được, trân phẩm quý hiếm nhất trên thế gian này chính là chạm rỗng, người sở hữu kỹ thuật kỳ diệu này quả thực chỉ có lác đác vài người, nhất là sau khi Viên Trung Việt - một thế hệ đại sư chạm ngọc
qua đời, ngoại trừ vài món điêu khắc ít ỏi quý giá mà ông để lại, thì kỹ thuật này gần như trở thành có một không hai.

Nhưng hộp thuốc nho nhỏ trước mắt này, lại tập hợp tất cả những nét tinh túy của kỹ thuật chạm nổi, tạo hình khối, và chạm rỗng. Trên nắp hộp nho nhỏ là hoa văn dế mèn hoa lan, buồn cười thú vị lại đáng yêu. Khi cẩn thận đánh giá thân hộp, chỉ thấy hoàn toàn mượt mà, không hề có lỗi sai nào, vốn dĩ trên khối bạch ngọc này có một vết màu nâu mờ, nhưng cũng đã được điêu khắc thành một cái móc khóa nhỏ hình tròn, dùng để cố định thân và nắp hộp, vô cùng khéo léo tài tình. Tài nghệ tạo hình cao siêu cỡ này, có thể nói là thượng thừa. Đưa mắt nhìn vào trong hộp, chỉ thấy bên trong đó đã được chạm rỗng thành hai tầng, mà tầng ở giữa kia lại rõ ràng như lá sen, có thể mơ hồ nhìn xuống tận đáy. Hộp thuốc thế này dùng để đựng loại thuốc cần duy trì độ ẩm là thích hợp nhất, tầng dưới đựng nước, tầng giữa có thể để thuốc, giống như một lồng hấp, khi đậy nắp lên rồi thì viên thuốc có thể giữ ẩm rất lâu.

Dung hòa ba loại tài nghệ này với nhau vốn đã không dễ, huống chi hộp thuốc này lại còn khéo léo xinh xắn đến thế, càng khảo nghiệm bản lĩnh chạm trổ hơn. Nếu không phải là người am hiểu tay nghề của Viên sư phụ, thật sẽ nghi ngờ nhầm tưởng vật này là tác phẩm do Viên Trung
Việt để lại!

Đào lão tiên sinh vốn yêu ngọc, hơn nữa món đồ nhỏ này lại liên quan đến dược lý, trong thoáng chốc còn khiến lão tiên sinh máu huyết sôi trào hơn cả tuyệt sắc giai nhân, thật nóng lòng muốn chiếm làm vật sở hữu.

Đợi lão tiên sinh phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện bản thân mình đã ôm cả hộp thuốc lẫn bàn tay mềm mại của cô nương nhà người ta vào trong lòng bàn tay, lập tức cực kỳ lúng túng, vội vàng thu tay lại, ho khan vài tiếng, giọng nói lạnh lùng: "Vật này chắc đã khiến tiểu nương tử tốn không ít tiền tài, nếu đã có lòng tặng cho lão phu, lão phu cũng không thể không công mà hưởng lộc, hết bao nhiêu, lão phu sẽ đưa ra đúng giá."

Đừng thấy hiện nay lão tiên sinh ăn không ngồi rồi rảnh rỗi trong nhà cỏ, tuy đó là chí thú thanh cao của ẩn sĩ nơi núi rừng, nhưng thời còn trẻ lão tiên sinh cũng tích được không ít vàng bạc châu báu. Gặp được món đồ mình yêu thích, vẫn phải dùng vàng thật bạc trắng mua lấy thì mới an tâm được, cũng tránh việc người bị hại đổi ý, sau này đến đòi lại.

Tuy bàn tay ngọc ngà của Ngọc Châu bị lão tiên sinh vô ý khinh bạc, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm, nghe xong những lời của lão tiên sinh, mới không nhanh không chậm nói: "Không cần lão tiên sinh phải hao tài, chỉ hy vọng tiên sinh bằng lòng khám chữa cho một người, hộp ngọc này sẽ tặng không cho tiên sinh."

Đào Dật cảm thấy dây dưa với phụ nhân thật rầy rà mệt mỏi, ảo não nói: "Gương mặt kia của ngươi chỉ là bị dính phấn hoa tử quỳ, độc tính ngấm vào tí thôi, mấy ngày sau là tốt rồi, cần gì phải dùng đến một món đồ thanh cao cỡ này để bắt bí lão phu? Người thô tục đúng là thô tục! Thật không chịu nổi mà!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp