Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 5


10 tháng

trướctiếp

Lần này chờ đợi tha thiết thế mà cuối cùng lại thành xôi hỏng bỏng không, cảm xúc của mọi người trong Tiêu phủ đã không thể dùng hai chữ "mất mát" để hình dung.

Ngũ cô nương là người đầu tiên không kiềm chế được, kích động cả một đêm, những gì nhận được chỉ là thoáng nhìn thấy bóng dáng cao to của người nọ trên lưng ngựa phía xa, không khỏi sinh ra lòng thù hận khắc cốt ghi tâm đối với người đã lên tiếng trong xe ngựa, xoắn chặt khăn tay, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm với mẹ nàng: "Vì sao Ôn tướng quân không vào phủ trạch, ai ngồi trong xe ngựa kia mà thấy ghét vậy?"

Vương phu nhân hiểu được chỗ ngoằn ngoèo khúc chiết trong này hơn nữ nhi, Ôn tướng quân chối từ không vào phủ, có nghĩa là tai họa xem ra sẽ trực tiếp nện thẳng vào
Tiêu phủ, trong thoáng chốc cũng không thèm đoái hoài gì đến nữ nhi, chỉ nói với con dâu Trần thị, bảo nàng nhắn cho phụ thân nàng
Tổng binh của trấn Ngọc
Thạch Trần Bách Xuyên, hỏi thăm hướng đi của Ôn tướng quân giùm.

Tiêu Sơn cũng nhíu chặt hàng mày rậm, chỉ đi theo lão tổ tông vào phật đường, nửa ngày cũng không thấy đi ra. Vương phu nhân mặt ủ mày chau, bỗng chốc lại quay về nằm trên chiếc giường tại Đông viện.

Ngọc Châu thấy mọi người ai cũng có việc của mình, liền lặng lẽ lui ra, quay về khuê phòng. Vào đến trong phòng, nàng chợt thấy nha hoàn Giác nhi từ Thiên viện kế bên tiến vào, trông như vừa từ cửa sau phủ trạch chạy về, vào phòng nhìn ngó xung quanh không thấy ai, mới lấy từ trong lòng ra một phong thư thật dày đưa cho Ngọc Châu.

Ngọc Châu mở ra, thấy trong đó thực ra chỉ có một tờ giấy viết thư mỏng, nhẹ nhàng mở ra đọc, nét chữ quen thuộc liền rơi vào trong mắt:

"Châu Nhi mạnh khỏe.

Do mấy ngày này bệnh cũ tái phát, ốm nặng khó dậy, gần đây thoáng đã hơn, mới có thể nhờ người truyền tin cho nàng. Nhớ khi nàng rời phủ, ta viết thư cho đại công tử của Tiêu gia, nhờ cậy huynh ấy đích thân đến đón nàng. Trong các sinh hoạt hàng ngày, Tiêu huynh đương nhiên sẽ chăm sóc thỏa đáng cho nàng, ta vốn nên an lòng, nhưng Kính Đường vẫn luôn trăn trở suy nghĩ, nàng sống nhờ ở Tiêu phủ dù sao cũng không phải kế sách lâu dài. Ta đã nhờ người chọn mua một căn nhà đất cằn cùng một khu vườn cây ăn trái, lại phân phó người tin cậy chọn mua hai nô bộc thật thà chất phác đáng tin, tuy không đẹp đẽ xa hoa như Tiêu phủ, nhưng dưới mái cỏ tranh lại
có cuộc sống an nhàn tự tại mà Châu Nhi luôn mong ước. Giấy đất giấy nhà đều để tên nàng, gửi kèm theo thư. Từ giờ không tiện trao đổi thư từ qua lại nữa, chỉ mong khanh khanh(*) mọi việc suôn sẻ, đừng nhớ gì đến nhà họ Vương nữa, hãy quý trọng bản thân."

(Cách gọi thân mật khi chồng gọi vợ của người xưa).

Trên thư cũng chỉ vỏn vẹn vài dòng tâm sự, Ngọc Châu lại tựa mình bên cửa sổ đọc từng chữ từng chữ một, thật lâu sau cũng không nói gì.

Nhưng Giác nhi lại không nhịn được, nhìn vẻ bi thương thoáng hiện trong mắt Ngọc Châu, nghĩ rằng trong thư kia chứa toàn lời nói châm biếm gây đụng chạm, liền nhỏ giọng nói: "Lúc trước cô gia rõ ràng biết Lục cô nương bị oan, nhưng hắn lại nhẫn tâm quyết định viết hưu thư, đuổi ngài ra khỏi phủ nhà họ Vương, bây giờ lại còn giả vờ giả vịt viết thư gửi đến, chọc cô nương đau lòng..."

Bấy giờ Ngọc Châu mới chậm rãi gấp thư lại, nhẹ giọng nói: "Đừng nói Kính Đường như vậy. Nếu lúc trước chàng không viết hưu thư, ta cũng sẽ bị áp giải đến từ đường nhà họ Vương chịu gia pháp, nào được an ổn như bây giờ?"

Kính Đường chính là tên tự của Vương Côn, chồng trước của Ngọc Châu. Tên cũng như người, tuấn nhã tựa hoa hải đường, nhưng lại nhất định phải héo tàn khi đang nở rộ nhất.

Nàng dường như vẫn còn nhớ rõ năm xưa khi vừa bị bắt ép phải gả vào nhà họ Vương, lúc khăn trùm đầu được vén lên, trong lúc hốt hoảng bất lực chợt nhìn thấy một thiếu niên ôn hòa cười nói: "Châu Nhi đừng sợ, ta tự biết nàng không muốn xuất giá, ta nguyện ý thương yêu, bảo bọc nàng như một người huynh trưởng..."

Chỉ là khi đó tiếng lòng còn chưa ổn, ý tốt của nam tử gầy yếu như hoa hải đường kia chỉ đành phó mặc theo dòng nước vô tình.

"Thực ra... Huynh ấy có ý muốn hưu ta từ lâu rồi..." Nghe Lục cô nương nói một câu không đầu không đuôi như thế, hiển nhiên Giác nhi không hiểu gì, cho dù là nha hoàn hầu hạ bên người, cũng không tài nào thấu hiểu được nỗi khổ tâm của Vương Côn.

Bắt đầu từ năm ngoái, bệnh của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng dường như hắn cũng không lo lắng cho sức khỏe của mình, ngược lại luôn vuốt tóc nàng thở dài: "Châu Nhi, ta có lỗi với nàng, nếu không phải ngày đó nghe theo mẫu thân chấp nhận xung hỉ, thì sao nàng phải chịu khổ chịu mệt bị vây trong đại viện không nhìn thấy trời đất như bây giờ? Quả phụ của nhà họ Vương lại càng không thể thoát khỏi cửa phủ này."

Đúng vậy, tổ mẫu đời trước của nhà họ Vương đã ở góa nuôi lớn ba đứa con, trong đó lại có một người ra làm quan, thuộc hàng nhị phẩm trong triều, nên được hoàng đế ngự ban cho miếu thờ trinh tiết. Có tiền lệ như thế, quả phụ mới mất chồng của nhà họ Vương, cho dù đêm dài canh thâu không chịu nổi giày vò, cảm thấy không thủ tiết được, thì tự nhiên sẽ có người khác bức ép ngươi phải thủ cho bằng được.

Lúc đó nghe Vương Côn thở dài, nàng cũng không nói gì thêm, nhưng không ngờ hắn lại nắm bắt lấy cơ hội của lần đó, cuối cùng đuổi mình ra xa khỏi nơi vốn là nhà giam vô vọng cả đời...

Mất danh tiết, lưng gánh tiếng xấu, bị bêu danh xua đuổi, đối với những nữ tử khác, có lẽ là điều sỉ nhục mà có nhảy xuống giếng cũng khó rửa sạch được. Nhưng hắn lại biết, điều nàng muốn nhất là gì.

Nghĩ vậy, nàng dè dặt cẩn thận gấp lá thư trong tay lại, gộp chung với tất cả khế đất khế phòng, cất vào rương y phục của mình.

"Kính Đường..." Đọc tên này, lập tức trong lòng tựa như có một nỗi lo lắng dâng lên, vì sao những thứ quý giá vô ngần lại chỉ được phát hiện ra khi mọi chuyện đều đã trôi đi mất?

Hai năm ở chung, từng việc ti li nhỏ nhặt bất chợt ùa về, nụ cười nhàn nhạt của hắn chính là thứ khắc sâu nhất trong trí nhớ nàng. Hắn nói "Đừng nhớ gì đến nhà họ Vương", ý là cho dù có một ngày hắn đột ngột lìa đời, nàng cũng đừng hoài niệm sao?

Đến bây giờ Ngọc Châu mới hoàn toàn hiểu rõ Chồng trước của nàng, nam tử thân thể đơn bạc suy nhược đó, người luôn ôn hòa không tranh với đời kia, cũng là người
duy nhất trên đời này nguyện đối tốt với nàng không cần đáp lại...

Nhưng trên thế gian này, người không mang dục vọng lại còn từ ái quả là hiếm thấy. Thí dụ như, Ôn đại nhân là người không định mỗi ngày đều làm một việc tốt, cho dù lần nữa nhận được thư mời của Tiêu Sơn, cũng chỉ uyển chuyển từ chối.

Bên kia, thiếu phu nhân Trần thị phái người đi tìm hiểu tin tức rốt cuộc cũng có manh mối. Khi nghe được lai lịch của người trong xe ngựa, ngay cả lão tổ tông cũng im lặng nửa ngày.

Hóa ra người trong xe ngựa kia chính là Nhị công tử của Nghiêu gia, một thế gia vọng tộc trong triều Nghiêu Mộ Dã.

Nhắc tới Nghiêu gia, dân chúng của toàn triều đình Đại Ngụy này có thể nói là không ai không biết. Đại Ngụy từng gặp loạn lạc một lần, vượt sông dời đô, hoàng thất
Dương gia vì người phía Bắc xuống xâm chiếm mà hoảng hốt chạy trốn, nghe nói lúc đó hoàng đế cùng cả nhà cải trang trốn đi, lại bởi vì không đủ lộ phí mua thuyền vượt sông, nên bị ác bá độc quyền lái đò ở đó cự
tuyệt chở sang. Đoạn dã sử suy sút ấy đến nay vẫn được người dân phương Bắc bàn tán hăng say.

Trong chính sử, tuy nhóm Sử quan của Đại Ngụy không hề đề cập đến chuyện đi ăn xin còn gặp chén bể của hoàng đế, nhưng qua đoạn dã sử đầy đủ đầu đuôi được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, cũng đủ để thấy được hoàng thất khi ấy suy tàn đến nhường nào.

Tục ngữ nói, cường long không áp địa đầu xà, hoàng tộc phương Bắc vào đến trong Nam cũng chỉ bằng một con lươn chờ mổ bụng nấu canh (*), cường hào địa phương không tin phục, hoàng cung cũng chỉ có thể xây dựng trên một bãi tha ma.

(Câu này có thể hiểu cho dù là cường long, nhưng khi đến đất lạ thất thế, cũng chỉ là con lươn chờ mổ bụng làm thịt mà thôi, tiếng việt có câu tương tự, phép vua thua lệ làng)

Mà chính vì Nghiêu gia, một đại tộc sinh sống tại phía Nam, dốc sức tiến cử hiền tài cho hoàng tộc, bán đi sản nghiệp tổ tiên của nhà mình, lấy tiền đó thu mua quân lương, mới ổn định được những bấp bênh của hoàng tộc Dương thị.

Lúc đó, người phương Bắc tiến thẳng một mạch đến Phượng thành, còn bắt thê tử của tộc trưởng Nghiêu gia khi ấy, để nàng ta chiêu hàng trượng phu của mình. Nhưng giai nhân mỹ mạo mới mở miệng nói vài câu, tộc trưởng Nghiêu gia liền tự mình kéo cung, một tên bắn xuyên ngực thê tử đang khuyên mình đầu hàng.

Mũi tên đó quả thực khiến quân địch phải kinh sợ, đồng thời cổ vũ tướng sĩ thủ thành. Cuối cùng chẳng những bảo vệ cho một nửa giang sơn, mà còn chớp thời cơ lúc người phương Bắc nội loạn, vượt sông thu phục hơn phân nửa quốc thổ.

Từ đây, không ai có thể lay động địa vị của Nghiêu gia ở triều Ngụy. Ngôi vị hoàng đế của hoàng tộc Dương thị được yên ổn, nhưng vẫn phải nhìn sắc mặt người Nghiêu
gia mà làm việc. Ba vị thừa tướng, năm vị nguyên soái trong triều đều là người Nghiêu gia.

Mà vị Nhị công tử Nghiêu Mộ Dã này, càng là thanh gươm sắc không hề thua kém tổ tiên.

Đời cha chú của Nghiêu nhị thiếu, gia tộc đã thoáng có vẻ suy tàn, hoàng tộc liên tục bị các đại tộc Giang Nam áp bách cũng bắt đầu rục rịch, bồi dưỡng một đại tộc khác là Viên gia, có địa vị ngang bằng với Nghiêu gia. Tuy Nghiêu gia là vọng tộc lâu đời, nhưng con cháu đã sống an nhàn sung sướng quá lâu, không bì kịp với số nhân tài đông đúc của Viên gia, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Đúng lúc này Nhị thiếu Nghiêu Mộ Dã chợt đứng dậy xoay chuyển tình thế, vứt bỏ sự che chở của họ Nghiêu, giấu họ tòng quân, trong trận huyết chiến giành ba thành với người phương Bắc, tái hiện vẻ huy hoàng của tổ tông năm nào, với kỳ tài lấy ít thắng nhiều, xoay chuyển tình hình chiến sự, thu phục Tây Bắc, giúp lãnh thổ Đại Ngụy mở rộng thêm ngàn dặm.

Một trận chiến thành danh, hắn tiếp tục trợ giúp huynh trưởng mở rộng thế lực, mượn loạn vu thuật cung đình năm Vệ Khang, diệt sạch uy phong của Viên gia chỉ trong một lần, vụ án liên lụy đến hơn trăm người. Qua đợt quét sạch dị đảng này, địa vị đại tộc trăm năm của Nghiêu gia lại vững vàng như xưa, không ai lay động được.

Huynh trưởng Nghiêu gia cũng là kẻ thức thời, chủ động nhường cho người có tài, để Nhị thiếu xử lý công việc trong Nghiêu gia thay mình.

Lúc này, Nghiêu nhị thiếu tuổi chưa đầy ba mươi đã trở thành tộc trưởng cầm quyền chân chính của Nghiêu gia, cũng là trọng thần lộng quyền hết sức quan trọng của triều đình Đại Ngụy.

Nhưng bây giờ cũng không có chiến sự gì, người cao quý cỡ này không ở trong triều hô mưa gọi gió, lại chạy đến nơi hoang dã như Tây Bắc này là sao?

Chẳng qua, đã là Nghiêu thiếu, khinh thường không muốn vào Tiêu phủ cũng là điều hợp lẽ, người khác có thể hiểu được.

Phải biết rằng Nghiêu gia là vọng tộc trăm năm, huyết thống thuần khiết, đối tượng hỏi cưới đều là môn tộc vô cùng cao quý sang trọng. Nếu hoàng tộc tuyển phi, khó tránh khỏi vẫn có tuyệt sắc giai nhân của phú hộ thương gia lọt vào, nhưng Nghiêu gia thì không phải danh môn vọng tộc thì tuyệt đối không kết giao, không cưới, không ăn uống chung. Cho dù là con gái hoàng đế, gả vào Nghiêu gia cũng không được xem trọng hơn tẹo nào.

Cũng khó trách hôm qua Nghiêu nhị thiếu gia chỉ dừng lại một lát trước cửa Tiêu phủ - một hộ thương nhân, liền cảm thấy dơ bẩn khó mà chịu nổi.

Sau khi biết rõ nguyên do, lão tổ tông ngược lại an tâm hơn chút. Lần này Ôn tướng quân phải đi theo bảo vệ một vị sát thần như vậy, quả thật khó khăn.

Mà Ôn tướng quân cũng không ăn nói lạnh nhạt với Tiêu đại thiếu gia, nghĩa là vẫn còn cơ hội xoay chuyển hòa giải. Hơn nữa nơi mà Ôn tướng quân hộ tống Nghiêu thiếu đến cũng không cách xa đây, ngay tại hành quán Bán Bình Sơn. Nghe nói Nghiêu thiếu muốn bái phỏng danh y ở đấy, chẩn trị một phen, cũng không biết đã mắc phải bệnh gì mà lại phải rình rang như thế. Mà vị danh y hắn muốn tìm kiếm này, lại chính là người được mệnh danh Hoa Đà đương thời, hiện đang ẩn cư tại đây, lão tiên sinh Đào Dật.

Sau khi Tiêu Sơn hỏi thăm đâu vào đấy, liền chuẩn bị xe ngựa, cả đêm chạy đến Bán Bình Sơn đón Ôn Tật Tài tướng quân. Tuy có chút mặt dày chủ động, nhưng sự tình liên quan đến sự hưng suy của cả gia tộc, thể diện có thể vứt sang một bên. Ngũ cô nương nghe được chuyện này, hiển nhiên la hét rất lâu ở trong nhà, muốn cùng đi với huynh trưởng. Lão tổ tông suy nghĩ một chút liền cho một câu "Không được", chỉ nói rằng khoảng thời gian trước Ngũ cô nương đã đi dạo thu ở Diệu Sơn, chơi đùa
không biết giới hạn, bỏ bê học nữ hồng, nên kiềm chế lại đi. Ngược lại Lục cô nương không nên ru rú trong nhà, đi ra ngoài một chuyến vẫn tốt hơn.

Vì vậy, không lâu sau khi Tiêu Sơn xuất phát đi Bán Bình Sơn, lão tổ tông cũng bảo Lục cô nương đi đến đấy. Chỉ là cô nương gia một mình ra ngoài luôn không ổn, liền gọi ma ma bên người là Liễu ma ma đi cùng với Lục cô nương.

Khi lão tổ tông chủ động mở miệng bảo Lục cô nương gặp Ôn tướng quân kia, nha hoàn Giác nhi cũng phát giác tình hình có vẻ không đúng.

Đợi đến khi đêm khuya vắng lặng, Giác nhi lặng lẽ nói với Lục cô nương: "Lục cô nương, có phải lão tổ tông đã nôn nóng đến mức không còn quy tắc gì hay không? Đại thiếu gia bái kiến Ôn tướng quân, việc gì phải bảo ngài đi theo?"

Có vài lời một khi thốt ra khỏi miệng liền chợt thông suốt, Giác nhi nói xong, bỗng nhiên hiểu rõ ý của lão tổ tông.

Nhớ ngày đó khi Ôn Tật Tài vào phủ, người đầu tiên mà hắn nhìn trúng thật ra là Lục cô nương, nhưng Lục cô nương lại một mực né tránh, thêm đại thiếu gia không biết nói gì với Ôn tướng quân, hắn mới chuyển sang Nhị cô nương của Tiêu phủ.

Bây giờ lão tổ tông năm lần bảy lượt có ý muốn Lục cô nương đi gặp Ôn tướng quân, chẳng phải là muốn mai mối cho Lục cô nương sao?

Nếu là nam tử khác, Giác nhi sẽ vui mừng thay cho Lục cô nương. Phủ nhà họ Vương như một cuốn sách đã lật
sang trang, cuộc sống luôn phải hướng về phía trước. Nhưng bây giờ hậu trạch của tên Ôn Tật Tài kia thối nát như vậy, nhân tình ngoài phủ cũng hằng hà sa số, cộng thêm địa vị hiện tại, sao có thể thật lòng thật dạ cưới Lục cô nương? Mối nhân duyên này chỉ như sương sớm ban mai, như giấc mộng đẹp Chu Mục vương gặp Tây Vương mẫu mà thôi!

Loại nam tử phóng đãng trác táng vừa nghe thấy tên qua
lỗ tai thôi cũng mang thai thế này, cả cô nương nhà lành nào chịu gặp mà không có phụ mẫu đi theo chứ? Thậm chí cứ coi như là quân tử gặp nhau đi, e là sau này cũng hỏng danh hỏng tiếng. Thế mà lão tổ tông lại để Lục cô nương đi một thân một mình như thế...

Tiêu lão thái thái đang âm thầm tính toán gì, Giác nhi không dám đoán tiếp, chỉ nóng ruột nói: "Lục cô nương, ngài vẫn nên giả bệnh không đi đi! Ôn tướng quân kia có tốt hơn chăng nữa, cũng không phải là một phu quân tốt! Không phải cô gia đã mua nhà mua đất cho ngài rồi đó ư? Đợi qua lễ này, ngài tìm cớ rời khỏi phủ đi, vẫn hơn là ở trong phủ trạch này mặc người ta sắp xếp giày tới xéo lui..."

Lục cô nương vừa cầm bút phác họa xong một mẫu điêu khắc ngọc, lúc này đang thoải mái duỗi cổ, nghe Giác nhi
nói vậy, ngón tay thon dài gõ lên nghiên mực hình ve sầu bằng ngọc, khẽ mỉm cười nói: "Giác nhi của ta đã biết
suy nghĩ lo lắng nhiều hơn rồi, không phải là một nha đầu lỗ mãng như ngày nào nữa!"

Dứt lời, nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thuận miệng nhẹ nhàng ngâm nga một khúc hát. Giai điệu này Giác nhi nghe rất quen, là một đoạn trong bài "Điêu Thuyền nâng cốc mời nghĩa phụ dưới trăng" mà các nàng từng nghe tại phủ họ Vương. 

Điêu Thuyền vì muốn đền đáp công ơn nuôi dưỡng của nghĩa phụ mình, mà chủ động đề nghị với Vương Doãn, rằng mình sẽ câu dẫn Lữ Bố.

Câu hát, "Nghĩa nặng khó báo đáp, ngọc thạch thiêu tận thành tro cũng có sá gì" được ngâm nga dịu dàng, quả
thật đã lột tả được phần nào sự quyết tâm của một nữ tử nguyện vượt lửa băng sông, độ lượng nhường ấy, vĩ đại nhường ấy...

Chẳng qua, một khúc ca ngày thường nghe thích ý là thế, đặt vào hoàn cảnh này, lại khiến người ta nghẹn ngào khó chịu.

Sau vài câu ngâm nga, Lục cô nương chậm rãi ngừng lại, nói một câu không đầu không đuôi: "Nếu không vì trong
phủ có chuyện, ta vẫn không biết được lão tiên sinh Đào Dật ẩn cư ở Bán Bình Sơn. Ai ai cũng nói ông có tài cải tử hoàn sinh, nhưng hiếm khi chấp nhận chẩn bệnh cho người khác. Lần này đến đó có thể gặp được ông, chuyến đi này cũng coi như không tệ."

Giác nhi trừng mắt nhìn, loáng thoáng cảm giác được Lục cô nương có một Vương Doãn của riêng mình, nhưng hình như không phải là Tiêu gia như nàng nghĩ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp