Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 4


10 tháng

trướctiếp

Ngọc Châu gật đầu khiến ý cười lan tận đến khóe mắt lão phu nhân, bà vỗ nhẹ lên tay Ngọc Châu, nói: "Nếu đã về rồi thì cũng đừng rời phủ nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, bên phía mẫu thân con cũng thật là, không có quy tắc gì cả. Cứ để đó, bà sẽ khiển trách nàng ta, bảo nàng ta xin lỗi con..."

Ngọc Châu vội vàng nói: "Như vậy không phải là muốn con giảm thọ chết sao, nhất định không được..."

Trong thoáng chốc, bữa cơm tối này của hai bà cháu khá là hài lòng hợp ý.

Sau khi ăn xong, Ngọc Châu vốn định quay lại ngôi nhà cũ mà mình vẫn ở nhà bấy lâu, nhưng lão thái thái lại không chịu thả người, chỉ bảo nàng quay lại khuê phòng ban đầu của nàng, còn mấy thứ đồ vật linh tinh kia, kêu tôi tớ chuyển hết về đây là được.

Xưa nay Ngọc Châu chưa bao giờ nói ra dù chỉ nửa chữ "không" trước mặt chủ mẫu Tiêu gia, vì vậy sau khi ăn cơm, lấy trà súc miệng xong, liền cáo lui, tự mình quay về khuê phòng nghỉ ngơi.

Tiêu lão thái thái nhất thời cũng thấy hơi mệt, được ma ma thiếp thân là Liễu ma ma hầu hạ, dùng khăn ướt lau rửa một hồi, sau đó cởi áo nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.

Liễu ma ma đi ra ngoài đổ nước, chỉ lát sau đã trở về, nhỏ giọng nói với lão phu nhân, đại thiếu gia đang đợi bên ngoài.

Nhưng lão phu nhân chỉ bảo Liễu ma ma lấy cớ rằng bà đã ngủ, đuổi đại thiếu gia Tiêu Sơn đi.

Chờ Liễu ma ma trở về, liền theo thói quen thường ngày đưa bàn tay đã được ủ ấm của mình vào trong chăn xoa bóp cho bà, sau đó nhỏ giọng nói: "Thấy thiếu gia như nhập ma mất rồi, vậy mà sao lão phu nhân ngài còn muốn giữ Lục tiểu thư ở lại trong phủ?"

Liễu ma ma do lão phu nhân mang theo khi gả vào đây, cả đời không lập gia đình, là một gia nhân trung thành lâu năm trong phủ. Tiêu lão phu nhân không hề kiêng dè bà, thở dài nói: "Nếu thả rông bên ngoài, e là Sơn nhi cũng sẽ chuyển ra ngoài ở luôn, vui đến quên trời quên đất, biến Lục muội mình thành một ngoại thất... Nói thì dễ, nghe mới khó, không cần hoàng đế hạ chỉ, cho dù ta bịt kín hết khuôn mặt già này xuống dưới hoàng tuyền, cũng thẹn không dám gặp liệt tổ liệt tông. Vốn dĩ mong đợi thằng bé cưới vợ là có thể hồi tâm, nhưng ngươi nhìn Trần thị vợ hắn đi, chỉ là một người yếu đuối không biết nắm bắt, nàng ta là nữ nhi tổng binh cơ đấy, thế mà chả có tí khí thế gì của hổ môn tướng nữ. Đã như vậy, chẳng bằng gọi Lục nha đầu về..."

Nói đến đây, Tiêu lão phu nhân nhớ tới một chuyện quan trọng hơn: "Đúng rồi, không phải nói ngày mai Ôn tướng quân sẽ tới à. Ngươi đến nói với vợ Cảnh Niên, việc này liên quan đến toàn bộ Tiêu phủ chúng ta, nếu nàng ta vẫn còn bụng dạ hẹp hòi, khư khư nhắm vào chuyện nhỏ nhặt này của nhà họ Vương nàng ta, thì cứ việc tự động cuốn
gói về nhà mẹ đẻ đi. Còn nữa, Lục nha đầu ăn mặc quá giản dị mộc mạc, đã về nhà mẹ rồi thì cũng không cần cầu phúc cho tiểu tử nhà họ Vương kia nữa, đi đến khố phòng lấy vài xấp vải sắc màu tươi sáng, may vài bộ đồ mới cho con bé, cũng không đến mức khiến khách quý trong nhà khinh thường..."

Liễu ma ma gật đầu vâng dạ, đắp chăn cho Tiêu lão phu nhân rồi lặng lẽ lui xuống...

Nói đến Ngọc Châu, sau khi trở về phòng mình, cũng không biết có phải do thói quen ngủ chẩm tháp từ nhỏ hay không, mà cả một đêm đều không ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Giác nhi mang nước ấm tới rửa mặt cho Lục cô nương, thoáng đau lòng nhìn hai quầng thâm đen sì dưới đôi mắt mùa thu của nàng. Bình thường Lục cô nương hay vọc mấy thứ đồ điêu khắc, tốn công mỏi mắt, lại thêm làn da rất trắng, nên quầng đen nơi mắt thấy rất rõ.

Giác nhi đau lòng vội vàng mang ấm trà trên bàn tới, dùng khăn lụa bọc bã trà lại, nhẹ nhàng đắp lên mắt Ngọc Châu, nói: "Rõ ràng là ngủ rất sớm, mà sao mắt lại thâm
thế này. Hay là lát nữa ăn điểm tâm rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi ngủ bù một giấc đi."

Ngọc Châu khẽ cười nói: "Em vẫn nghĩ chúng ta còn đang sống những ngày tùy ý trong ngõ nhỏ, muốn làm gì cũng được à? Chỉ sợ lát nữa sẽ có người đến đây thôi."

Quả nhiên Lục cô nương vừa dứt lời, ngoài hành lang liền vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, chỉ một lát sau, Ngũ cô nương liền mang vẻ mặt phấn khởi đẩy cửa bước vào: "Lục muội, muội có nghe tin chiều nay Ôn tướng quân sẽ đến phủ chúng ta làm khách chưa!" 

Nhìn vẻ mặt hưng phấn không chịu nổi của Tiêu Trân Nhi, Ngọc Châu nhẹ nhàng bỏ bọc trà đắp dưới mắt ra, nói: "Người muội nhắc đến... là tướng quân Ôn Tật Tài đấy à?"

Tiêu Trân Nhi vung tay ý bảo nha hoàn của mình lui ra, sau đó tự ý dời ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ngọc Châu, gương mặt tròn tròn đỏ ửng lên, cúi đầu nói: "Muội muội cũng biết, mấy tháng trước vợ của Ôn tướng quân vì đẻ non rong huyết đã qua đời rồi."

Thảm kịch nhân gian kiểu này, lại đi phối hợp với vẻ mặt mừng thầm như vừa nhặt được vàng của Ngũ cô nương, thật khiến người ta phải kinh ngạc. 

Chẳng qua, Giác nhi đang ở trong phòng thu xếp lại rương quần áo thì lại biết nguyên do nội tình.

Vị Ôn Tật Tài này là một hổ tướng Tây Bắc, hắn là bạn học cùng trường của đại thiếu gia Tiêu gia, giao tình của hai người khá tốt, tâm đầu ý hợp, lúc đó Ôn tướng quân còn chưa có quyền thế ngập trời bằng một nửa bây giờ, mà thi thoảng cứ cách ba năm Ôn tướng quân lại đến làm khách ở Tiêu phủ.

Sau khi Tiêu Trân Nhi gặp Ôn tướng quân vài lần, liền nghiễm nhiên xem Ôn lang là như ý lang quân trong mộng.

Một rường cột nước nhà, thân hình cao to khỏe mạnh, dáng vẻ đường đường khí phách như thế, sao không khiến người ta sinh lòng ái mộ cho được? Chỉ ngại khi ấy đóa phù dùng tươi đẹp trong mắt Ôn tướng quân lại là nhị cô nương của Tiêu phủ - Tiêu Lô Nhi, năm đó quả thực chỉ thiếu một chút nữa là vị Ôn tướng quân này liền thành cô gia của Tiêu gia. Nhưng sau đó, Ôn tướng quân
kia đương nhiên sao có thể so sánh với hoàng thượng, vì đường tình trắc trở, nên không còn thường xuyên lui tới Tiêu phủ như trước.

Về phần Tiêu Trân Nhi, nếu chỉ luận về dung mạo, thì khi so sánh với bào tỷ Tiêu Lô Nhi, hai người khác nhau như mẫu đơn với cúc dại, còn nếu muốn dùng từ ngữ phong cách hơn nữa, thì chính là tệ như cỏ đuôi chó so với đóa mẫu đơn.

Nhưng mặc dù Ôn tướng quân chưa từng để ý đến Tiêu Trân nhi, Ngũ cô nương lại chôn giấu một hạt mầm tình yêu trong lòng, khi nhìn những nam nhi khác khó tránh khỏi tự âm thầm so sánh, vì vậy mới có chuyện kén cá chọn canh.

Sau này nàng nghe nói Ôn tướng quân cưới một tiểu thư khuê các đến từ Giang Nam, khóc nức nở vài ngày mới phai nhạt tâm tư muốn làm tướng quân phu nhân của mình. Nhưng nào ai biết được chữ ngờ, trời cao không phụ người cuồng si, dè dặt không gả bao năm, cuối cùng chờ được đến ngày chính thất rong huyết thăng thiên, bảo sao mà Ngũ tiểu thư không mừng rỡ như điên?

Giác nhi nghĩ vậy, lại nhịn không được mà liếc trắng mắt. Ôn tướng quân kia đánh trận đúng là dũng mãnh vô cùng, quả thực là trụ cột quốc gia, nhưng những bài nghị luận về hắn trong các đại phủ trạch ở Tây Bắc cũng cuồn cuộn mãnh liệt không kém. Tạm thời không đề cập tới ngần ấy tiểu thiếp nuôi trong phủ, mà chỉ riêng về phương diện ăn chơi đàng điếm, cũng có thể coi là một viên kiện tướng. Về phần chính thất rong huyết kia, nghe nói là có liên quan đến việc đấu tranh ghen tuông trong phủ. Xem xét như vậy, Nhị tiểu thư thật đúng là không hổ là được di truyền trí thông minh tài ba từ lão phu nhân của Tiêu phủ, sớm đã nhìn ra Ôn tướng quân không phải là một phu quân tốt, thừa dịp tuyển tú vào cung. Cũng không biết Ngũ tiểu thư nóng vội vào Ôn phủ như vậy,
với tính tình bồng bột non nớt đó có thể chịu được cảnh lục đục trong phủ hay không.

Giác nhi đang thầm suy nghĩ, chợt nghe ở gian ngoài Ngũ cô nương lại đang nói tiếp: "Mọi người nói lần này Ôn tướng quân là đi ra ngoài dạo chơi giải sầu, đồng thời cũng muốn tìm một vị nữ tử thích hợp trong các phủ trạch để tục huyền... Mà hắn lại không đến phủ trạch nào khác, chỉ đến Tiêu phủ... Muội muội, muội nói xem, có phải hắn sẽ đưa ra lời cầu hôn với cha mẹ không?"

Lục cô nương nghe vậy nói: "Chuyện này... Không nói chắc được. Hơn nữa muội cũng chưa từng gặp Ôn tướng quân, không biết nhân phẩm của Ôn tướng quân thế nào,
nhưng với tướng mạo của tỷ tỷ, tìm một thiếu niên tài tuấn có độ tuổi tương đương có vẻ ổn hơn..."

"Lục muội cho rằng ta không xứng với Ôn tướng quân à?" Ngũ cô nương nghe không lọt tai nhất là người khác nhắc tới chuyện nàng không thể gả cho Ôn Tật Tài, vì vậy lời nói có chút nóng nảy lo lắng. Nhưng sau đó thấy Lục muội vì mình nâng cao giọng mà lập tức ngậm miệng không nói nữa, lại thoáng cảm thấy áy náy. Hôm qua vì mẫu thân làm loạn một trận, nàng mới biết Lục muội ở Vương gia bị tủi nhục như thế nào. Hiện tại tổ mẫu mới sưởi ấm lòng Lục muội được một chút, mà bản thân mình lại bày ra tính xấu như vậy, quả thực không ổn.

Vì thế, nàng đành hòa hoãn lại, dịu giọng nói: "Lục muội, muội nói lời này chứng tỏ rằng muội chưa đủ hiểu biết. Nếu muội gặp Ôn tướng quân rồi sẽ thấy, mấy công tử được nuôi trong phủ trạch sao có thể sánh được với Ôn tướng quân? ... Nhưng nhắc đến chuyện này cũng thấy thật khéo, sao mỗi lần Ôn tướng quân đến phủ, đều đúng lúc muội không ở trong phủ? Không phải đi miếu thờ dâng hương, thì là theo tổ mẫu đi ăn chay ngâm suối nước nóng..."

Nghe xong lời này, Lục cô nương chỉ cười cười nói câu "Đúng lúc thôi", sau đó cũng không mở miệng nói lời không ổn gì về Ôn tướng quân nữa.

Nhưng Ngũ cô nương nhớ tới dụng ý của mình khi tới đây, dán lên cánh tay Lục muội nói: "Hôm qua bộ váy bó mà muội mặc thấy rất đặc biệt, tốt hơn mấy kiểu lòe loẹt xanh đỏ kia nhiều. Loại y phục đó, tỷ mặc đến mức cảm thấy phát chán, không biết có thể mặc quần áo của muội vài ngày, cải biến khí chất toàn thân mình chút được không?"

Ngọc Châu thoáng sửng sốt, nói: "Hôm qua mẫu thân phái người đến gọi muội đi ăn cơm, lúc nhận được thiếp mời trời cũng không còn sớm, nên đi hơi gấp, không kịp thay quần áo gì, bộ váy bó đó muội may để mặc khi làm
mấy công việc chân tay lúc khắc ngọc, vì ống tay áo gọn nhẹ, động tác cũng thuận tiện hơn, tỷ chưa thấy bao giờ nên mới thấy mới mẻ, nhưng nếu mặc bộ đó đi gặp khách quý, thật sự nhìn không đủ trang trọng phú quý, chi bằng muội chọn một vài bộ thích hợp với tỷ hơn, được không?"

Về phương diện ăn mặc, Tiêu Trân Nhi luôn luôn tin tưởng Ngọc Châu. Đúng lúc ấy, đám nô bộc được cử đến ngõ nhà cũ khiêng rương quần áo của Lục cô nương vào.

Vì thế Ngọc Châu tìm qua một chút, chọn ra một bộ váy dài màu hồng cánh sen nhạt cho Tiêu Trân Nhi thay, lại khéo tay trang điểm nhẹ cho nàng, cho dù là cỏ dại cũng tăng thêm được vài phần quyến rũ của thược dược.

Tiêu Trân Nhi cầm gương tự soi, không khỏi cảm khái nói: "Trong ba tỷ muội chúng ta, chỉ có muội là được theo tổ phụ vào thư phòng học tập thi họa, đúng là có đọc sách vở có khác, sao chỉ đơn giản sửa lại lông mày của tỷ, mà cứ tưởng như cả gương mặt đều đã thay đổi?"

Ngay lúc này, Liễu ma ma cũng đưa vải vóc đến phòng Lục cô nương, đồng thời nói cho nàng biết chuyện chiều nay khách quý tới phủ, bảo Lục cô nương ăn mặc trang điểm chỉnh tề một chút để gặp khách.

Nghe xong lời này, gương mặt vừa đắp thêm phấn của Tiêu Trân Nhi dường như lại trắng thêm một chút, hơi sốt ruột nắm chặt khăn lụa, đôi mắt không tự chủ liếc sang Lục muội còn chưa trang điểm

Nếu đổi lại là người khác, bộ dáng như vậy có thể coi là đầu bù tóc rối, không thể gặp người, nhưng với Ngọc Châu, tuy đầu tóc có rối, mặt cũng chưa tô son đắp phấn, nhưng lại có một loại vẻ đẹp biếng nhác gợi cảm.

Vất vả lắm mới trông được đến ngày nhị tỷ rời đi, nhưng bây giờ lại xuất hiện một bông sen thánh liên dao trì thậm chí còn nguy hiểm hơn mẫu đơn kiều mị, như vậy vận mệnh của cỏ đuôi chó cũng chỉ có một, bị quăng quật trong gió bão.

Nhưng Ngọc Châu chỉ buồn cười nhìn Ngũ tỷ đang nhíu mày trừng mắt với nàng: "Sao nhìn mặt lại nôn nóng như muội đoạt lấy bánh ngọt ngay trong miệng tỷ thế?"

"Tại sao tổ mẫu lại cố ý bảo muội rửa mặt chải đầu trang điểm? Chẳng lẽ tổ mẫu cảm thấy mẫu thân có lỗi với muội, muốn tìm một mối nhân duyên phú quý cho muội?"

Ngọc Châu đứng dậy, cầm mấy chồng quần áo lúc nãy không được chọn, đưa cho Giác nhi bảo nàng cất đi, ngữ điệu vẫn êm ái nhỏ nhẹ như cũ: "Ôn tướng quân là người thế nào? Thê tử của một vị quan to trong triều như thế, có ai không có xuất thân trong sạch đâu? Muội chỉ là một người đàn bà bị nhà chồng đuổi về nhà, chỉ có tỷ tỷ mới
nguyện ý xem trọng muội thôi. Trước mặt người ngoài đừng nên nhắc đến câu chuyện cười hoàn toàn không thể xảy ra như vậy."

Bị Ngọc Châu nhắc nhở như vậy, Ngũ cô nương cũng tỉnh lại: Ờ ha, chuyện lộn xộn của Lục muội ở nhà chồng quả thật rất quá quắt, nếu Ôn tướng quân có tâm, chỉ cần hỏi thăm một hai, nếu nàng với tộc đệ ở trong thư phòng không làm rõ chuyện này, thì con đường đi đến hào môn của Lục muội cũng chỉ có thể ngừng lại.

Nghĩ vậy, trong niềm tiếc hận vô cùng dành cho Lục muội, còn xen lẫn vài phần mừng thầm không nhịn được mà dâng lên trong lòng. Nàng cũng không trì hoãn lâu trong phòng Lục muội nữa, lập tức dắt theo nha hoàn đi đến nhà trồng hoa trong trạch viện, hái một ít hoa tươi ướp vào quần áo.

Hồi trước, tuy Ôn tướng quân có chức quan trong người, nhưng xét về quyền khuynh triều dã thì lại không bằng một nửa như bây giờ, ra vào Tiêu phủ cũng phải tự xuống ngựa gõ cửa.

Nhưng bây giờ hắn một đường lên thẳng mây xanh, nắm giữ trọng binh Tây Bắc, không thể đối xử với hắn như tên tiểu tử ngày xưa, vì vậy xe ngựa của tướng quân còn chưa tới, lão phu nhân đã tự mình chống gậy, dẫn theo tất cả mọi người trong phủ đứng ngoài cửa nghênh đón. Ngọc Châu cũng đi ra theo mọi người, đứng xa xa ở phía sau.

Kể từ tối hôm qua, Tiêu Sơn vẫn chưa nói chuyện với nàng, bây giờ thấy nàng vẫn mặc y phục trắng thuần đơn giản như trước, cũng không chải chuốt trang điểm gì nhiều, không khỏi nhẹ lòng, quay đầu lại đứng sau lão phu nhân chuyên tâm chờ xe ngựa của tướng quân.

Nhưng đứng cả nửa ngày trong làn gió lạnh buốt, lại vẫn không thấy bóng dáng xe ngựa đâu, liền sai nô bộc đi tìm hiểu, một lúc lâu sau mới thấy hắn vội vã chạy một mạch về, đỡ cái nón da chó trên đầu, run giọng nói: "Đến rồi! Đến rồi! Một đoàn xe rất dài!"

Nghe xong lời này, mọi người đã bị đông lạnh đến cứng cả người liền vực dậy tinh thần, duỗi cổ nhìn ra hướng xa xa.

Tên nô bộc kia nói không sai, một đội xe ngựa vô cùng uy vũ hùng tráng, kéo dài khắp cả con đường đất vàng, khói bụi cuồn cuộn tung lên.

Quan viên Tây Bắc không sang trọng gây chú ý như quan to trong kinh thành, cho dù phẩm cấp cao đến mức nào, lúc đi tuần cũng chỉ có năm chiếc xa ngựa cao to mà thôi.

Nhưng đoàn xe vừa xuất hiện trước mặt mọi người này, góc mui bọc vàng, thân xe điêu khắc hoa văn tinh xảo tuyệt đẹp, thậm chí trên đòn xe cũng khảm mấy viên bảo thạch to bằng quả trứng, dù sắc trời không được sáng lắm, vẫn lóng lánh khác thường. Đám người hầu dưới xe đều mặc quần áo gấm, mặt mũi chứa đầy vẻ ngạo mạn khôn tả. Loại khí thế lộng lẫy xa hoa khác hẳn bình thường này, lần nữa khiến mọi người trong Tiêu phủ rung động đến mức không thốt nên lời.

Khi đoàn xe dần dần ngừng lại, Tiêu Sơn mới phát hiện người bạn học thân thiết ngày xưa của mình không ngồi xe, mà cưỡi một con ngựa cao to đi đằng trước.

Hắn dừng lại trước mặt mọi người trong Tiêu phủ, cũng không xuống ngựa, chỉ ôm quyền nói với lão phu nhân của Tiêu phủ: "Lão phu nhân, đã lâu không gặp!"

Lão phu nhân vội vàng thi lễ, khách khí mời tướng quân vào phủ nghỉ chân.

Nhưng Ôn tướng quân chỉ ngồi yên trên lưng ngựa trò chuyện vài câu khách sáo với Tiêu Sơn, sau đó khiêm nhường nói: "Mấy hôm trước nhận được thư mời đến chơi của Tiêu huynh, vốn định quấy rầy mấy ngày, nhưng dạo gần đây lại phải đi theo tiếp đãi khách quý, hôm nay cũng chỉ đi ngang qua, chắc không vào phủ quấy rầy đâu?"

Bây giờ Ôn Tật Tài là cọng rơm cứu mạng của Tiêu phủ, ai ngờ hắn thậm chí còn không muốn xuống ngựa, việc này không chỉ khiến cho Tiêu Sơn bắt đầu nôn nóng, đang định nói gì đó, chợt có một giọng nói phát ra từ trong chiếc xe ngựa lộng lẫy nhất.

Chỉ là giọng nói này chói tai như tiếng binh đao trên chiến trường, mang theo vẻ âm u khó tả: "Không nên đứng lâu trước cửa nhà thương nhân, Ôn huynh, huynh đã bị nhiễm rất nhiều khí bẩn rồi..."

Lời này quả thực là lời chế giễu châm biếm vô tình nhất với một danh gia Tây Bắc như Tiêu gia, nhưng đó lại là sự thật, cứ cho là Tiêu gia có một vị sủng phi hoàng thất,
nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một hộ thương nhân buôn bán ngọc khí.

Chẳng qua không biết trong xe là loại người nào, mà lại có thể nói năng lỗ mãng với Tây Bắc đại tướng quân như thế.

Ôn Tật Tài bị người trong xe giễu cợt, vẻ mặt căng thẳng, nhưng cũng chỉ áy náy ôm quyền với Tiêu Sơn rồi lập tức thúc ngựa, dẫn đầu đoàn xe tiếp tục tiến lên, lưu lại cho những người Tiêu phủ đứng chờ nãy giờ một đám bụi mù tung bay.

Ngay cả người có phẩm chất cao quý được bồi dưỡng nhiều năm như lão gia của Tiêu gia, lúc này cũng phải cầm tẩu gõ mạnh mấy cái lên con sư tử bằng đá trước cửa, nói: "Xấu hổ chưa! Bẽ mặt chưa!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp